Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 5: Âm hồn bất tán


4 tháng

trướctiếp

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Cao Trản dậy thật sớm, chuẩn bị đi chạy bộ, thuận tiện mua thức ăn về nhà. Hắn vừa ra khỏi nhà, liền thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở cửa thang máy, vừa chờ thang máy vừa duỗi người.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy tên này, Cao Trản trợn trắng mắt.

Thành Tễ một thân trang phục thể thao nhẹ nhàng khoan khoái, tai nghe màu đỏ đeo ở trên cổ, lộ ra cả người dương quang có sức sống. Nghe thấy động tĩnh, hắn nhìn qua, sau đó cười với Cao Trản: "Chào buổi sáng".

Khóe miệng Cao Trản nhếch lên, không để ý đến tên kia.

Cũng không biết tên Thành Tễ này đã hạ mê hồn dược gì cho Cao Cao với Ngụy tỷ, làm hai người này mỗi ngày không có việc gì liền sẽ ở bên tai Cao Trản nhắc tới Thành Tễ, một hồi nói hắn cô đơn một hồi nói hắn đáng thương, mỗi lần ăn cơm đều bảo Cao Trản đưa qua cho Thành Tễ một chút.

Ngày hôm qua Ngụy tỷ còn kéo Thành Tễ đến nhà ăn cơm tối, trong bữa cơm Thành Tễ một ngụm một cái là kêu 'cô ơi', thật thuận miệng làm sao, cơm nước xong người nọ lại còn ở lại không đi, cùng Cao Cao cùng nhau tán gẫu học tập. Cao Trản ở trong phòng làm bài tập, nghe bên ngoài từ đề thi tốt nghiệp trung học tới chuyện thi chung của ba tỉnh, bút cũng sắp gấp lại.

Kết quả sáng sớm đã gặp lại người này.

So sánh với cách ăn mặc chạy bộ buổi sáng của Thành Tễ, Cao Trản đơn sơ hơn nhiều, áo T - shirt trắng cùng quần đùi thể thao, nếu không phải hắn dự định chạy bộ, kỳ thật cái xe rùa cùng một thân này càng hợp.

"Đi làm gì vậy?" Thành Tễ hỏi.

Cao Trản nhìn thang máy từ tầng cao nhất chậm rãi đi xuống, nửa ngày mới không được tự nhiên nói: "Mua thức ăn".

"Cậu làm xong bài tập nghỉ hè chưa?" Thành Tễ lại hỏi.

Cao Trản chậc một tiếng, "Cậu muốn chết à!"

Sáng sớm không chỉ nhìn thấy những người không muốn nhìn thấy, mà còn nghe thấy những lời ám ảnh cậu từ đợt livestream đến giờ.

Thành Tễ nhún vai, "Cậu hình như không thích tôi".

"Bỏ 'hình như' đi." Thang máy tới, Cao Trản vừa đi vừa nói.

Trong thang máy còn có hộ gia đình khác, Thành Tễ liền thu liễm một chút, không nói chuyện với Cao Trản nữa, ra khỏi thang máy, hắn lại hỏi Cao Trản đi đâu mua thức ăn.

Cao Trản không để ý đến hắn, trực tiếp chạy.

Thành Tễ cũng chạy theo.

Hai người từ tiểu khu chạy ra ngoài, chạy qua trước cửa một quán ăn sáng. Mùi thơm ngọt nồng đậm của sữa đậu nành đan xen với mùi bánh bao bánh quẩy, hai người chạy qua trong tiếng rao hàng.

Cao Trản cố ý vứt bỏ Thành Tễ, càng chạy càng nhanh, ai biết Thành Tễ luôn có thể thoải mái đuổi theo.

Cao Trản nhập học trung học phổ thông liền gia nhập đội tuyển thể thao hạng nhất của Hải Thanh, mỗi khi cậu không muốn đi học, sẽ đến sân thể dục chạy bộ huấn luyện. Từ đây đến chợ ba km, so với Cao Trản bình thường huấn luyện ít hơn một nửa, cậu chạy không có gì khó khăn, chỉ là không nghĩ tới Thành Tễ nhìn cao gầy yếu đuối, thế mà chạy cũng rất không tệ.

