10.
Sau đêm ở quán bar đó, tôi vui mừng vì mình thoát được một kiếp.
Nhưng lại không ngờ tới, một kiếp nạn khác đang đến.
Bởi vì nguyên nhân chính trị nên doanh nghiệp cả nước có chút biến động, tình hình hiện tại cũng không rõ ràng, mà quan hệ giữa nhà anh và nhà tôi rất tốt, hai gia đình quyết định liên hôn để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mà hai người chúng tôi là lựa chọn thích hợp nhất.
Lúc nghe được tin này, tôi chạy đi kháng nghị với ông nội.
Ông nội xoa đầu tôi, trực tiếp phớt lờ kháng nghị của tôi.
"Không được, Nguyệt Nguyệt ngoan, liên hôn là phương thức ổn thỏa nhất."
Tôi làm loạn đến đòi sống đòi chết nhưng ông nội vẫn không từ bỏ ý định.
Tôi sụp đổ rồi.
Tôi thoát được phụng tử thành hôn*, lại không thoát được liên hôn.
(*) Phụng tử thành hôn: mang thai rồi mới kết hôn
Tôi không sợ ma quỷ, đêm đó tôi đến nhà Tô Dạ Kỳ, trèo qua tường, theo hướng ban công bò vào phòng của anh.
Tôi vừa mới vào phòng, liền thấy Tô Dạ Kỳ trần truồng từ phòng tắm đi ra.
"A a a, lưu manh!"
Tôi vừa huýt sáo vừa giả bộ thét chói tai.
Mặt Tô Dạ Kỳ đỏ bừng, cầm lấy khăn tắm trên giường che lại, tay chân cực kỳ luống cuống, sau đó đưa tay bịt miệng tôi lại, thấp giọng uy hiếp:
"Không muốn gả cho anh còn kêu lớn tiếng như vậy? Hơn nữa lưu manh còn không phải là đang nói chính em sao?"
Tôi ra sức giãy giụa, trong lúc lôi kéo hai người chúng tôi không cẩn thận trượt chân ngã xuống.
Lúc ngã xuống, Tô Dạ Kỳ theo bản năng dùng cơ thể của mình làm đệm lưng bảo vệ tôi.
"Bụp" một tiếng, chúng tôi ngã thành một đống.
"Tê ~" Hơi đau
Tôi xoa xoa khuỷu tay, từ trên người Tô Dạ Kỳ bò dậy oán giận:
"Che miệng tôi làm gì, nói một chút cũng không được sao?"
Nhưng một lúc sau vẫn không nghe thấy anh đáp lại.
Quay đầu lại nhìn thấy Tô Dạ Kỳ nhắm mắt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã ngất xỉu.
Người này thật ngây thơ, đã lớn như vậy còn giả chết làm tôi sợ giống như khi còn bé.
Tôi ngồi dưới đất, trừng mắt lên án anh ấu trĩ:
"Này, chơi không vui đâu, mau dậy đi."
"Trên mặt đất bẩn, đừng đùa nữa."
"Này?"
Nhưng anh vẫn nằm bất động.
Tôi thử kéo tóc anh, đấm ngực anh, nhưng vẫn không có phản ứng, tôi luống cuống hốt hoảng.
Tôi tốn sức ôm anh vào lòng, vỗ vỗ mặt anh nhưng anh vẫn không phản ứng gì, tay chân luống cuống định gọi xe cứu thương.
Kết quả vừa định gọi điện thoại, điện thoại di động bị một tay đè xuống.
Là Tô Dạ Kỳ!
"Anh...Anh không sao chứ?" Tôi nghẹn ngào nói, "Anh lại dọa tôi!"
Lúc này tôi mới phát hiện không biết mình đã sốt ruột rơi lệ từ lúc nào.
Dì dưới lầu cũng chạy lên, ở bên ngoài gõ cửa.
"Cậu chủ, có chuyện gì vậy, tôi nghe thấy tiếng của cô Nguyệt Nguyệt."
Tô Dạ Kỳ cau mày sờ sờ gáy, sau đó trong lúc dì hỏi lại, hắng giọng một cái, trầm giọng nói:
"Không sao, con vừa gọi điện thoại cho cô ấy mở loa ngoài hơi lớn."
Dì nhiều lần chắc chắn không có việc gì mới rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn thấy Tô Dạ Kỳ nhíu chặt lông mày, không nhịn được đưa tay chạm nhẹ vào gáy anh:
"Đau không?"
Tô Dạ Kỳ đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:
"Không đau, bà xã, sao em lại khóc?"
"?"
Tôi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Dạ Kỳ lại xoa đầu tôi, cười đến dịu dàng: "Thì ra bà xã năm năm trước và trong ký ức giống nhau như đúc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT