Có Không Giữ

Chap 2


8 tháng


14

 Bùi Chấp đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh. 

 Mới chuyển trường đến hai tháng, hắn đã yêu đương với tất cả các cô gái xinh đẹp ở trường.

 Nhưng không có ngoại lệ, đều bị hắn nói chia tay, các cô gái đau khổ níu kéo lại.

 Tôi nghe có ai đó chỉ vào tôi rồi hỏi hắn:

 “Vậy còn cô ấy thì sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy."

 Nhưng Bùi Chấp không thèm để ý chỉ cười cười:

 “Cho dù tôi có nói chuyện với con chó, tôi cũng sẽ không nói chuyện với cô ấy.”

 “Huống chi, cô ấy sớm đã là con chó của tôi rồi.”

 Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có người phản bác:

 “Bùi Chấp, không cần phải nói một cô gái như vậy chứ.”

 15

 Lục Chinh là bạn cùng phòng của Bùi Chấp, cũng là anh em thân thiết nhất. 

 Tôi biết cậu ấy, nhưng không phải vì Bùi Chấp.

 Mà là tôi mới đến trường được mấy ngày thì trời mưa to tầm tã, tôi và cậu ấy cùng nhau tránh mưa ở tòa nhà dạy học.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách, cũng không có ai nói chuyện cả.

 Nhưng ngay khi mưa dần dần tạnh, cậu ấy bỗng nhiên mở miệng:

 “Cái kia, hóa ra... cậu là tiểu thanh mai của Bùi Chấp à?”

 16

 Tôi chuyển trường đến, được phân vào cùng lớp với Lục Chinh.

 Bùi Chấp ở lớp bên cạnh, bạn gái hiện tại của hắn là bạn cùng bàn của tôi.

 Để tránh chuyện hoa khôi trường tái diễn, tôi đổi chỗ ngồi, ngồi cùng bàn với Lục Chinh.

 Tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.

 Nhưng Lục Chinh lại không có.

 Cậu ấy vội vàng luống cuống sửa sang lại sách vở của mình, chủ động dọn bàn cho tôi, mỉm cười có chút câu nệ:

 “Tôi chưa ngồi cùng ai bao giờ, cậu không chê chứ?"

 Khi Lục Chinh cười sẽ lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu.

 Nhưng tôi không tiếp nhận sự nhiệt tình lấy lòng của cậu ấy, chỉ rũ mi mắt xuống, gật gật đầu.

 17

 Việc Bùi Chấp chán ghét tôi sẽ không vì chuyển trường mà thay đổi.

 Hắn thậm chí còn làm trầm trọng hơn.

 Nhưng tôi càng tránh mặt hắn thì hắn lại càng hăng hái.

 Hôm nay cũng vậy.

 Sân bóng rổ là con đường duy nhất phải đi qua để đến nhà ăn. 

 Có rất nhiều cô gái đến cổ vũ cho sự xuất hiện của Bùi Chấp.

 Tôi nghe thấy tiếng bóng chạm đất, nhấc chân lên bảo vệ đầu và muốn bỏ chạy.

 Nhưng đã không còn kịp.

 “Bụp”

 Nỗi đau trong dự đoán lại không đến.

 Tôi nghiêng đầu, cả người đều ngơ ngẩn.

 Lục Chinh từ đâu lao tới, dùng thân mình chặn tôi lại, để quả bóng đập vào bả vai mình.

 Và quả bóng rơi xuống đất.

 Bùi Chấp chạy tới hai ba bước, lạnh lùng nói:

 “Lục Chinh, cậu có bệnh à?”

18

 Xuống sân, Bùi Chấp ngăn tôi và Lục Chinh lại.

 Lúc đó tôi đang cẩn thận cân nhắc xem có nên đi cùng cậu ấy đến phòng y tế hay không.

 Nhưng Lục Chinh có chút khẩn trương cười: “Không sao đâu, tôi da dày thịt béo có thể chịu đựng được.”

 “Cậu đang làm gì vậy?"

 Bùi Chấp hỏi Lục Chinh.

 Lục Chinh thu lại nụ cười, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cậu đang làm gì vậy?”

 “Sao cậu lại đập cô ấy?”

 Lời nói của Bùi Chấp khựng lại: “...Liên quan gì đến cậu?”

 “Tôi là bạn cùng bàn của cô ấy.”

 Bùi Chấp ánh mắt phức tạp nhìn Lục Chinh một cái.

 Sau đó, lại cười mỉa mai tôi: “Sức hấp dẫn rất lớn”.

 Lục Chinh ngăn trước người tôi: “Bùi Chấp, đừng như vậy nữa."

 Một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười: “Sao, cậu có tình cảm với cô ấy à?”

