Xé Trà Xanh

Chap 2


8 tháng


“Tốt nhất là em nên cho anh một lời giải thích về chuyện này.”

“Anh không mong mình lại bị mang danh độc ác sau khi tận tâm chăm sóc em nhiều năm như vậy.”

Tôi không có hứng thú xem bộ phim tình cảm giữa đôi anh trai em gái này.

“Cậu ấy không chỉ nói với em điều đó, hầu như tất cả các bạn cùng lớp đều biết cậu ấy có một người anh trai độc đoán. Cũng tại thế nên chúng em đã giúp đỡ bạn ấy rất nhiều.”

“Được rồi, em còn có việc phải làm, tạm biệt.”

4.

Ngày hôm sau, Tô Nhu mang đôi mắt thâm sì đứng ở trước cửa lớp nắm chặt tay tôi.

“Khương Ninh! Cậu có ý gì?!”

Nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng của cô ta, tôi cứ tưởng mình mới là người đi xin cô ta nhường cơ hội tuyển thẳng.

Tôi hất tay cô ta ra, thờ ơ nói: “Không có gì, tôi chỉ mong sau này cậu tránh xa tôi ra được không?”

Mặt cô ta sầm xuống. 

“Chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao? Tại sao giờ lại như thế này?”

“Tớ chỉ xin cậu nhường một danh ngạch thôi, sao cậu bủn xỉn thế?”

“Vấn đề nay”

Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta: 

“Bởi vì đó là cơ hội của tớ chứ không phải của cậu.”

Cô ta đè xuống cơn tức, cố nở một cười gượng gạo.

“Giữa tụi mình có phải có hiểu lầm gì rồi không? Có phải cậu nghe được mấy lời đồn thổi không hay rồi không? Tụi mình đã là bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu vẫn không tin tớ à?”

“Hôm qua cậu nói xấu tớ trước mặt anh trai tớ, tớ cũng không trách cậu, thế sao cậu không thể như tớ chứ?”

Cô ta đúng là đã làm đổi mới nhận thức của tôi về cái gọi là “da mặt dày”.

“Tô Nhu, lúc cậu nói những lời này, cậu không thấy rất nực cười sao?”

“Cậu có thể đừng giống một con chó ghẻ la liếm tôi nữa được không?”

Cô ta nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.

Còn tôi thì xoay người bước vào lớp học.

Trước khi tới tiết, thầy giáo mang một tờ đơn đến cho tôi:

“Khương Ninh, Bắc Đại đã từ chối đơn đăng ký của em, em phải điền lại lần nữa.”

Hai chữ “từ chối” tựa như thuốc k.ích t.hích. 

Tô Nhu suýt nữa thì bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Thầy ơi, có phải Bắc Đại không muốn nhận bạn ấy đúng không?”

“Cậu ấy quả thực không đủ tiêu chuẩn cho danh ngạch đó, em nghĩ chúng ta nên chọn lại ứng cử viên khác để xét tuyển đi ạ!”

Thầy giáo nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn thú lạ. 

“Chuyên ngành em ấy đăng ký sai. Học trò Khương Ninh, không phải em giỏi nhất là môn toán sao? Tại sao em lại chọn khoa hóa học?”

Tô Nhu khựng lại một chút: 

“Thầy xem đi, thái độ của cậu ấy đối với chuyện được cử đi học thật không phải phép!”

“Chuyên ngành của bản thân mà lại đi chọn môn mình kém, rõ ràng không coi Bắc Đại ra gì!”

“Người như vậy cho dù có vào Bắc Đại cũng sẽ làm mất uy tín của trường chúng ta!”

Thầy giáo hơi cau mày, rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn.

Cô ta vẫn còn đứng đó lải nhải, sợ người khác không biết cô ta muốn thế chỗ tôi đến mức nào.

Để giải thoát màn tra tấn lỗ tai của thầy giáo với bạn học trong lớp, tôi chậm rãi giải thích: 

“Thưa thầy, môn toán không phải môn em giỏi nhất, môn hoá học mới thật là môn em giỏi nhất.”

“Thời gian trước em đã giành được nhiều giải nhất trong các cuộc thi hoá học quốc tế…”

Lời còn chưa dứt, Tô Nhu đã phì cười.

Có lẽ thái độ của tôi đối với cô ta sau khi sống lại cực đoan hơn so với trước đây nên khiến cô ta có nhiều điều oán hận muốn xả ra. 

