Có Không Giữ

Chap 1


8 tháng


1.

 “Cái này… Phiền cậu chuyển nó cho Bùi Chấp giúp tôi."

 Tôi nhận lấy bức thư tình màu hồng nhạt kia.

 Đây là lá thư lần thứ 11 trong tháng này.

 Tất cả mọi người đều biết tôi là Tiểu Thanh Mai của Bùi Chấp, mọi người đều biết hắn thích ai cũng không thể nào thích tôi được.  

 Thế nên cô ấy yên tâm nhờ tôi chuyển giúp bức thư tình.

 Nhưng vẫn như thường lệ, khi Bùi Chấp nhận lấy, hắn sẽ nhướng mày suy nghĩ xem cô gái đó là ai, sau đó cười nhẹ một tiếng nói:

 “Tiêu chuẩn của tôi cũng không thấp.”

 Hắn ném lại bức thư tình vào tay tôi: “Cùng cấp bậc với cô, tôi không trả nổi”.

 Các anh em của hắn cười lớn.

 Mà trong ánh mắt Bùi Chấp nhìn tôi lộ ra vẻ châm chọc.

 Tại sao?

 Bởi vì bức thư tình đầu tiên mà Bùi Chấp xé, chính là của tôi.

2

 Tôi và Bùi Chấp là Thanh Mai Trúc Mã.

 Cha mẹ hai bên đều có mối quan hệ rất tốt, vì thế nên họ đương nhiên cho rằng mối quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt.

 Lúc đầu thì nó thực sự rất tốt.

 Cho đến một lần... Xảy ra chuyện.

 Đó là một trò chơi nói thật hay thách.

 Bùi Chấp thắng cuộc, có người hỏi hắn có dám hôn tôi không.

 Khi đó, chúng tôi còn rất ngây ngô lại có lòng hiếu thắng.

 Hắn hỏi tôi: “Cậu có phiền không?"

 Nhưng tôi chỉ biết ngẩn ra, hắn liền hôn lên.

 “Chậc, cũng không có gì hơn cái này.”

 Từ đó trở đi, tôi không còn là cô gái ngây thơ hay ngoan ngoãn đứng đầu trong mắt người khác nữa.

 Nói đúng hơn, là một trong những đồ vật thuộc về Bùi Chấp.

3

 Thành tích của Bùi Chấp không tốt.

 Vì thế nên cha mẹ hắn hy vọng tôi có thể đưa hắn đi học cùng.

 Nhưng đến ngày tôi và hắn hẹn nhau đi thư viện, tôi đứng một mình ở trạm xe đợi hắn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng điều tôi đợi được chính là tin hắn ở tiệm net chơi game thắng liên tiếp mười trận. 

 Tôi bắt taxi đến quán net đó. 

 Bên trong sương khói lượn lờ, thậm chí còn có một cô gái đang ngồi trên đùi Bùi Chấp.

 Họ đang cổ vũ cho hắn.

 Nhưng hắn đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của tôi.

 Tôi đáp lại hắn bằng một nụ cười gượng gạo.

4

 “Chu Tuyền, con mẹ nó cậu có bệnh hay không?”

 Bùi Chấp bị cha mẹ mắng một trận, lấy đi tất cả tiền tiêu vặt.

 Hắn không thể đến tiệm net được nữa bởi vì tôi đã đã nói cho cha mẹ hắn biết hết mọi chuyện.

 “Cậu không nên đến nơi đó.” Tôi nói từng chữ.

 Khi đó, tôi cất giấu nội tâm thích hắn, bướng bỉnh, tự cho mình là đúng mà đối tốt với hắn.

 Nhưng đổi lại chính là sự chán ghét của hắn càng ngày càng tăng.

 Bùi Chấp nắm lấy cằm tôi: “Cậu có tư cách gì quản tôi?”

 “Cậu thực sự cho rằng hôn một cái liền trở thành bạn gái tôi sao? Thật nực cười!"

5

 Bùi Chấp có một khuôn mặt rất đẹp.