 19

 Bùi Chấp luôn dùng ánh mắt tự tin nhìn tôi.

 Giống như, tôi không phải là thanh mai của hắn, cũng không phải là người hắn ghét nhất, mà là vật sở hữu của hắn.

 Lục Chinh vẫn ngăn ở trước người tôi: “Dù sao thì hai nhà các cậu cũng đã quen biết nhiều năm rồi, cậu đừng…”

 “Bọn tôi không có loại tình bạn này.”

 Bùi Chấp đột nhiên cười cắt ngang hắn: “Chúng ta vẫn còn có chút tình bạn, cậu nghe thấy không?”

 Tôi chợt có một dự cảm không tốt.

 Nhưng đã quá muộn để ngăn cản.

 Bùi Chấp đẩy vai Lục Chinh nói từng chữ:

 “Nụ hôn đầu tiên của cô ấy là dành cho tôi, cô ấy cũng vì tôi mà chuyển trường. Cô ấy còn viết cho tôi một bức thư tình, nói rằng cô ấy rất thích tôi… Cậu nghĩ mình là ai?”

 20

 Tôi đi cùng Lục Chinh tới phòng y tế.

 Trên vai cậu ấy có thêm một vết bầm tím, rõ ràng là Bùi Chấp ra tay rất tàn nhẫn.

 Nếu nó thực sự đánh trúng tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

 “Mấy đứa đang đánh nhau hay chơi bóng? Không biết nặng nhẹ”

 Bác sĩ của trường mắng cậu ấy: 

“Em lớn như vậy còn không thể tự chăm sóc bản thân. Này, lại đây bôi thuốc cho bạn đi.”

 Tôi gật đầu và đi tới.

 Vết thương trên lưng nhìn đã thấy rất đau.

 “Cậu ngây người làm gì? Cậu có sợ không?”

 Lục Chinh thản nhiên cười: “May mà bóng đập trên người tôi, nếu không đập vào người cậu thì cậu đã khóc nhè rồi, nhìn không xinh chút nào.”

 Tôi xoa thuốc lên lưng cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Im đi.”

 Bên ngoài tấm màn, bác sĩ của trường đang xem xét vết thương của các học sinh khác.

 “...Tại sao cậu lại buồn?”

 Thân trên của Lục Chinh không có quần áo.

 Tay tôi run lên khi bôi thuốc.

 Cậu ấy quay đầu lại, đôi mắt luôn tràn ngập ý cười dịu lại:

 “Cậu ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu không tức giận à?”

 Tôi lắc đầu: “Quen rồi.”

 “Sao cậu không phản kháng lại cậu ta?”

 "Không có tác dụng." Tôi cúi đầu nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu ấy. 

“Tôi càng chống cự, cậu ta càng bạo lực. Cậu ta bị bệnh, giải thích không được, hơn nữa việc giáo dục của gia đình cậu ta cũng có vấn đề."

“ ... Nếu tôi nói cho họ thì cậu ta sẽ bị đánh, cậu ta sẽ trả thù tôi còn ác hơn nữa."

 Lục Chinh không nói gì.

 Tôi sụt sịt không nói gì nữa.

 Nhưng vừa bôi thuốc xong, chuẩn bị đi rửa tay thì cậu ấy kéo tay tôi lại.

 Cậu ấy lau thuốc trên đầu ngón tay tôi từng chút một:

 “Vậy nhìn tôi thử xem, cậu thấy thế nào?”

21

 “Cậu chạy cái gì?"

 Vừa ra khỏi phòng y tế, tôi đã bị Lục Chinh đuổi theo.

 Cậu ấy vừa chạy vừa mặc đồng phục học sinh, che đi thân hình đẹp đẽ của mình: 

“Hay nhìn tôi đáng sợ lắm à?”

 “Không phải.”

 “Vậy cậu đừng chạy.”

 “...”

 Lục Chinh ngăn tôi lại, hạ giọng:

 “Cậu thấy tôi với Bùi Chấp đối đầu như vậy mà còn không biết việc của hai người sao?”

 “Vậy cậu còn tới trêu chọc tôi.”

Lời này nói có chút ý trách móc.

 Lục Chinh ngẩn ra, nở nụ cười: “Cái gì mà trêu chọc? Cậu có lương tâm hay không? Tôi đã đỡ bóng hộ cậu, cậu định trả ơn tôi thế nào đây?"

 “...Tôi là đồ không có lương tâm.”

 Tôi viết hai chữ “trốn tránh" trên mặt.

 Nhưng cậu ấy lại cười rộ lên, không nhịn được xoa đầu tôi một cái:

 “Được, đồ không có lương tâm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play