“Thầy ơi, cậu ấy đang khoác lác đấy ạ. Nếu cậu ấy đoạt giải nhất cuộc thi hoá học quốc tế thì em sẽ là người đoạt giải Nobel tiếp theo!”

Tôi liếc nhìn cô ta.

“Thầy ơi, sáng nay em đã gửi chứng nhận đoạt giải của mình qua email cho Bắc Đại, đêm nay hẳn là sẽ có kết quả.”

Tô Nhu trợn mắt xem thường:

“Cậu cứ tiếp tục khoác lác đi!”

Đột nhiên chuông điện thoại của thầy giáo vang lên. 

Thầy ấy vội vã đi ra ngoài một lúc, tới khi quay lại thì khuôn mặt đầy hưng phấn kích động. 

 

“Bạn học Khương Ninh nói đúng, Bắc Đại đã nhận được email của em, thầy thực sự không ngờ rằng em lại có thể giành được nhiều giải thưởng như vậy!”

Lời thầy vừa dứt, cả lớp im lặng.

Tôi quay lại mỉm cười với Tô Nhu:

“Chờ giải Nobel của cậu~”

Nụ cười của Tô Nhu cứng đờ, mặt hết đỏ rồi lại trắng. 

Thầy giáo liếc nhìn cô ta.

“Danh ngạch này cũng không phải do trường chúng ta chọn, người của Bắc Đại lại càng không ngốc, phải trải qua rất nhiều bài khảo sát mới chọn được người cử đi.”

“Cho dù không lấy được vị trí ưu tiên nhưng chẳng phải vẫn còn có kỳ thi tuyển sinh đại học sao? Đó là kỳ thi được công nhận là công bằng nhất, mọi người cố gắng ôn tập tốt chuẩn bị thi tuyển sinh đại học!”

Các bạn cùng lớp cũng nhìn Tô Nhu như nhìn đứa ngốc.

Cô ta đỏ mặt không dám ngẩng đầu. 

“À phải rồi.”

Thầy giáo lại hồ hởi nhìn tôi: 

“Sau khi vào Bắc Đại, em có dự định gì?”

Tôi không ngần ngại nói: 

“Thầy yên tâm, em nhất định sẽ học tập chăm chỉ, lấy được bằng đại học, thạc sĩ, tiến sĩ Bắc Đại.”

Thầy mỉm cười hài lòng.

Còn Tô Nhu nghiến tới muốn gãy răng. 

5.

Kiếp trước Tô Nhu có thể dễ dàng g.i.ế.t tôi thật ra đều có nguyên nhân.

Nói dễ nghe thì cô ta có tính nhẫn nại, nhưng nói khó nghe thì là do da mặt cô ta cô ta dày. 

Như hiện tại, mới tan học thôi là cô ta đã trơ trẽn đến tìm tôi.

“Ninh Ninh, thật ra tớ nghĩ con gái tốt nhất không nên đọc quá nhiều sách, nếu không sau này sẽ rất khó kết hôn.”

“Cậu có biết tiêu chuẩn đầu tiên của nhiều người đàn ông thành đạt khi chọn vợ là gì không? Là không chọn phụ nữ học cao hiểu rộng đó.”

“Dù sao con gái cuối cùng cũng phải gả chồng sinh con, học cũng chẳng ích gì, lấy một tấm chồng tốt mới là đúng đắn.”

Tôi ghê tởm đến mức muốn nôn ra.

“Cậu có biết tại sao tiêu chuẩn chọn vợ của nhiều người đàn ông ngày càng khắt khe không? Đó chẳng phải do có nhiều người phụ nữ đẹp nhưng ngu như cậu quá đó, rồi không gả chồng thì sẽ c.h.ế.t hả?”

“Nói học cũng vô ích nên sao cậu không bỏ học đi?”

Cô ta cứng họng ngay lập tức. 

“Đương, đương nhiên là bố mẹ tôi một phải hai phải bắt ép tôi đi học rồi.”

Tôi liếc nhìn cô ta:

“Có cần tôi bảo bố mẹ đừng ép cậu không? Để cậu nghỉ học luôn, cậu khoẻ người, họ cũng thoải mái.”

Cô ta cuống quýt lắc đầu.

Tôi cười khẩy:

 “Cậu thích nói dối nhưng cũng đừng xem tất cả mọi người là kẻ ngốc.”

Cô ta lại tức giận:

“Khương Ninh, cậu!”

Tôi đẩy cô ta ra.

“Ngại quá, tôi phải chuẩn bị thủ tục với hành lý nhập học, cậu cút nhanh dùm tôi.”

Trong mắt cô ta tràn đầy oán hận, tức giận bỏ đi.

Buổi tối thầy giáo bảo sau khi được thư tuyển thẳng thì có thể không cần đến trường học nữa. 

Tuy nhiên nhà trường vẫn mời tôi đến chia sẻ kinh nghiệm học tập trong lễ tuyên thệ, tiện thể động viên các bạn trong lớp.

Tôi đồng ý.

“Thưa thầy, em sẽ chuẩn bị tốt.”

Tan trường, tôi đi đến một con đường hẻo lánh rồi lên xe. 

Chú tài xế Tống kính cẩn gọi “Cô chủ”.

Tiếng cười của cô gái ngồi trong xe bỗng ngưng bặt. 

“Ninh Ninh.”

Cô gái đó tên Tống Dung,  là con gái của tài xế.

Chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi luôn bao dung cô ta, chỉ cần cô ta muốn gì, nếu ở trong phạm vi cho phép, tôi nhất định đáp ứng cô ta.

Sau đó cô ta thi trượt trường cấp ba trọng điểm nên đã chuyển đi học một trường khác.

“Ừm.”

Tôi lạnh nhạt hay thậm chí tôi không muốn liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Nếu kiếp trước cô ta không lừa tôi đến tòa nhà bỏ hoang sắp sập đó, tôi cũng đã không bị Tô Nhu đẩy xuống.

Tống Dung sững sờ trong giây lát.

“Ninh Ninh, cậu sao vậy? Cậu không vui à?”

Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt vẫn ngây thơ thuần khiết như thế, cho đến lúc c.h.ế.t tôi vẫn nghĩ chúng tôi thật sự là bạn bè. 

“Chú Tống, đây là xe của nhà cháu, chú dùng để đưa con gái chú đi học có hơi sai rồi không?”

Chú ấy là tài xế của gia đình tôi, nhưng lại không phải là ân nhân của gia đình tôi, không có lý do gì để dùng xe nhà tôi vào mục đích cá nhân.

Trước đây tôi không nhắc đến, đó là vì tôi trân trọng tình bạn nực cười giữa tôi với Tống Dung.

Bây giờ tôi sẽ không để Tống Dung lợi dụng mình nữa.

Dù tôi có đối xử tốt với cô ta hay không cũng không thể thay đổi được bản chất của Tống Dung.

6. 

Chú Tống cười ngượng ngùng:

“Vâng cô chủ, tôi chỉ nghĩ tiện đường chút thôi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Tống Dung, vừa rơi xuống, lời nói cũng bật ra khỏi miệng cô ta: 

“Ninh Ninh, không phải chúng ta là bạn tốt sao?”

Tôi cau mày: “Là bạn tốt thì sao? Bạn tốt thì nên cho cậu dùng ô tô miễn phí à?”

Cô ta ngậm miệng lại rồi nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài.

Hai mươi phút sau, tôi bước xuống khỏi xe.

Tôi vừa định rời đi thì Tống Dung nắm lấy tay tôi:

“Ninh Ninh, cậu bị sao vậy?”

“Cậu được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh nên coi thường bạn bè như tớ sao?”

Tin tức của cô ta đúng là nhạy bén thật, tôi nghĩ chắc là Tô Nhu đã nói với cô ta.

Hồi đó khi đưa Tô Nhu về nhà dạy kèm, Tống Dung với Tô Nhu lập tức thân còn hơn bạn thân.

Ở kiếp trước, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng hai người này luôn ngấm ngầm liên lạc.

“Cậu đừng nói tôi như vậy, tôi có được tuyển thẳng hay không ảnh hưởng tới chuyện tôi xem thường cậu.”

Sau khi nói ra những lời này, tôi nhìn vào đôi mắt giận dữ lạnh lùng của cô ta rồi bước vào nhà.

Mới mở cửa, bố tôi đã hưng phấn hỏi: 

“Ninh Ninh, đơn xin cử đi học của con được xét duyệt chưa?”

Tôi gật đầu:

“Rồi ạ, Bắc Đại đã duyệt rồi.”

