Xé Trà Xanh

Chap 3


8 tháng


10.

Không nói nhảm với cậu ta nữa, tôi cầm đề thi lên rồi bắt đầu làm. 

Tô Nhu cũng bắt đầu giải đề. 

Nửa tiếng sau, cô ta đóng nắp bút lại.

“Thầy ơi, em làm xong rồi.”

Tôi cũng cùng lúc đặt bút xuống.

“Thưa thầy, em cũng làm xong rồi.”

Từ chuyện bé xé ra to, bạn học nào cũng hóng chờ kết quả.

Hiệu trưởng tự mình gọi điện cho Bắc Đại để xin đáp án bài thi.

Cuối cùng các thầy cô cùng chia nhau ra chấm điểm hai bài thi. 

Hiệu trưởng cầm bài thi, nhìn nét mặt đó, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.

“Tô Nhu, bài thi của em được 284 điểm!”

Nhóm bợ đít vui vẻ hét lên:

“Tô Nhu của bọn tôi là người giỏi nhất trường! Danh ngạch đề cử phải là của Tô Nhu!”

Tô Nhu ưỡn ngực, đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Cũng tiện thể ném cho tôi một cái nhìn khiêu khích:

“Học sinh giỏi nhất trường chúng ta chắc điểm sẽ không thấp hơn em đâu nhỉ?”

“Có phải trước giờ đều dựa vào gian lận nên giờ lo tới suýt khóc rồi không?”

“Đừng nôn nóng chứ, thời gian còn nhiều mà, không cần ganh đua với tôi đâu, cứ chậm rãi làm bài thi đi.”

Hiệu trưởng bực bội liếc nhìn cô ta:

“Bạn học Khương Ninh, điểm tối đa!”

Nụ cười của đám bợ đít lập tức cứng đờ, còn Tô Nhu thì choáng váng đến mức bất giác run rẩy. 

“Sao có thể như thế được! Các giáo sư ở Bắc Đại phải mất một tháng mới giải xong! Làm sao cậu có thể giải dễ dàng như vậy?!”

“Có phải cậu biết trước đáp án đúng không?”

Nực cười ghê. 

“Trương Linh vừa đưa đề cho chúng ta không phải là bạn của cậu sao? Không phải cậu ta là người nghe lời cậu nhất sao? Bài thi này cũng là cậu ta đưa ra, cho dù có đáp án cũng không phải là nên đưa cho cậu sao?”

“Có rất nhiều câu hỏi lắt léo trong đề thi này, làm sao cậu trả lời được thế Tô Nhu? Có thể giảng giải cách làm cho tôi, thầy cô với bạn học nghe được không?”

Tô Nhu nghẹn đỏ cả mặt. 

“Tại sao tôi lại phải giảng?”

Tôi cười khẩy nói: 

“Sợ là không biết giảng đấy chứ.”

“Lần sau muốn kiểm tra tôi thì đổi đề nào khó hơn một chút, cái này so với bảng cửu chương cũng không khác nhau mấy.”

Các bạn học rất tức giận:

“Trước đây không nhìn ra cậu ta tự biên tự diễn, giờ còn méo chịu thừa nhận! Sao lại có người không biết xấu hổ vậy chứ?”

“Dù Tô Nhu có muốn danh ngạch đề cử nhưng cũng đâu cần làm chuyện ngu ngốc như vậy? Vậy mà xếp hạng hai toàn trường?”

“Người nên cút đi là Tô Nhu, cả cái đám bợ đít cậu ta! Bọn đó kết bè kết phái trong trường, khiến cái trường này loạn lên hết!”

“Nhưng Khương Ninh trâu thật! Đến đề bài tôi còn không hiểu, nhưng cậu ấy làm trong thời gian ngắn thôi cũng được điểm tuyệt đối! Tôi phải thừa nhận, cậu ấy có thực lực!”

Tô Nhu căm hận trừng mắt nhìn tôi:

“Khương Ninh, cậu đừng quá kiêu ngạo!”

Sự bực bội của hiệu trưởng đã đạt tới đỉnh điểm.

“Tô Nhu, em lập tức đi xuống!”

Tô Nhu còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy được ánh mắt lạnh lùng của hiệu trưởng, cô ta không cam lòng bước xuống.

11.

Buổi lễ tuyên thệ kết thúc tốt đẹp.

Tôi trở về nhà chuẩn bị kế hoạch du lịch cho kỳ nghỉ hè.

Tôi nghe bạn bè ở trường nói lại rằng từ khi Tô Nhu tự rước lấy nhục trong buổi lễ tuyên thệ, cô ta không chỉ bị các bạn cùng lớp coi thường mà ngay cả đám bợ đít của cô ta do sợ bị cô lập nên cũng lần lượt quay lưng với cô ta. 

Tô Nhu bị các bạn cùng lớp sỉ nhục trào phúng, hôm nào cô ta cũng nghe câu “Cút ra ngoài”, cũng không rảnh rỗi đến làm phiền tôi nữa. 

Mọi chuyện cứ bình lặng như vậy cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc. 

Tô Nhu cuối cùng cũng đến tìm tôi, dẫn theo cả Tống Dung.

“Khương Ninh, tôi muốn cậu đi nói với Bắc Đại là cậu tự nguyện từ bỏ danh ngạch đề cử của mình!”

Nhìn cô ta chó cùng rứt chậu, tôi chỉ cảm thấy đầu óc có chút mệt mỏi. 

“Tại sao? Cậu là người thống trị địa cầu à?”

Tống Dung hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tờ đơn.

“Đừng cho rằng tôi không biết, cậu không phải con gái ruột của bố cậu đúng không?”

Tô Nhu nở một nụ cười giễu cợt, khuôn mặt nắm chắc phần thắng. 

 

“Không ngờ mẹ cậu nhìn thì cũng đứng đắn đó nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con đ.iếm giật chồng người ta!”

“Nếu không muốn hai mẹ con cậu bị bố cậu đuổi ra ngoài thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi đi!”

Tôi không chút do dự tát Tô Nhu một cái.

“Không biết gì thì câm miệng lại.”

Sau một tiếng “bốp” chói tai, cô ta sững sờ nhìn tôi, lúc phản ứng lại thì nhào đến muốn đánh tôi. 

“Sao mày dám đánh tao!”

Từ nhỏ bố mẹ đã sợ tôi ở bên ngoài không thể tự bảo vệ mình nên đã đăng ký cho tôi học Taekwondo với các lớp dạy tự vệ khác. Sau ngần ấy năm, để đối phó với hai con nhỏ yếu đuối này thì chẳng có gì khó khăn.

Tôi nắm cổ tay cô ta rồi tát mạnh lên mặt cô ta thêm mấy cái.

Tống Dung nhanh chân chạy tới giúp thì cũng bị tôi tát cho mấy cái.

Nhưng một hồi lâu thì hai quyền cũng khó có thể địch lại bốn tay, nên chỉ có thể mau chóng túm tóc hai người đó, cố hết sức giật mạnh. 

Hai người họ không mạnh bằng tôi, mấy cái chiêu mèo cào đều bị tôi tránh né, thậm chí còn ăn thêm vài cú của tôi. 

Cuối cùng mặt hai người họ sưng phù, òa khóc lớn. 

“Thả tao ra! Thả tao ra! Nếu mày dám đánh nữa, tao nhất định sẽ báo cảnh sát!”

“Khương Ninh, tao nhất định phải bắt mày trả giá! Tao sẽ khiến mày với mẹ mày thành ăn xin đầu đường xó chợ!”

12.

Hôm nay bố mẹ tôi không có nhà nên Tống Dung mới đưa Tô Nhu đến đây.

Tôi cũng không vội, chờ hai người đó khóc nức nở, gào khản giọng mới bỏ tay ra. 

“Cút nhanh.”

Hai người họ còn muốn ra tay nhưng lại chẳng còn miếng sức, chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, mắng chửi mấy câu rồi rời đi.

Tôi bối rối nhặt tờ giấy xét nghiệm rơi trên sàn.

Sau khi xem kỹ hơn, trên đó ghi rằng tôi với bố không có quan hệ huyết thống.

Tuy nhiên tôi là con gái nuôi của bố mẹ nên làm sao có thể có quan hệ huyết thống với họ được?

Năm tôi ba tuổi, họ đưa tôi từ trại trẻ mồ côi về.

Bọn họ giàu có cũng không bị hiếm muộn. 

Còn lý do của bọn họ là: Con nào cũng là con, nếu sinh một đứa con thì trên thế giới sẽ có thêm một đứa trẻ không lo cơm ăn áo mặc, nhưng nếu nhận nuôi một đứa trẻ thì thế giới sẽ ít đi một đứa trẻ cô đơn.

Sau này họ đối xử với tôi còn hơn là con ruột của họ, họ chưa bao giờ nói tôi là con gái nuôi, chỉ bởi họ không muốn tôi phải chịu những ánh nhìn kỳ thị từ người khác.

Tôi mang ơn họ từ tận đáy lòng. 

Vậy nên những năm qua tôi đã không ngừng nỗ lực học tập chỉ để xứng đáng với sự giúp đỡ cũng như lòng tốt của họ dành cho tôi.

Tôi trở về phòng nhìn bầu trời xám xịt nơi phương xa, tô đậm bầu không khí lạnh lẽo.

Lòng tôi quá lạnh rồi. 

Kiếm chuyện với tôi thì được, nhưng muốn kéo luôn bố mẹ tôi thì không thể, họ là giới hạn của tôi.

Tôi nhấc điện thoại lên rồi gọi.

Mười phút sau, đầu bên kia mừng như đ.iên trả lời tôi, tôi cúp máy. 

Ngày có kết quả thi đại học, tài xế mới chở tôi ra sân bay.

Một người đàn ông trung niên mặc áo hoa, tóc nhuộm vàng mỉm cười với tôi, khoe hàm răng ố vàng.

“Cháu nói thật à? Con gái chú được một gia đình giàu có nhận nuôi?”

“Mau đưa chú đi gặp nó, nhiều năm không gặp chú nhớ con bé quá!”

Người đàn ông tên Chu Xuân này chính là cha ruột của Tô Nhu.

Kiếp trước sau khi c.h.ế.t, tôi thấy ông ta tới nhà họ Tô dây dưa nhằm muốn vớt vát lợi ích. 

Nhưng lúc đó Tô Nhu đã là sinh viên tuyển thẳng của Bắc Đại, được bố mẹ nuôi tin tưởng tôn trọng, thêm nỗ lực của anh trai cô ta thì người đàn ông này đã bị tống vào tù vì tội bỏ rơi con gái. 

Kiếp này tôi muốn xem thử Tô Nhu đã mang đến cho gia đình mình nhiều nhục nhã hổ thẹn như vậy, liệu có còn đáng giá trong mắt bố mẹ nuôi của cô ta hay không!

Đã sớm biết được địa chỉ nhà Tô Nhu thông qua bạn cùng lớp, nên tôi trực tiếp đón rồi đưa người đàn ông đó qua bên địa chỉ đó luôn.

13.

Sau khi gõ cửa nhà Tô Nhu, xong nói rằng bản thân là bạn cùng lớp của Tô Nhu, người giúp việc đã nhiệt tình mời tôi vào.

Trong phòng khách, một đôi nam nữ thoạt nhìn lịch sự nhưng nét mặt lại sa sầm, thế mà khi nhìn thấy tôi, họ lại gắng gượng tươi cười.

“Chào cháu, cháu tìm Tô Nhu à? Dì Lý, đi gọi Tô Nhu đi.”

“Tô Giác, đi mang đồ ăn nhẹ cho em gái này.”

Tô Nhu từ trên lầu bước xuống, lúc nhìn thấy tôi thì sắc mặt vốn đang khó coi của cô ta bỗng chốc chuyển thành đen thui. 

“Mày đang làm gì ở đây! Nhanh biến đi, mày không được chào đón ở đây!”

“Mày chuẩn bị cho tốt đi, tao đã gọi cảnh sát rồi. Cảnh sát nói hôm nay sẽ tới bắt mày.”

Tôi chỉ vào Chu Xuân ở sau lưng: 

“Là như thế này, bố ruột của cậu tìm tới tôi, nói muốn gặp cậu cho nên tôi liền đưa ông ta tới đây.”

Chu Xuân gấp rút chạy tới, ôm chặt lấy cô ta, hét lên:

“Con gái của bố! Cuối cùng bố cũng tìm thấy con!”

“Con gái! Bố là bố ruột của con! Bố tìm con nhiều năm rồi, trời không phụ lòng người cuối cùng cũng đã tìm được con rồi, đi thôi, bố đưa con về nhà!”

Mọi người đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho chấn động, phải mất hơn mười giây Tô Nhu mới giật mình hét lên:

“Ông là ai? Tôi không biết ông!”

“Tôi chỉ có một người bố! Đừng nhận bậy bạ bà con ở đây!”

Chu Xuân thở dài:

“Bố là bố ruột của con, con thật sự không nhận ra bố sao?”

“Bố còn nhớ rõ trên mông trái của con có một cái bớt hình thoi, con còn bị bệnh thiếu máu bẩm sinh nữa!”

Tô Nhu đăm chiêu nhìn ông ta rồi lập tức lùi lại như nhìn thấy q.u.ỷ. 

“Ông đừng đến đây! Tôi không quen ông!”

Thấy vậy, bố mẹ Tô chậm rãi bước tới:

“Thưa anh, mong anh hãy tránh xa con gái chúng tôi.”

Chu Xuân ngừng quấy lấy Tô Nhu, nhướng mày nhìn hai người họ:

“Cái gì là con gái của hai người? Đó là con gái của tôi! Nếu anh không tin thì tôi vẫn còn lưu ảnh con bé đây!”

Chu Xuân lấy điện thoại di động ra, tìm hồi lâu mới thấy một bức ảnh tập thể.

Bố mẹ Tô nhìn, mặt mày càng lúc càng sa sầm.

“Đúng, Tô Nhu lúc nhỏ trông như thế này.”

“Xem ra bố ruột của con bé đã tìm tới cửa rồi.”

Chu Xuân cười lạnh:

“Thấy chưa, tôi đã nói với hai người rằng tôi là bố ruột của con bé mà!”

“Nào con gái, chúng ta về nhà thôi!”

Tô Nhu ôm chân bàn không chịu rời đi:

“Tôi không muốn! Tôi không muốn về nhà với ông!”

“Ông sẽ đánh c.h.ế.t tôi!”

Chu Xuân giả ngu lắc đầu: 

“Con gái, là do bố mẹ nuôi của con có tiền mà bố lại không có cho nên con không thích bố à?”

“Nhưng con cũng không nên bôi nhọ bố ruột của con chứ? Bố đánh con khi nào?”

Tô Nhu hai mắt đỏ hoe hét lên: 

“Rõ ràng là ông đã đánh tôi rất nhiều lần! Nếu không phải ông đánh tôi đến mức tôi không chịu nổi nữa, tôi đã không lén chạy ra ngoài rồi bị đưa vào cô nhi viện!”

“Tôi không muốn đi cùng ông, tôi không muốn!”

Cô ta trông rất đáng thương, bố mẹ Tô nhịn không được bảo vệ cô ta:

“Con bé nay cũng đã trưởng thành rồi. Chúng ta phải tôn trọng mong muốn cá nhân của nó, trước tiên làm xét nghiệm quan hệ cha con đã.”

“Nếu anh thực sự là bố ruột của con bé thì chúng ta có thể bàn bạc sau.”

Chu Xuân hừ lạnh một tiếng:

“Chúng ta thảo luận gì chứ? Tôi là bố ruột của con bé, đưa con bé đi thì có gì sai sao?”

“Nếu hai người muốn giữ con bé lại thì cũng được thôi, đưa tôi mười triệu, tôi sẽ để con bé lại cho hai người!"

Bố mẹ Tô trợn tròn mắt, sau một thoáng kinh ngạc hai người họ cười khẩy:

“Ồ hoá ra anh đến đây để tống tiền!"

“Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!”

“Loại người n.gược đ.ãi trẻ em như anh…”

Nói được nửa chừng, anh trai Tô Nhu là Tô Giác mang đồ ăn nhẹ đi tới, thờ ơ liếc nhìn cô ta: 

“Làm sao bố mẹ biết ông ta thật sự có ngược đãi Tô Nhu hay không? Lúc đưa Tô Nhu về nhà, chúng ta chẳng phải đã kiểm tra rồi sao? Con bé hiển nhiên không có bị gì.”

“Hai người quên những gì con đã nói trước đó rồi à?”

“Con bé nói con với người ngoài thế nào? Nói con ích kỷ độc đoán, không cho nó thi đại học, thế sao hai người có thể biết được liệu lời nó nói về người đàn ông này là thật giả?”

14.

Bố mẹ Tô đều sửng sốt rồi nhìn Tô Nhu với ánh mắt dò xét. 

Tô Nhu chưa kịp mở miệng thì Tô Giác đã tiếp tục nói: 

“Bố mẹ, con nghĩ rằng bố mẹ đã sai lầm khi nhận nuôi cô con gái này, trước giờ nó luôn đứng thứ hai trong trường, nhưng lần này nó chỉ thi được 236 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Cho dù tay có đột nhiên gãy thì cũng sẽ không thể có số điểm như vậy, điểm thấp thế này thì chắc chắn là bình thường có gian lận thành tích thi cử!”

“Hơn nữa lần trước nửa đêm con tỉnh giấc, con đã nghe con bé nói chuyện điện thoại với ai đó, nó muốn đối phương chụp nhiều ảnh riêng tư của Khương Ninh, rồi dùng thứ đó để uy hiếp Khương Ninh.” 

“Nó còn nói rằng một ngày nào đó nó sẽ g.i.ế.t bố mẹ rồi chiếm lấy gia sản, đến lúc đó sẽ không thiếu phần của người kia.”

“Nếu hai người không tin thì con có ghi âm.”

Nói xong, Tô Giác ấn mở một đoạn ghi âm.

Đó đúng là giọng nói điên cuồng phấn khích của Tô Nhu về kế hoạch cho tương lai.

“Từ lâu đã không ưa hai ông bà già này, chỉ cần tớ được cử đi Bắc Đại, để cho bọn họ coi tớ là vinh dự, tớ sẽ tìm cơ hội g.i.ế.t c.h.ế.t bọn họ cùng người anh trai rắc rối của tớ, lúc đó cậu muốn bao nhiêu, tớ sẽ cho cậu bấy nhiêu!”

“...”

Bố Tô đột nhiên gầm lên, nắm lấy cánh tay của Tô Nhu, kéo cô ta về trước:

“Sao cháu lại là người như vậy!”

“Chúng tôi nuôi cháu nhiều năm như vậy không cần cháu báo đáp đã đành, cuối cùng lại còn nuôi ra một cái thứ vô ơn!”

Đôi mắt của mẹ Tô đỏ bừng, bà tát Tô Nhu một cái. 

“Ra khỏi đây, chúng tôi không bao giờ có đứa con gái như cháu!”

“Vừa vặn bố ruột của cháu cũng ở đây, cháu đi theo ông ta đi!”

Tô Nhu khóc lóc quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin bọn họ thương xót.

“Bố mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, xin hãy giữ con lại, con không thể đi cùng ông ta, con sẽ c.h.ế.t mất!”

“Lần này con không nói dối, đó là sự thật! Bố mẹ ơi!”

Thái độ của bố mẹ Tô quyết tuyệt, hơn nữa Tô Giác cũng luôn ở bên cạnh thổi gió.

Lúc này Chu Xuân cũng chết lặng.

“Tôi nói, hai người nuôi nó nhiều năm như vậy, nói bỏ là bỏ sao?”

“Không cần mười triệu đâu, năm triệu thôi cũng được!”

Bố Tô hét lớn:

“Cút khỏi đây!”

Chu Xuân cứ lằng nhằng không ngừng.

Sau khi gọi nhân viên bảo vệ, Chu Xuân lập tức im lặng, sau đó quát:

“Xui xẻo!”

“Đứng yên đó làm gì? Còn không nhanh đi theo tao!”

Tô Nhu không chịu rời đi, bị nhân viên bảo vệ tóm lấy ném ra ngoài.

Đồ đạc của cô ta đều được người giúp việc với bảo vệ nhặt lấy, đồ quý thì đem bán, đồ rẻ thì vứt đi.

Khi ra ngoài, tôi thấy cô ta đang quỳ trước cửa nhà họ Tô, đang dập đầu đến mức chảy máu thì bị Chu Xuân lôi đi. 

15.

Tô Nhu đã nói dối cả đời nhưng lần này lại là thật.

Chu Xuân ăn chơi đàng điếm cờ bạc g.ái gú gì cũng có. 

Lúc sống ông ta thích nhất là: Uống rượu chơi bài, thắng thì đi chơi g.ái, thu thì đập con mình. 

Lần này ông ta mau lẹ tới đây, thật chất chỉ muốn kiếm tiền trả nợ cờ bạc. 

Những năm qua ông ta thua bài rất nhiều, đâu đâu cũng là chủ nợ, hy vọng cuối cùng của ông ta giờ cũng đã tan thành mây khói.

Trước khi rời khỏi thành phố A, Tô Nhu đã bị ông ta đánh thừa sống thiếu c.h.ế.t.

Sau này nghe nói Tô Nhu đã bị bán cho một ông già ngoài năm mươi ở quê.

Ông già ở một mình cả đời, lần đầu ông ta nhìn thấy một cô gái nhỏ quyến rũ như vậy.

Kết quả trong đêm tân hôn ông ta đã quá thô bạo khiến Tô Nhu c.h.ế.t trên giường, không thể nhìn thấy mặt trời sáng hôm sau. 

Lần này Tô Nhu hoàn toàn biến mất.

Đối với Tống Dung - con chó trung thành nhất của cô ta, tôi cũng sẽ không bao giờ nương tay.

Tống Dung thực sự đã đến gặp bố tôi, nói rằng tôi không phải là con gái ruột của ông.

Kết quả là bố tôi đã mắng cô ta rồi yêu cầu vệ sĩ đuổi cô ta ra ngoài.

Tôi từng đối xử với Tống Dung quá tốt, cho phép cô ta sống một cuộc sống giàu sang trong hơn mười năm mà đáng lẽ nó không thuộc về cô ta. 

Cô ta đã dần thành thói quen xa hoa lãng phí, thêm cả rất tự cao về bản thân mình. 

Lúc này bố cô ta đã mất đi công việc nhàn hạ lương cao, để giữ thể diện trước mặt đám bạn bè bên ngoài, cô ta cứ tiêu pha như nước, tiền tiết kiệm của gia đình cô đã hết sạch sành sanh trong hai tháng.

Dần dà bố cô ta hoàn toàn thất vọng, tống cổ cô ta ra ngoài đường. 

Tôi thuê người tiêu tiền cho cô ta, đưa cô ta đến một nơi tốt xấu lẫn lộn, rồi chỉ cho cô ta một số “cách hay” để kiếm tiền.

Cô ta không chút do dự rơi vào bẫy.

Không lâu sau cô ta bị kết án tù chung thân vì tội danh buôn lậu m.a t.úy.

Hôm cô ta bị xét xử, tôi cũng đến dự.

Khi nghe thấy từ “chung thân”, cô ta trợn mắt gần như ngất đi.

“Tôi không muốn bị kết án chung thân! Tôi không muốn vào tù!”

“Xin thẩm phán, tha cho tôi một lần, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nửa!”

Tòa án không hề thương tiếc, cô ta bị bắt đi.

Khi đi ngang qua tôi, cô ta giống như một con chó đ.iên sủa lên: 

“Khương Ninh, tao sẽ không bao giờ buông tha cho mày!”

“Dựa vào đâu mà mày sinh ra là tiểu thư quyền quý còn tao chỉ là con gái một tài xế!”

“Tại sao? Không công bằng chút nào!”

“Lúc tao ra tù nhất định sẽ g.i.ế.t mày!”

Khóe miệng tôi nhếch lên:

“Tôi có thể đợi đến lúc cậu ra tù sao?”

“Không có khả năng đâu, hiện tại cậu không có người thân, bố cậu thậm chí còn không tới toà án gặp cậu.”

Cô ta hét lên xong bị đưa đi.

16.

Sau đó, tôi đến Bắc Đại, bắt đầu một cuộc sống mới.

Ở đây tôi cũng sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ tiến về phía trước, sẽ không phụ lòng bất kỳ ai đối tốt với tôi. 

HẾT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play