Xé Trà Xanh

Chap 1


8 tháng


1.

Vào hôm Bắc Đại cử người đến, Tô Nhu đã khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem. 

“Ninh Ninh, cậu biết đấy, tớ không phải con gái ruột của bố mẹ, còn anh trai lúc nào cũng nhắm vào tớ, tớ sợ mình không chịu được đến kỳ thi tuyển sinh đại học.”

“Cậu học giỏi như vậy, chắc chắn thi đại học cũng không thành vấn đề gì!”

“Cậu có thể nhường cho tớ cơ hội lần này không? Coi như là cậu cứu tớ một mạng, cả đời này tớ sẽ mang ơn cậu!”

Tô Nhu là bạn cùng lớp, cũng là bạn thân nhất của tôi từ cấp hai đến giờ.

Trước những lời cầu xin ngập ngụa nước mắt với buồn tủi của cô ta, giữa thỏa hiệp cùng từ chối, tôi chọn chế giễu cô ta:

“Tại sao tớ lại phải nhường cho cậu? Tớ không có lý do gì để chịu trách nhiệm cho sự bi thảm của cậu cả.”

“Cậu không thể cầm nổi bút hay ngu tới mức không thể thi được?”

Cô ta choáng váng một lúc.

“Cậu! Sao cậu có thể nói những lời như vậy?”

“Tớ chỉ yêu cầu cậu nhường tớ một cơ hội thôi, không lẽ cậu không thể tự mình đi thi đại học được à?!”

“Ninh Ninh, tớ nhớ trước đây cậu rất tốt bụng!”

Tôi cười khẩy.

“Cho nên nhường cậu là tình cảm, chứ không phải là nghĩa vụ, đây là cơ hội tuyển thẳng của tớ, tại sao cậu lại ăn nói hùng hồn như vậy? Nếu không nhường là không tốt bụng, vậy thì người ác độc trên thế giới này quá nhiều rồi.”

Ở kiếp trước, không phải là tôi không cho cô ta danh ngạch đề cử.

Cô ta trở thành niềm tự hào của gia đình, truyền kỳ của toàn trường.

Thế sau này cô ta đã đối xử như thế nào với tôi?

Lúc tôi đang chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, cô ta cầm thư thông báo trúng tuyển rồi không ngừng PUA tôi:

“Con gái nếu hào quang quá lớn, sau này sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”

“Tớ còn hối hận vì đã vào Bắc Đại đây này.”

“Trình Trình, con gái phải biết giấu đi sự kém cỏi của mình, cậu học đại học hạng hai là đủ rồi…”

Đầu óc tôi tỉnh táo, từ chối nghe những lời PUA của cô ta.

Kết quả là cô ta sợ hào quang của tôi sẽ làm lu mờ cô ta nên vào ngày tôi thi đậu trở thành thủ khoa tỉnh, cô ta đã dụ tôi lên tầng mười tám rồi đẩy tôi xuống.

Sống lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta có bất cứ cơ hội gây rối nào nữa. 

Tôi điền đơn xin cử đi học ngay trước mặt Tô Nhu. 

Trong ánh mắt cô ta toàn là ghen tị.

Tôi cười nhẹ: 

“Cậu muốn nó sao? Nếu muốn thì tự đi mà lấy.”

2.

Hôm nay, Tô Nhu không thèm nói với tôi dù nửa chữ. 

Tôi ước cô ta có khí phách một chút, cả đời cũng đừng đến phiền tôi nữa. 

Nhưng tan học buổi chiều, cô ta lại nhịn không được đến tìm tôi.

“Ninh Ninh, hôm nay tớ nói chuyện có hơi không phải lắm, tớ chỉ muốn xin cậu nhường cho tớ thôi, chứ không có ý gì đâu.”

“Anh trai tớ trước đây đã nói những lời độc ác, bảo là sẽ không để tớ sống yên ổn, chứ đừng nói đến cơ hội thi đại học. Đến ngày thi đại học, anh ta sẽ trói tôi ở nhà rồi đánh tớ đến nửa sống nửa c.h.ế.t. Đến lúc đó cả đời tớ sẽ bị hủy hoại…”

“Chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm rồi! Cậu thực sự nỡ lòng mặc kệ tớ sao?”

Tôi cảm thấy khó chịu tởm lợm. 

Trong những năm qua, Tô Nhu thường nhắc đến con trai ruột của bố mẹ nuôi trước mặt tôi, xong lại khóc lóc về những trận b.ạo h.ành của anh ta. 

Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó lần nào. 

Nếu anh trai cô ta thực sự độc ác như lời cô ta nói, tại sao ngay từ đầu anh ta lại đồng ý cho bố mẹ mình nhận nuôi Tô Nhu?

Chẳng phải bố mẹ muốn nhận con nuôi phải lắng nghe ý kiến của con ruột sao?

Ngoài ra trong khoảng thời gian ở cùng Tô Nhu, tôi cũng thấy được nhà cô ta khá giả, dáng người ngày càng đầy đặn, nước da hồng hào, đây thực sự giống người bị tra tấn ngày đêm sao?

Tôi trưng ra vẻ mặt đau khổ:

“Cậu thật đáng thương, hay là chúng ta làm như vậy đi, cậu đưa tớ đi gặp anh trai cậu. Nếu như lời cậu nói là thật, tớ sẽ gọi cho thầy giáo, đơn còn chưa nộp, tớ có thể nhường chỗ cho cậu.”

Mắt cô ta sáng lên:

“Thật sao! Ninh Ninh, cảm ơn cậu!”

“Nhưng anh trai tớ là một người đạo đức giả, người ngoài thật chất không nhìn ra được lòng dạ ác độc của anh ta…”

Tôi nhìn cô ta với án mắt trấn an: 

“Đừng lo lắng, dù anh ta có giả bộ thế nào, tớ cũng có thể nhận ra!”

Mười phút sau, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước mặt chúng tôi.

Một người đàn ông tuổi đôi mươi ăn mặc chỉnh tề với nụ cười hiền lành bước xuống xe.

“Em gái, sao em lại gọi anh đến đây?”

Giọng điệu của người đàn ông rất ôn hòa, khi nhìn Tô Nhu, trong mắt rõ ràng tràn đầy chiều chuộng, không pha một chút tạp chất.

Tô Nhu bày ra vẻ mặt sợ hãi, còn kéo tay áo của tôi, liên tục lùi lại mấy bước.

Kỹ năng diễn xuất cường điệu thái quá này thậm chí còn khiến anh trai cô ta bối rối.

“Sao vậy? Em bị ai bắt nạt à?”

Cô ta lắp bắp nói “Anh” rồi thì thầm vào tai tôi:

 “Thả anh ta đi nhanh lên. Anh ta lại bắt đầu giả bộ nữa rồi, tớ sợ quá.”

“Cậu thấy tớ sợ hãi như thế này cậu đã tin rồi chứ?"

Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ta: “Đừng lo lắng, tớ tin điều đó.”

Tin quá luôn ấy chứ.

Tôi lập tức nắm chặt lấy cánh tay anh trai cô ta:

“Anh ơi, tại sao anh lại nhắm vào Tô Nhu rồi ngược đãi cậu ấy? Cậu ấy là trẻ mồ côi, cậu ấy tưởng rằng được bố mẹ anh nhận nuôi thì cuộc sống kham khổ của cậu ấy sẽ kết thúc. Nhưng tại sao cậu ấy lại gặp phải anh? Anh không thấy cậu ấy đáng thương hay sao mà lại còn nhẫn tâm đến như vậy?”

“Tô Nhu nói anh luôn dùng kim đâm cậu ấy, còn không cho cậu ấy thi đại học, anh muốn hủy hoại cuộc đời cậu ấy à? Sao anh có thể làm như vậy được chứ?!”

3

Anh trai cô ta sững sờ. 

Cô ta cũng vậy.

Hơn mười giây sau, anh trai cô ta ngơ ngác quay lại nhìn Tô Nhu:

“Tô Nhu, em ở trước mặt người khác nói anh như thế này sao?”

Tô Nhu vội vàng lắc đầu: “Không, không phải đâu.”

Tôi lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhu:

“Này không phải cậu nói sao? Chẳng lẽ anh trai cậu không ngược đãi cậu? Vậy sao cậu lại bảo tớ nhường cơ hội tuyển thẳng cho cậu?”

Tô Nhu lại lắc đầu: “Anh ấy, không, tớ…”

Lắp bắp hồi lâu, cô ta cũng không nói được lời nào. 

Cuối cùng, anh trai anh cô ta thất vọng buông tiếng thở dài: 

“Bởi vì em được bố mẹ nhận nuôi, anh sợ em không hoà hợp được với mọi người nên anh luôn cẩn thận chăm sóc em. Sao em…. Làm sao em có thể nghĩ anh như vậy?”

“Anh nhớ thành tích của em chẳng phải rất tốt sao, sao lại một phải hai phải xin người khác nhường cơ hội tuyển thẳng?”

Tại sao ư?

Trước lúc c.h.ế.t tôi không biết, sau khi c.h.ế.t rồi trở thành một linh hồn lang thang tôi mới thấy rõ cô ta ngay cả một hàm số đơn giản cũng không giải ra, tôi lập tức hiểu rõ ngọn nguồn. 

Thành tích của cô ta đều do gian lận mà có. 

Nỗi sợ hãi trong kỳ thi tuyển sinh đại học của cô ta không phải do bị ai đe dọa mà là bởi cô ta sợ bản thân bị bóc trần chuyện học kém. 

Vậy nên nếu cô ta muốn tiếp tục sống cuộc sống êm đềm đáng ghen tị này thì cướp cơ hội tuyển thẳng của tôi là cách giải quyết duy nhất của cô ta.

Nhìn mặt cô ta đỏ bừng như muốn nhễu m.á.u, tôi nhếch môi:

“Tô Nhu không ngờ cậu lại là hạng người như vậy, giả bộ đáng thương, muốn cướp đi vị trí của tớ.”

“Anh trai cậu không ngăn cản cậu thi tuyển sinh đại học, thế tại sao cậu cứ khăng khăng muốn một suất tuyển thẳng? A! Bình thường cậu dựa vào việc gian lận đúng không?”

Tô Nhu đột nhiên hét lên:

“Tớ không làm vậy! Tớ không gian lận!”

Tôi cười khẩy:

“Vậy tại sao cậu lại dùng cách hèn này để đổi lấy chỉ tiêu nhập học của mình?”

Cô ta lắp ba lắp bắp nhưng không thể nói nên lời nào. 

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường:

“Tớ không ngờ cậu là hạng người như vậy.”

“Làm gì không làm lại muốn làm ăn xin!”

Trong mắt cô ta lóe lên một tia oán hận, nhưng nhanh chóng bị anh trai cô ta ngắt ngang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play