Cao Trản càng chạy càng nhanh, Thành Tễ cũng theo sát phía sau, càng về sau hai người tựa như thi đấu, nhanh chóng xuyên qua người đi đường.

Thành Tễ nhìn bóng lưng Cao Trản phía trước, góc áo của cậu bị gió cuốn lên bay về phía sau, đuôi sói xinh đẹp cũng đường hoàng bay lên, khinh cuồng tùy ý.

Đợi đến khi chạy đến chợ, trên trán hai người đều đầy mồ hôi, sau chiếc áo T-shirt trắng của Cao Trản ướt một mảnh dính sát vào người cậu, loáng thoáng lộ ra đường cong thắt lưng.

Thành Tễ nhìn, đem áo khoác của mình cởi ra khoác lên người Cao Trản. Sau lưng Cao Trản từng đợt phát lạnh, đột nhiên bị áo khoác ấm áp bao lấy, cậu theo bản năng phản kháng nhưng bị Thành Tễ kéo cổ áo, "Buổi sáng lạnh, cậu ra nhiều mồ hôi như vậy, đừng để bị cảm".

Cao Trản nhìn chằm chằm Thành Tễ một cái, người sau vội vàng nói: "Tôi không sao, tôi mỗi ngày đều rèn luyện, hơn nữa quần áo hôm nay của tôi dày".

Cao Trản nhàn nhạt hừ một tiếng, kéo áo khoác mặc vào.

"Tôi đi mua thức ăn." Cao Trản bước ra một bước, thấy Thành Tễ còn đi theo, quay đầu trừng hắn.

"Đều cùng nhau đến đây, cậu mua của cậu, tôi đi dạo," Thành Tễ nói, thấy Cao Trản còn vẻ mặt không vui, lại giơ tay cam đoan, "Tôi không mua thức ăn, không vào phòng bếp."

Lúc này Cao Trản mới xoay người đi vào chợ.

Đúng lúc chợ sáng, trong chợ rộn ràng nhốn nháo, trước các quầy hàng đều có bác trai bác gái chọn đồ ăn, Thành Tễ đi theo Cao Trản từ trong đám người len qua, nhìn Cao Trản quen đường đi về phía một quầy hàng.

"Tiểu Cao tới rồi!" Đại tỷ bán rau vừa thấy Cao Trản liền chào hỏi.

Cao Trản gật đầu, sau đó chỉ mấy loại rau củ, nói mỗi loại ba phần.

Chị gái bán rau có chút ngoài ý muốn: "Hôm nay em lái xe tới à? Nhiều đồ như vậy sao em mang về được!"

Cao Trản chỉ chỉ Thành Tễ đang nhìn chung quanh bên cạnh, "Cậu ta xách cho em".

Chợ này đặc biệt náo nhiệt, cái gì cũng có, cách đó không xa có một cửa hàng bánh bao trứng sữa mùi thơm bay tứ phía, ngửi thấy liền thèm ăn. Thành Tễ nhìn xung quanh xong, vừa định hỏi Cao Trản có ăn bánh bao sữa hay không, xoay người lại liền thấy bên chân mình đặt hai túi nilon lớn.

Cao Trản hất cằm với hắn, "Xách đi. Không phải mỗi ngày cậu đều rèn luyện sao," Cao Trản nhẹ giọng nói, "Giúp tôi xách đồ không phải không được đấy chứ?"

"Được, như thế nào lại không được...... " Thành Tễ lập tức khom người nói, sau đó hai người bọn họ đều nghe được một tiếng khớp xương 'rắc rắc' một cái, đặc biệt thanh thúy.

Cuối cùng Cao Trản bảo chị gái kia chia những đồ rau củ đó thành bốn túi, bọn họ mỗi tay một cái xách về.

Giúp Cao Trản mang đồ ăn vào trong nhà, Thành Tễ vừa muốn rời đi, Cao Trản gọi hắn lại: "Cậu, tắm rửa rồi qua đây ăn cơm."

Lúc Cao Cao và Ngụy Ngọc Lam rời giường, Cao Trản vừa tắm xong đi ra, cháo trong nồi là trước khi cậu tắm đã hầm, một mùi thơm ngát bay đầy cả phòng.