Bố mẹ tôi cười vang: 

“Từ nhỏ con đã chăm chỉ, giờ mọi cố gắng đều được đền đáp rồi.”

“Vậy thời gian tới con không cần phải đi học, nghỉ hè con đã nghĩ tới muốn đi đâu chưa? Nếu con muốn thứ gì, bố mẹ đều có thể đáp ứng.”

Tôi im lặng một lúc.

“Bố mẹ ơi, có thể đổi tài xế được không?”

Bố mẹ tôi thắc mắc.

“Tại sao?”

Tôi giải thích:

 “Tống Dung ra vẻ có quan hệ tốt với con rồi thường xuyên đến nhà mình chơi nhưng thực ra cậu ta đã chụp rất nhiều bức ảnh riêng tư của con.”

Tôi cũng không bịa chuyện này.

Ở kiếp trước, sau khi trở thành thủ khoa tỉnh, một lượng lớn ảnh tôi đang tắm với thay quần áo đã được lan truyền khắp trên mạng.

Chính Tống Dung đã chủ động gọi điện cho tôi, thừa nhận mình đã chụp ảnh, cô ta hẹn tôi gặp nhau ở một tòa nhà bỏ hoang rồi nói chỉ cần đến đó thì cô ta sẽ xóa ảnh.

Tôi nghĩ có lẽ cô ta đã lắp camera ẩn trong những ngày cô ta đến nhà tôi. 

Bố mẹ tôi nghe thế thoáng hãi hùng. 

“Thật sao?"

“Chúng ta đối với gia đình họ tốt như vậy, sao có thể lấy oán báo ân thế chứ?!”

“Ninh Ninh, con yên tâm, bố mẹ nhất định sẽ ra mặt làm chủ cho con!”

7.

Tất nhiên là bố mẹ tin tưởng tôi vô điều kiện.

Chẳng bao lâu sau, hai người họ gọi bố con Tống Dung đến nhà tôi.

Chú Tống cùng Tống Dung không biết gì nên ngơ ngác nhưng sắc mặt bố mẹ tôi rất lạnh. 

“Tống Dũng, chúng tôi có thể xem điện thoại của con gái anh được không?”

Chú Tống là người lương thiện thật thà, chắc chắn chú ấy không biết gì nên đã giật lấy điện thoại di động của Tống Dung đưa cho bố mẹ tôi.

“Điện thoại đây, hai người xem đi.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Dung hoảng sợ muốn giật lại nhưng bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của mẹ tôi, cô ấy khựng lại rồi rụt tay.

Mẹ tôi xem xem vài phút rồi nhìn Tống Dung với ánh mắt sâu thẳm:

“Mở album riêng tư cho tôi xem.”

Tống Dung đỏ mặt:

“Dì ơi, tuy bố con là tài xế nhà dì nhưng dù sao đây cũng là quyền riêng tư của con, hình như dì không có quyền xem phải không ạ?”

Mẹ tôi cười khẩy:

“Chúng tôi nghi ngờ cháu đã chụp trộm ảnh riêng tư của con gái chúng tôi. Nếu bây giờ cháu không mở cho chúng tôi xem thì chúng tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi nhớ cháu đã hơn mười sáu tuổi, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của cháu.”

Bố tôi cũng bình tĩnh nói:

“Ngay cả khi cháu không thể vào tù, chúng tôi sẽ gửi cháu đến trại giam dành cho trẻ vị thành niên.”

“Tuổi nhỏ không phải là lá chắn chống lại pháp luật.”

Tống Dung đỏ mặt, chú Tống sợ hãi đến mức suýt khóc.

“Cái gì? Con tôi trộm chụp ảnh riêng tư của cô chủ?!”

Chú ấy quay lại trừng mắt nhìn Tống Dung: 

“Có thật không?”

Tống Dung vội vàng lắc đầu: “Con, con không có!”

Tôi trầm giọng nói:

“Được rồi bố mẹ, nếu cậu ta không thừa nhận thì cứ gọi cảnh sát đi!”

Tống Dung khóc nấc lên.

“Tớ, tớ có chụp, nhưng, nhưng chỉ là vô tình thôi...”

Mẹ tôi thở ra một hơi, bầu không khí xung quanh bà lạnh lẽo. 

“Mở album nhanh!”

Tống Dung mở album ảnh, trong đó chứa đầy những bức ảnh riêng tư của tôi.

Bố tôi nhìn đi chỗ khác, còn mẹ tôi giận dữ quăng điện thoại.

“Tống Dũng, con gái của anh đã lén chụp hơn hai trăm bức ảnh riêng tư của con gái tôi! Còn dám nói là vô tình chụp?!”

“Tại sao nhỏ tuổi mà đã ác độc như vậy! Xóa hết tất cả ngay cho tôi!”

Tống Dũng không nhìn nhưng chú ấy nhìn phản ứng của tôi cũng thôi cũng đã tường tận mọi chuyện.

Chú ấy tát mạnh vào mặt Tống Dung.

“Mày thật không biết xấu hổ, cô chủ đối với mày tốt như thế, mày lại đối với người ta như vậy!”

“Tao đánh c.h.ế.t mày, cái thứ súc sinh này!”

Tống Dung bị đánh không nói một lời, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Cha cô ta lại tát vài cái:

“Xóa nhanh! Xóa hết! Nếu tao phát hiện còn tấm nào, tao đánh gãy chân của mày!”

Tống Dung khóc lóc xóa ảnh.

Mẹ tôi kiểm tra cẩn thận hồi lâu rồi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã quay lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nếu sau này có ảnh riêng tư nào của con gái tôi bị tung lên mạng, dù cháu có đi đâu tôi cũng sẽ tìm ra.”

“Còn nữa Tống Dũng, anh không cần làm việc cho nhà tôi nữa. Thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo khỏi tầm mắt của chúng tôi đi.”

Tống Dũng mấp máy môi muốn nói, nhưng có lẽ chú ấy cảm thấy không còn mặt mũi nên đành kéo Tống Dung rời đi.

8.

Trong buổi tuyên thệ của trường, tôi bước lên sân khấu giữa tràng pháo tay như sấm.

“Cảm ơn các thầy cô cùng các bạn học đã tin tưởng yêu mến. Sau đây mình xin chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình với các bạn."”

“Đầu tiên…”

Tô Nhu đang ngồi trong đám người đột nhiên đứng dậy:

“Thầy! Em muốn tố cáo Khương Ninh cả về nhân cách lẫn học lực đều không xuất sắc như thầy nói! Cậu ấy không chỉ gian lận điểm số mà còn bắt nạt các bạn cùng lớp do được tuyển thẳng. Cậu ấy đã ném điện thoại di động của bạn mình, thậm chí còn làm bố của người bạn đó mất việc.”

Tô Nhu đặc biệt mang đến một chiếc loa phóng thanh, mọi người có mặt đều nghe thấy.

Những giọng xì xầm vang lên:

“Khương Ninh là loại người này sao? Nhìn không giống lắm. Cậu ấy luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ bắt nạt bạn cùng lớp, thường xuyên giảng bài cho chúng tớ nữa cơ.”

“Cậu biết gì không? Một số người bề ngoài càng ngây thơ tốt bụng thì lòng dạ càng đen tối. Cậu ấy chắc hẳn ngay từ đầu đã giả vờ làm người tốt chỉ để thu hút sự chú ý về mình trong quá trình khảo sát của Bắc Đại. Hiện tại đã chắc cú rồi, cậu ấy đương nhiên sẽ không coi trọng mọi người nữa.”

“Còn khiến bố người ta mất việc sao? Nghiêm trọng đến vậy luôn? Quá đáng đến thế là cùng!”

“Cái gì! Điểm số của cậu ta là giả? Trước đây tớ từng nghe có người nói, nhưng tớ không xem là thật, nhưng Tô Nhu đâu thể nói dối trước mặt nhiều người thế chứ, không ngờ cậu ta còn dám làm loại chuyện này, còn bày đặt kiêu ngạo nữa!”

“Khương Ninh cút khỏi trường! Trao danh ngạch đề cử cho người xứng đáng!”

Những người đó lý lẽ hùng hồn, có lẽ là do Tô Nhu đã chi rất nhiều tiền để mua một số “thủy quân”.

Bình luận tiêu cực như nước, ai cũng dùng ánh nghi ngờ lên án tôi. 

Hiệu trưởng không thể nhịn được nữa bước lên sân khấu.

“Các em xin hãy giữ im lặng, các thầy cô đều tin tưởng Khương Ninh sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.”

Tôi cầm lấy micro rồi nói:

“Đúng vậy, tôi đã ném điện thoại của một người bạn, cũng khiến bố cô ta mất việc.”

Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn tôi. 

Những người bên dưới gần như phát điên.

“Cút khỏi trường! Cút khỏi trường!"

“Tôi không muốn làm bạn cùng lớp với một người như vậy!”

“Đem danh ngạch trao cho Tô Nhu!”

9

Tôi bình tĩnh nói: 

“Người bạn đó học trường khác, tên là Tống Dung, là bạn của tôi cũng là bạn của Tô Nhu.”

“Hai người họ giả bộ đến chơi rồi trộm chụp nhiều bức ảnh riêng tư của tôi.”

“Quăng điện thoại di động của cậu ta là bởi muốn bảo vệ sự riêng tư của tôi. Sa thải bố cậu ta là để bảo vệ tương lai của tôi.”

“Chúng ta đều đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi hy vọng các bạn đều có đủ những kiến thức cơ bản.”

Tôi bình tĩnh nói, chẳng bao lâu sau những người bên dưới đã tỉnh táo hơn, đặc biệt là những bạn nữ chưa bị Tô Nhu mua chuộc.

“Người tên Tống Dung kia thật sự là ác độc, cậu ta cũng là con gái, lại muốn dùng thủ đoạn tàn ác như vậy để huỷ diệt Khương Ninh, nhất định là do quá ghen tị với Khương Ninh!”

"Cậu không nghe là Tô Nhu ra lệnh sao? Tớ chỉ đang thắc mắc tại sao danh tiếng của Khương Ninh sau khi được công bố kết quả lại đột nhiên trở nên xấu đi, hóa ra là có người giật dây!”

“Mấy cậu thật vô liêm sỉ, chỉ vì vài đồng mà đã thành kẻ rẻ mạt đến mức này?”

“Khương Ninh là bạn cùng lớp của chúng tôi, cậu ấy thực sự rất giỏi, cũng đã đạt được rất nhiều giải thưởng. Đừng có bôi bậy bôi bạ, dù cậu ấy có giật được xuất tuyển thẳng thì tôi cũng không ghen tị đâu!”

Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm xong lại lạnh lùng nhìn Tô Nhu:

“Bạn học này, em còn có gì muốn nói không?”

Tô Nhu mím môi không nói gì, nhỏ nịnh bợ trung thành nhất của cô ta đứng dậy, nói thay cô ta: 

“Cậu có bằng chứng gì hay chỉ nói xạo thôi? Cậu nói người ta chụp ảnh thì chụp chắc? Rõ ràng là cậu ức hiếp Tô Nhu xong giờ lại nói xấu Tô Nhu!”

“Cậu nói điểm của cậu là thật? Được, thế cậu dám làm một bài thi xét tuyển của Bắc Đại không?”

Tôi bật cười.

“Cho nên Tô Nhu không có chứng cứ thì không phải nói xạo?”

“Được rồi Tô Nhu, cậu dám cùng tôi làm bài thi không?”

Tô Nhu trầm mặc một lát, sau đó gật đầu đồng ý:

“Được, làm thì làm!”

Nhỏ nịnh bợ lấy ra bài kiểm tra đã chuẩn bị từ lâu, tôi liếc nhìn đề bài.

“Cậu có bị gì không? Tôi nhớ đây là một đề thi thử, năm đó bởi vì độ khó của nó, cả nước không ai làm được trọn vẹn nên bị bỏ đi, cậu dùng nó kiểm tra tôi?”

“Cách cậu làm có phải khó coi quá rồi không?”

Nhỏ nịnh bợ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả.

“Ừ đó, nghe giọng điệu của cậu, chẳng phải Bắc Đại coi trọng cậu sao? Nghe nói cậu là thiên tài trăm năm hiếm gặp, thế đề bài này dễ như ăn cháo với cậu còn gì?”

Logic ngu ngục cỡ này mà cậu ta nói như rất đúng tình hợp lý.

“Tôi là người trung lập, như cậu biết đấy lời giải bài thi này cho tới bây giờ vẫn chưa được công bố, tất cả đáp án đều nằm trong tay Bắc Đại, không một ai biết trước đáp án!”

“Khương Ninh, không phải cậu là người đứng nhất toàn trường sao? Đến lúc đó đừng để người đứng thứ hai Tô Nhu đánh bại đó nha!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play