8.

Trời đất đột nhiên quay cuồng, đầu óc tôi cũng trở nên hỗn loạn.

Khung cảnh phòng khách an tĩnh xung quanh cũng chuyển thành quán bar náo nhiệt.

Tôi tựa sát vào lòng một người đàn ông, giọng hắn rất quen thuộc, là Tô Dạ Kỳ.

Hắn kêu tôi: “Giang Mị Nguyệt.”

Hắn ôm tôi vào trong lòng, đưa tôi ra khỏi đám người ầm ĩ, nhét tôi vào trong một chiếc xe, sau đó đưa tôi về nhà. Hắn ôm tôi lên phòng, hùng hùng hổ hổ mắng:

“Giang Mị Nguyệt, cậu phát đi.ên gì vậy. Tối rồi còn tới quán bar uống say như vậy, hơn nữa rượu người khác rót mà cậu cũng dám uống. Cậu không sợ nguy hiểm à, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, có cần phải vậy không?"

Hai mắt tôi mơ mơ màng màng, không biết được đây là 5 năm trước hay 5 năm sau.

Cơ thể tôi đột nhiên nóng lên. Dưới tác dụng của cồn, Tô Dạ Kỳ đang tức giận trông cũng cực kỳ đẹp trai, khiến tôi muốn hôn lên.

Cơ thể thật sự rất nóng, rất khó chịu.

Mà miệng Tô Dạ Kỳ lại cứ đóng mở mê hoặc tôi.

Tôi nhất thời mất kiên nhẫn hôn lên cái miệng đang lải nhải kia. Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh. Tôi nóng lòng muốn cởi quần áo Tô Dạ Kỳ ra.

Hắn thoáng sửng sốt rồi giữ bàn tay nghịch ngợm của tôi lại, giọng đã trở nên khàn đặc từ bao giờ: “Giang Mị Nguyệt, cậu biết cậu đang làm gì không?”

Tôi vẫn nắm chặt quần áo hắn, nói ra một câu vô cùng ngông cuồng:

“Biết, cậu nằm yên là được.”

Tôi Dạ Kỳ khẽ cười, âm thành cực kỳ trầm.

Cuối cùng hắn buông tay tôi ra, ngước đôi mắt sáng rực lên cười vô cùng mê người.

“Được.”

Vì thế hắn để tôi tùy ý muốn làm gì thì làm.

Nhưng tới phút cuối cùng, hắn giữ tôi lại, vươn tay lấy cái hộp nhỏ từ tủ đầu giường xuống, âm thanh khàn đặc:

“Không muốn có con thì dùng cái này.”

Chỉ một câu này, trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới câu “cưới chạy bầu” Tô Dạ Kỳ nói 5 năm sau.

Tôi: “...”

Chết tiệt!

Tôi lập tức tỉnh rượu, lý trí chiến thắng dục vọng. Tôi cố nhịn không chạm vào da thịt mềm mại của hắn, kéo quần áo hắn lại như cũ, hợp tình hợp lý nói với hắn:

“Từ nhỏ tới lớn khuôn mặt cậu đều làm tôi thấy chán ghét, nhìn khuôn mặt cậu, tôi... tôi không làm được.”

Tô Dạ Kỳ: “?”

Tôi cũng chẳng để ý tới khuôn mặt đỏ ửng của hắn dần cứng đờ.

Tôi xoay người đi xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm mở nước lạnh ra.

“Giang Mị Nguyệt, có phải là cậu cố ý trêu đùa tôi không?”

Tôi đóng cửa lại, ngắt luôn âm thanh xấu hổ, buồn bực của Tô Dạ Kỳ.

Tôi ngâm mình vào bồn tắm nước lạnh, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng, thầm cảm thán: “Nguy hiểm thật, xém chút nữa đã phải kết hôn với tên khốn Tô Dạ Kỳ kia.”

9.

Chờ khi tôi ra khỏi phòng tắm, Tô Dạ Kỳ đã bình tĩnh trở lại, trên người còn phảng phất khí lạnh.

Nhìn thấy tôi ra, ánh mắt hắn phóng qua bên tôi như dao găm.

“Giang Mị Nguyệt, chơi đùa tôi vui không?”

Tôi im lặng.

Ánh mắt Tô Dạ Kỳ trở nên lạnh lẽo hơn, lời nói nghe cũng rất quỷ dị.

“Sao, còn chưa quên được bạn trai cũ của cậu à?”

Tôi liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp nhào lên giường kéo chăn trùm lên người.

Không quên được cái rắm.

Tôi sợ mang thai, phải cưới chạy bầu với cậu đó.

“Giang Mị Nguyệt, nói chuyện.”

Giọng Tô Dạ Kỳ mất kiên nhẫn, kéo chăn cuốn tôi vào trong lòng hắn.

Tôi cách hắn rất gần, bốn mắt nhìn nhau cực kì ái muội.

Tôi chớp chớp mắt, quyết định nói gì đó để giảm bớt không khí lúc này.

“Không phải không quên được, chỉ là lo sẽ mang thai.”

Tô Dạ Kỳ bỗng có chút ngại ngùng.

“Tôi có thể mang...”

Tôi lắc đầu: “Không được.”

Nếu đúng theo Tô Dạ Kỳ nói thì chúng tôi chưa kết hôn đã có thai.

Với quan hệ của chúng tôi lúc ấy, nhất định tôi sẽ đi phá th.ai sau khi có thai ngoài ý muốn, sẽ không sinh ra Giang Tinh Tinh.

Nhưng sự thật là Giang Tinh Tinh đã được sinh ra, tôi và Tô Dạ Kỳ đã kết hôn.

Vậy chứng minh có gì đã ngăn cản tôi phá bỏ đứa bé.

Vì để không gả cho Tô Dạ Kỳ, không ngủ với hắn là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Tôi đã ngâm mình trong nước nên giờ rất bình tĩnh, không có dáng vẻ khó chịu vì không được thỏa mãn dục vọng như Tô Dạ Kỳ.

Tôi nhếch khóe miệng lên, cười như không cười nói: “Sao lại nghĩ tôi sẽ ngủ với cậu?”

Hai tai hắn lập tức đỏ bừng, tôi lại cố ý thổi khí bên tai hắn:

“Không phải là cậu thích tôi đó chứ?”

Người luôn nhanh mồm dẻo miệng như hắn sẽ không để tôi tự mình đa tình mà xấu hổ rống to: “Không có đâu.”

Hừ, không có thì tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play