6.

10 giờ đêm, khi tôi đang nằm trên giường, đầu óc vẫn còn mông lung.

Sao Tô Dạ Kỳ lại làm nũng với tôi?

Chồng tôi 5 năm sau vậy mà lại đúng là hắn?

Tôi thậm chí còn sinh ra một cậu nhóc với hắn?

Mãi tới khi Tô Dạ Kỳ đi ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng, quần ngủ rộng thùng thình và nửa trên trần trụi.

Tôi nhìn giọt nước chảy từ hàm dưới hắn xuống tới xương quai xanh, dọc theo cơ ngực săn chắc tới tận chỗ gợi cảm kia...

Đầu tôi lập tức nảy ra một suy nghĩ, không phải tôi bị nhan sắc hắn mê hoặc nên mới kết hôn đó chứ?

Tôi nông cạn tới vậy sao?

Tôi ngơ ngác nhìn Tô Dạ Kỳ để trần nửa người. Khi hắn càng ngày càng tới gần, tôi theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

“A ~”

Tô Dạ Kỳ khẽ cười, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống.

Sau đó nhân lúc tôi không đề phòng, hắn đột nhiên nhào tới ôm chặt tôi, còn cọ cọ mái tóc ướt sũng vào ngực tôi.

Hắn ngẩng đầu, gác cằm lên chỗ vai tôi, hôn nhẹ dần lên trên cần cổ trắng nõn của tôi, bàn tay lại dần thăm dò xuống dưới...

Xúc cảm ấm áp, dính nhớp ở cổ khiến cơ thể tôi mềm nhũn, động tác chống cự có phần yếu ớt.

Hắn hôn thẳng lên tai tôi, hô hấp nóng rực.

Tôi khó khăn phát ra tiếng cự tuyệt: “Tô, Tô Dạ Kỳ, đừng, như vậy.”

Hắn hôn lên vành tai đỏ ửng, giọng điệu khàn khàn: “Vợ, anh muốn...”

Dường như hắn rất quen thuộc với cơ thể này, tôi giãy giụa một cách khó khăn.

Mãi tới khi hắn hôn lên môi tôi, bị tôi mơ mơ màng màng cắn trúng đầu lưỡi hắn mới tạm dừng lại.

Tôi thở dốc, tựa vào trong lòng hắn, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

5 năm sau sao tôi lại không có tiền đồ như vậy, chỉ hôn một cái đã bất động rồi.

Tô Dạ Kỳ ôm lấy eo tôi, giọng điệu khàn đục: “Vợ làm sao vậy?”

Tôi dùng sức đẩy hắn ra, miễn cưỡng quỳ trên giường giải thích với hắn chuyện tôi xuyên tới từ 5 năm trước.

Nhưng Tô Dạ Kỳ không tin.

Hắn không cho phép tôi từ chối mà đè tôi xuống, nằm trên người tôi làm nũng.

“Vợ, em đừng kiếm cớ nữa, hôm nay là ngày anh phải nộp lương.”

Thấy tôi còn chống cự, Tô Dạ Kỳ đột nhiên tỏ vẻ ủy khuất.

“Vợ, chẳng lẽ em còn giận chuyện điện thoại sao?”

Tôi: “?”

“Tôi nói tôi tới từ 5 năm trước, tôi không phải vợ anh.”

Tô Dạ Kỳ hỏi một câu trí mạng: “Vậy em là Giang Mị Nguyệt sao?”

“Tôi là Giang Mị Nguyệt của 5 năm trước.”

“Vậy cũng vẫn là vợ của anh!”

Tôi: “...”

“5 năm trước chúng ta đã ở bên nhau, còn mang thai...”

!

“5 năm trước tôi đã ở bên anh? Tôi còn mang thai?”

Tô Dạ Kỳ thấy vẻ nghiêm túc trên mặt tôi thì cũng trở nên hoảng loạn: “Vợ, em làm sao vậy? Tinh Tinh năm nay 4 tuổi, 5 năm trước em nhất định có mang thai.”

Hắn đột nhiên nói một câu: “Vợ, không phải là em bị mất trí nhớ đó chứ.”

7.

Tô Dạ Kỳ vội vã đưa tôi tới bệnh viện chụp X-quang.

Sau khi được bác sĩ báo tôi không có bị thương hắn mới yên tâm.

Sau khi về nhà, chúng tôi quyết định nói rõ trên sô pha.

“Vợ, khụ, Giang Mị Nguyệt, em thật sự xuyên từ 5 năm trước tới?”

“Đúng vậy, tôi thật sự mất trí nhớ.”

Hai người chúng tôi đồng thời nói.

Chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi quay đầu đi trước.

Tô Dạ Kỳ đột nhiên bật cười. “Bây giờ anh tin em thật sự tới từ 5 năm trước rồi.”

Tôi chẳng buồn tranh cãi với hắn mà vội đặt câu hỏi.

“Chúng ta không phải đối thủ một mất một còn sao? Vì sao tôi lại kết hôn với anh?”

Tô Dạ Kỳ buông tay, cười dịu dàng.

“Cưới chạy bầu.”

Tiền đề để cưới chạy bầu là tôi ngủ với hắn!

Tôi hoài nghi nhìn về phía Tô Dạ Kỳ, hắn không để ý mà chỉ giải thích:

“Lúc đó em ghét anh, nếu không phải em mang thai thì chúng ta cũng không ở bên nhau.”

Từ lúc tôi xuyên qua tới nay, tôi đã nhìn thấy sự kiên nhẫn, dịu dàng của hắn dành cho Tinh Tinh, cũng cảm nhận được 5 năm sau hắn thường thân thiết, làm nũng với tôi.

Hết thảy đều chỉ là giả?

“Vậy nên anh chỉ vì trách nhiệm nên mới kết hôn với tôi?”

Tô Dạ Kỳ trầm mặc, tôi hiểu ra bèn gật đầu:

“Được, nếu đã vậy thì chúng ta ly...”

“Không cần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play