 Với tính cách kiêu ngạo của mình, hắn nhanh chóng thu hút được rất nhiều sự yêu mến trong trường.

 Rất nhiều cô gái muốn có được hắn.

 Hắn từ chối bất cứ ai đến, phong lưu mà bạc tình.

 Chỉ cần đánh bóng một cách ngẫu hứng, kỹ năng xuất sắc của hắn khiến cả toàn trường phải reo hò.

 Nhưng Bùi Chấp không chút khách khí, hung hăng ném quả bóng về phía tôi. 

 “Xin lỗi."

 Hắn thờ ơ, nhìn tôi ôm lấy cánh tay đang đau, bình tĩnh xin lỗi:

 “Cậu sẽ không hận tôi chứ? Tiểu Thanh Mai của tôi."

 Cũng vì thế, tất cả mọi người đều biết, hắn ghét tôi.

6

 Tôi dần dần chấp nhận sự thật này.

 Tôi cẩn thận cất đi bức thư tình của Bùi Chấp mà tôi đã viết từng nét một, ôm tâm tư của thiếu nữ, không để ý đến chuyện của hắn.

 Nhưng trước mặt cha mẹ, chúng tôi vẫn phải giả vờ có mối quan hệ hòa thuận.

 "Thành tích của Bùi Chấp gần đây có tiến bộ, chắc chắn là nhờ có công lao của Tiểu Tuyền rồi.”

 Mẹ của Bùi Chấp mỉm cười.

 Bùi Chấp thoạt nhìn tâm trạng cũng rất tốt. 

 Hắn chỉ bình tĩnh nhìn tôi với ánh mắt cảnh cáo.

 Thành tích của của hắn tốt hơn, đương nhiên không phải là công lao của tôi.

 Mà là gần đây hắn đang hẹn hò với hoa khôi trường, người có thành tích học tập xuất sắc nhất trong lớp.

 Họ thường “học bù” tại lớp sau giờ học.

 Nếu như ngày hôm đó tôi không bắt gặp họ hôn nhau trong một lớp học trống.

7

 Tôi vốn đã đem Bùi Chấp ra khỏi thế giới của mình.

 Nhưng chúng tôi học cùng trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. 

 Là học sinh đứng đầu khối, tôi vừa đạt danh hiệu học sinh giỏi nhất thành phố, cần phải lên sân khấu diễn thuyết vào ngày hôm sau.

 Vì thế trước một ngày, sau khi tan học, tôi muốn đi tìm giáo viên luyện tập.

 Tôi đi ngang qua lớp học trống.

 Thanh âm bên trong, rất nhỏ mà mập mờ.

 Tôi chỉ nghiêng đầu, liền thông qua khe hở ở rèm cửa sổ đối diện nhìn thấy Bùi Chấp.  

 Hắn đè cô gái xuống ghế.

 Nhưng ngay khi vừa ngước mặt lên, hắn đã bắt gặp tôi.

 Lúc đó tôi biết hắn lại ghi dấu ấn trong tâm trí tôi một lần nữa.

 8

 Hoa khôi trường, bạn gái Bùi Chấp, là người đứng thứ hai trong năm, cũng là bạn học cùng lớp với tôi.

 Nhưng sau khi nói chuyện yêu đương với Bùi Chấp, thành tích của cô ấy bắt đầu trượt dốc.

 Điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các giáo viên.

 Họ gọi tôi lại: “Gần đây em ấy có gì bất thường không? Hoặc đang tiếp xúc với người không tốt?”

 Tôi chỉ lắc đầu: “Em không biết”.

 Nhưng giấy không thể ngăn được lửa.

Chuyện tôi bị tra hỏi, bằng cách nào đó đã được truyền ra ngoài.

 Chuyện tình của Bùi Chấp và hoa khôi trường bị bại lộ, cha mẹ hắn đã biết, mà cha hắn tính tình bạo lực, mang hắn về nhà đánh một trận. 

 Hôm đó không có ai ở nhà.

 Bùi Chấp ngang ngược xông thẳng vào phòng tôi.

 “Là tôi đã xem thường cậu."

 Hắn đẩy tôi một cái, lúc đó tôi đứng không vững, bị đụng vào bàn học. 

Ngăn kéo rơi ra, cuốn theo những thứ bên trong.

 Bùi Chấp đang nắm cổ tay tôi đột nhiên dừng lại.

 Bởi vì chúng tôi đều nhìn thấy, dưới mặt đất có một bức thư tình màu hồng nhạt.

 Trên đó có tên tôi và Bùi Chấp.

 Mà hắn, cũng rất quen thuộc đối với chữ viết của tôi.

 9

 “Ồ, thì ra là ghen tị?”

 Bùi Chấp lộ ra vẻ mặt như vừa nhận ra.

 Hắn xé bức thư tình đó và giữ lấy tôi.

 Tôi giãy dụa: “Tôi không có nói.”

 Hắn nhíu mày: “Hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn chuyện này.”

 Bùi Chấp lấy cầm kéo trên bàn, cắt một lọn tóc của tôi:

 “Chu Tuyền, cho dù tôi có nói chuyện yêu đương với chó, cũng sẽ không nói với cậu.”

 10

 Bùi Chấp dùng sợi tóc đó của tôi cùng với hoa khôi trường để lấy công.

 Nhưng điều này cũng không thể làm thay đổi số phận của hắn khi bị cha hắn bắt chuyển trường.

 Ngày Bùi Chấp đi, hoa khôi đường đã khóc rất lâu.

 Tôi tưởng tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi.

 Nhưng cũng không quá vài ngày, hoa khôi trường đã nhận được ảnh chụp thân mật của Bùi Chấp và các cô gái khác.

 Nhưng sợi tóc kia của tôi, cùng đuôi tóc mai không trọn vẹn, cũng không giải quyết được gì. 

11

 Thành tích của hoa khôi trường sau đó tụt dốc không phanh.

 Cô ấy cầu xin tôi giúp cô ấy hẹn gặp Bùi Chấp, chỉ một lần thôi, cô ấy muốn gặp hắn.

 Tôi không từ chối được.

 Nhưng tôi không nghĩ tới, ngày tôi đi, Bùi Chấp ở trong quán bar uống rượu say khướt.

 Hắn nhận ra tôi, hung hăng giữ tôi lại.

 “Chu Tuyền, đây không phải là điều cậu muốn thấy nhất sao?”

 Hắn cười ranh ma.

 Thế là ngày hôm sau, hoa khôi trường nhận được tấm ảnh Bùi Chấp ép tôi vào cửa hộp, sau đó cưỡng hôn tôi.

 12

 Hoa khôi trường và tôi cãi nhau.

 Chuyện này cũng được lan rộng rãi ra ngoài, tôi trở thành tội nhân bị ngàn người ám chỉ.

 “Tôi hỏi tại sao cô ấy muốn nói ra sự thật. Thì ra cô ấy yêu Bùi Chấp mà không thể có được cậu ấy!”

 “Đúng vậy, không ngờ lần này lại cho cô ta cơ hội, cô ta rõ ràng là đến giúp hai người làm lành, nhưng cô ta lại nhân cơ hội để làm chính thức, không phải rất ghê tởm sao?”

 Tôi bị cô lập.

 Nhưng điều buồn cười là dường như tất cả họ đều quên mất rằng đó chính là sự lăng nhăng và nhẫn tâm của Bùi Chấp.

 13

 Ngày tôi chuyển đến đây, Bùi Chấp đã tận tình xem trò đùa:

 “Sao thế, cậu không thể chịu đựng lâu hơn à?”

 Lời nói của hắn tràn đầy trào phúng: “Chu Tuyền, cậu đáng bị như vậy.”

 Và tôi chỉ gật đầu ngơ ngác: "Cậu cũng xứng đáng.”

Bùi Chấp bật cười.

 Hắn thì thầm vào tai tôi:

 “Nhưng điều đó không thành vấn đề. Hiện tại trong mắt họ, chẳng phải chúng ta là lòng lang dạ sói, trời sinh một cặp sao?”

 Thật à?

 Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mình bắt đầu ghét hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play