"Hai người đi rửa mặt đi, con xào thêm hai món ăn sáng," Cao Trản bắc nồi đổ dầu, đưa tay cảm thụ một chút nhiệt độ, "Chờ một lát...... Thành Tễ có thể sẽ qua đây ăn sáng".

Cao Cao cho là mình chưa tỉnh ngủ, không quá xác định hỏi một câu: "Lát nữa ai tới?"

"...... Thành Tễ!" Cao Trản cắn nặng cái tên kia.

"Buổi sáng cậu ấy giúp anh mang đồ ăn về." Cao Trản nói xong, ánh mắt dừng ở trên bốn túi rau dưa trước cửa, bên trong có cải thảo, củ cải trắng, bí đao, khoai tây, đúng là có chút phân lượng.

Cao Cao nhìn bốn túi rau kia, khóe miệng giật giật, cảm thán một câu: "Đỉnh thật!"

Thành Tễ tắm rửa xong đi qua đối diện, bên kia để lại cửa cho hắn, đi tới cửa hắn liền ngửi thấy mùi thơm.

"Thành Tễ tới rồi," Ngụy Ngọc Lam mặc quần áo ở nhà, tóc quăn tinh xảo buộc ở sau đầu, nàng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, cười rộ lên tươi đẹp lại ý nhị, là kiểu người mẹ được con trai con gái báo hiếu rất tốt," Cao Trản nhà ta vẫn chờ con nãy giờ".

"Thật sao." Thành Tễ cười nhìn về phía Cao Trản, đối phương trả lời hắn một ánh mắt xem thường thật to.

Một bàn bữa sáng phong phú bày ở trên bàn cơm, cháo gạo, bánh bao nhỏ, nem chay, trứng luộc trà, còn có hai đĩa xào nhỏ, đều là Cao Trản tự mình làm.

Trong đĩa trước mặt Thành Tễ chất đầy đồ ăn Ngụy Ngọc Lam gắp cho hắn, Ngụy Ngọc Lam còn đưa cho hắn một khối bánh bao trắng nõn, "Con nếm thử đi, đây cũng là Trản Trản làm."

Thành Tễ tiếp nhận, cắn một miếng lớn. Bánh bao xốp xốp thơm mềm, nhai vào ngọt ngào còn có vị sữa, là bánh bao ngon nhất Thành Tễ được ăn, có một cỗ hương vị gia đình.

Cha mẹ cậu bận rộn công việc, mỗi ngày đều là dì giúp việc nấu cơm, quê dì ở Giang Chiết, nấu ăn cơ bản không cho ớt, lại hơi thiên ngọt, Thành Tễ ăn không có tư vị gì, nhưng một nhà ba người kia thích ăn. Thành Tễ không thích ăn cơm ở nhà.

Gia đình Cao Trản lại khác. Cao Trản nấu ăn lúc nào cũng có chút đặc sắc, một bàn thức ăn mùi vị gì cũng có, bộ dáng tinh xảo, từng món đều đậm đà mùi vị đặc trưng riêng, ăn một miếng liền biết người làm dụng tâm bao nhiêu.

"Ăn ngon." Thành Tễ không biết tại sao, đáy mắt có chút nóng lên. Hắn hơi cúi đầu, đem bánh bao đều nhét vào trong miệng.

Ăn cơm xong, Thành Tễ chủ động nhận việc rửa chén.

Cao Trản mười hai phần không tín nhiệm nhìn Thành Tễ, cân nhắc nửa ngày mới gật đầu, "Cùng làm đi."

Ngày nghỉ hè cuối cùng Ngụy Ngọc Lam lựa chọn ở nhà với con trai con gái, sau khi ăn xong liền cùng Cao Cao ở trên sô pha xem chương trình giải trí đang hot gần đây, Cao Trản thì cùng Thành Tễ ở phòng bếp rửa chén.

Hai người đều thân hình thon gầy cao ngất, sóng vai đứng chung một chỗ, chỉ riêng bóng lưng rửa chén cũng thập phần đẹp mắt. Ngụy Ngọc Lam và Cao Cao một hồi ngoái nhìn bọn họ, lại một hồi nhìn nam minh tinh trong chương trình giải trí, lén lút so sánh phân tích nửa ngày.

Trong phòng bếp, Cao Trản rửa bọt trên đĩa, nói: "Áo khoác của cậu lát tôi giặt sạch sẽ trả lại cho cậu".

Thành Tễ gật gật đầu: "Không vội."

Cao Trản dường như không muốn kéo dài, nói: "Tối mai trả cho cậu".

"Cậu ban ngày có việc gì à?" Thành Tễ hỏi, "Ngày mai có phải khai giảng hay không, bài tập hè cậu làm xong chưa?"

Nhắc tới cũng khéo, Thành Tễ hai ngày nay chú ý chủ weibo dưới video của 'kẻ sành ăn cô độc' luôn luôn có người bình luận, hỏi 'Kẻ sành ăn cô độc' bài tập hè đã làm xong chưa.

Tay Cao Trản đang rửa dao, nghe được Thành Tễ lại không biết sống chết hỏi cái này, tay cầm dao dạo qua hai vòng, sau đó cắm vào trong giá dao, cạch một tiếng, lực uy hiếp mười phần.

"Sáng mai tôi bận mài dao," Cao Trản hung tợn nói, "để buổi tối cậu đi không đau đớn".

Thành Tễ cười rộ lên: "Vậy tôi đây buổi sáng ngày mai đem cổ rửa sạch sẽ một chút."

Ngày hôm sau, chú nhỏ nhắn tin nói Hải Thanh nhất trung năm ba, bạn học của chú Thành Tễ, chủ nhiệm lớp mới của cậu còn đặc biệt tới cổng trường đón cậu, sợ cậu tìm không thấy lớp.

"Tôi tên Hướng Đông, dạy thể dục, trong lớp bọn nhãi đều gọi tôi Đông ca," Hướng Đông cao lớn thô kệch còn mặc một thân đồ thể thao, chỉ sợ người khác nhìn không ra hắn là dạy cái gì đây, "Tình huống của cậu chú nhỏ cậu đã nói với tôi, cậu cứ yên tâm ở đây học cấp ba, học tập sinh hoạt bất luận chuyện gì có thể nói với chú cậu thì cũng đều có thể nói với tôi!"

"Cám ơn Đông ca." Thành Tễ nói xong, Hướng Đông liền đưa tay vỗ bả vai hắn bóp hai cái, "Đừng khách khí!"

Hướng Đông một đường ôm vai Thành Tễ đi phòng học, lớp bọn họ ở tầng cao nhất, là lớp mười tám cấp ba, lớp văn cuối cùng của lớp mười hai. Lúc lên lầu Thành Tễ có thể nghe được lớp kia hoạt bát đến kỳ cục, thật sự là câu kia "Tôi ở dưới lầu cũng nghe thấy lớp các cậu ầm ĩ nhất".

Đi tới cửa lớp, Hướng Đông mang theo Thành Tễ đi vào, trong lớp cũng không an tĩnh lại, Hướng Đông vỗ mạnh hai cái lên bục giảng, trong lớp mới dần dần an tĩnh, mấy nam sinh hô một tiếng "Chào anh Đông".

"Đông ca tôi dễ dãi với các anh quá đúng không? Từ dưới lầu đã nghe thấy các cậu cãi nhau!" Hướng Đông nói, đem Thành Tễ đi về phía trước một vùng, "Bạn học mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"

Hắn vừa dứt lời, trong lớp liền bộc phát tiếng vỗ tay như sấm.

"Được rồi" Hướng Đông giơ tay ra hiệu, "Để bạn học mới tự giới thiệu!"

"Chào mọi người, tôi tên Thành Tễ, 'Thành' trong 'Thành công', 'Tễ' trong 'phong quang Tễ Nguyệt'. "Thành Tễ ngậm cười, thập phần ôn hòa.

"Thị lực của cậu thế nào, cao như vậy, ngồi hàng cuối cùng có thể nhìn rõ không?"

Thành Tễ gật gật đầu.

"Vậy cậu đến hàng cuối cùng gần tường đi." Hướng Đông chỉ chỉ vị trí đó.

Thành Tễ đi qua, nhìn thấy Cao Trản vốn nên mài dao hiện tại lại ghé vào trên bàn làm bài tập hè.

Cao Trản đang viết viết thì ngẩng đầu, liền thấy Thành Tễ vốn nên rửa sạch cổ.

"Người này là bạn học mới của mình?!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp