Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 4: Câu này chọn C


4 tháng

trướctiếp


Từ khi chạng vạng tối ngày đó Cao Trản mở một lần livestream trực tiếp, mỗi lần cậu cập nhật video đều là các loại bình luận thúc giục cậu livestream. Chỉ giục cậu livestream thôi cũng không nói, còn có một số fan phản bác, nói em trai mới cấp ba, phải hảo hảo học tập!

Thậm chí, fan mỗi ngày đều hỏi một lần: Em trai, em làm xong bài tập hè chưa?

Cao Trản đứng trước cửa phòng em gái, nhìn Cao Cao đang che miệng cười đến run rẩy, vô cùng không tình nguyện mở miệng: "Cho anh mượn bài tập hè chép một lát".

Cậu nhíu mày, khóe miệng rũ xuống, vẻ mặt viết đầy hai chữ 'khó chịu', biết là mượn chép bài tập của em gái, không biết còn cho rằng cậu đi ăn cướp.

Cao Cao cười đến không đứng thẳng nổi thắt lưng, chủ nhiệm lớp bọn họ là một giáo viên thể dục, trình độ thuyết giáo không kém trình độ nấu cơm của chị Ngụy nhiều lắm, cho nên học sinh không muốn học tập giống như Cao Trản, bài tập nghỉ hè cơ bản đều không làm.

Kết quả ngày đó Cao Trản livestream nói mình là một học sinh lớp 12 không thích học tập, sắp khai giảng mà vẫn chưa làm xong bài tập hè, thì có vài chị học bá suốt đêm gửi thư riêng cho Cao Trản khuyên nhủ cậu học tập thật tốt.

Cao Trản chưa bao giờ trả lời bình luận và tin nhắn riêng của fan, nhưng mỗi một tin cậu đều cẩn thận xem. Kết quả mấy học bá tỷ tỷ kia viết thư khuyên cậu còn dùng bác cổ thông kim, trích kinh cứ điển, trực tiếp cho cậu một đòn đả kích to lớn.

Không chăm chỉ học tập, ngay cả thư riêng của fan cũng xem không hiểu!!!.

Đêm hôm đó Cao Trản phải đem điển cố và chữ lạ trong thư lên Baidu tra suốt đêm, sau đó ngày hôm sau liền mang vành mắt thâm quầng thật to đến mượn bài tập của em gái về chép.

"Anh, nếu anh xem không hiểu......"

"Anh chỉ chép chỗ nào có thể xem hiểu".

Sau khi Cao Trản thi lên trung học phổ thông thì không học tập nữa, với trình độ của cậu, sao chép bài tập cũng có vấn đề.

Cậu cầm bài tập nghỉ hè của Cao Cao trở về phòng, sau đó liền đóng chặt cửa phòng, một bộ dáng muốn đem mình nhốt ở trong phòng cùng bài tập nhất tuyệt sinh tử.

Cao Cao thấy anh trai mình như muốn sống còn với đống bài tập vậy, đang do dự xem ti vi hay chơi game thì cửa nhà bị người gõ vang. Không nặng không nhẹ, hai cái liền dừng, sau đó lại gõ hai cái.

Cao Cao mở cửa, a một tiếng.

Khách thuê nhà Thành Tễ đứng ngoài cửa, chỉ là người này hiện tại tóc ướt sũng rũ xuống, trên người quấn áo choàng tắm, quần áo quá mức không chỉnh tề.

"Anh đây là?" Cao Cao liền thẳng tắp ôm cánh tay đánh giá Thành Tễ, soái ca ướt át tìm đến tận cửa, không nhìn thì thật có lỗi với bản thân.

Thành Tễ vốn cũng có chút ngượng ngùng, bị Cao Cao nhìn đến sợ hãi, hướng trong phòng nhìn thoáng qua: "Cái kia...... Cao Trản có ở đây không?"

"Anh ăn mặc như vậy, tới tìm anh tôi?" Cao Cao kinh ngạc há miệng.

"Tôi...... Tôi đang tắm được một nửa thì không có nước nóng, tôi cũng không biết điều chỉnh, tôi có thể dùng phòng tắm của cậu ấy tắm cho xong được không." Da Thành Tễ vốn trắng nõn, giờ mặt lại đỏ như sung huyết, ánh mắt trần trụi của Cao Cao sắp đem hắn thiêu chết luôn rồi.

"Phòng khách đi vào quẹo trái chính là phòng của anh ấy, có điều bây giờ anh ấy..." Cao Cao còn chưa nói xong, Thành Tễ đã khẩn cấp bước nhanh đi về phía phòng Cao Trản.

Cao Trản nghe thấy tiếng cửa phòng mình vang lên, cậu còn tưởng là Cao Cao, liền đáp một tiếng, tiếp tục vùi đầu chiến đấu với đống bài tập hè. 'Cao Cao' đi tới, đứng ở phía sau cậu nửa ngày đột nhiên mở miệng: "Câu này chọn C".
 

!
 

Bút nước dưới tay Cao Trản mất khống chế xẹt qua cả trang bài tập, cậu quay đầu lại, liền thấy Thành Tễ mặc áo choàng tắm, cổ áo choàng lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh tinh xảo còn có lồng ngực trắng nõn, ghé vào lưng ghế dựa của cậu, đang nghiêm túc nhìn cậu làm bài tập.

"Sao cậu lại ăn mặc như vậy?" Cao Trản giơ tay đẩy Thành Tễ ra để cho hắn đứng thẳng, sau đó theo bản năng mà lấy tay kéo hai vạt cổ áo tắm của Thành Tễ lại với nhau.

"Tôi tới mượn phòng tắm." Thành Tễ hướng Cao Trản triển lãm một chút hình tượng hiện tại của mình, ý đồ của hắn rõ ràng.
"... Đi đi." Cao Trản chỉ chỉ phòng tắm của mình.

Thành Tễ đi vào vừa cởi bỏ áo tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, Thành Tễ để trần thân trên nhìn về phía Cao Trản thần sắc âm trầm, tay nắm chặt khăn tắm dưới thân mình, "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi cậu dùng bộ dáng này gặp Cao Cao sao?" Cao Trản trừng mắt nhìn anh.

Thành Tễ liếc mắt nhìn áo choàng tắm mình vừa cởi ra, "Đúng vậy".

"Cao Cao là em gái tôi, cậu còn... quyến rũ em ấy, tôi sẽ đánh chết cậu," Cao Trản làm ra vẻ hung ác, uy hiếp nói, "Nghe rõ chưa?"

Thành Tễ gật đầu, cam đoan mình lần tới nhất định ăn mặc chỉnh tề rồi mới ra cửa, sau đó nghiêng người dựa vào bồn rửa tay bên cạnh, ngón tay kéo lấy cái khăn tắm độc nhất che chắn toàn thân mình, cười nhìn Cao Trản: "Tôi đây có tính là đang câu dẫn cậu không? Cậu có muốn cùng tôi tắm hay không?"

"Tôi với anh cùng nhau cái rắm!" Cao Trản mắng.

Thành Tễ nắm chuẩn tính tình Cao Trản, "Không tắm cùng tôi, vậy cảm phiền cậu giúp tôi đóng cửa lại.."

'Phanh' một tiếng, Cao Trản đóng cửa lại.

Thành Tễ tắm rửa xong đi ra, Cao Trản còn đang cùng bài tập chém giết, bộ mặt dữ tợn giống như là đang làm một đạo đề lớn cuối cùng. Thành Tễ mang theo một thân hơi nước đi qua, cúi người gần sát Cao Trản, nhìn Cao Trản xoắn xuýt hồi lâu, nhất thời không đành lòng mở miệng.

Giấy nháp của Cao Trản đều bị cậu vẽ nát bét, Thành Tễ ngượng ngùng trực tiếp nói cho cậu đáp án.

"Cậu dùng sữa tắm của tôi?" Cao Trản hít hít mũi, nghiêng đầu nhìn về phía Thành Tễ. Thành Tễ cùng cậu dựa sát vào nhau, chóp mũi hai người nguy hiểm lướt qua, mùi cam quýt xen chút mát lạnh nhàn nhạt của muối biển  quanh quẩn ở giữa bọn họ.

"Còn rất dễ ngửi." Thành Tễ thản nhiên nói.

"... " Cao Trản quay đầu lại, nhìn bộ dạng này của hắn, giống như người mấy ngày hôm trước ở quán mì ăn một miếng mì của chị Ngụy cũng sắp không thở nổi không phải là cùng một người!

"Phòng tắm của cậu có vấn đề gì thì gọi số điện thoại này," Cao Trản đổi trang giấy, viết xuống một dãy số, nét chữ lưu loát lại đẹp mắt, "Sau này có việc cũng đừng tới làm phiền tôi, bây giờ thì mời, không tiễn."

"Đây là?"

"Điện thoại bảo trì." Cao Trản vẻ mặt: "Cậu có bị ngốc không?"

Thành Tễ buồn cười tiếp nhận, thầm nói Cao Trản ngay cả công thức tích phân cũng không nhớ được, nhớ loại số điện thoại loạn thất bát tao này ngược lại rất thành thạo.

"Vậy số điện thoại của cậu là bao nhiêu?" Thành Tễ tiếp lời hỏi.

Cao Trản sửng sốt một chút, vừa muốn nói, liền ý thức được Thành Tễ đang đùa giỡn chính mình, nhất thời nóng nảy: "Tôi với cậu rất quen sao? Mau cút đi!"

Thành Tễ cười cong mắt, tại thời điểm Cao Trản sắp động thủ một giây mới lui về phía sau hai bước, sau đó chỉ chỉ bài tập của Cao Trản, "Câu này chọn A".

Thành Tễ trở về chỗ mình, mới vừa gọi điện nói chuyện xong với bảo trì sửa chữa máy nước nóng, chú nhỏ mấy ngày không liên lạc liền gọi tới.

"Chú mới vừa đi công tác trở về liền trực ca đêm, vừa tan tầm, tới thăm cháu một chút!" Chú nhỏ Thành Dật Quân làm bác sĩ, vẫn cùng ông nội Thành Tễ sinh sống ở Hồng Kông, Thành Tễ tới cũng chỉ nói cho chú biết.

Thành Tễ báo số nhà của mình.

"Được, chú một lúc nữa sẽ đến," Thành Dật Quân trong lời nói ít nhiều có chút mệt mỏi, "Nhà cháu có phải không có gì ăn đúng không, chú ở dưới lầu nhìn thấy có quán mì, cháu chờ chú ăn cái gì lót dạ đã, đói chết tôi!"

Chú nhỏ nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, tuyệt không cho Thành Tễ cơ hội ngăn cản.

Khoảng chừng mười phút sau, cửa nhà Thành Tễ đã bị kịch liệt vỗ vang.

Thành Tễ kéo cửa ra, một người đàn ông trực tiếp xông vào, "WC ở đâu?"

Thành Tễ chỉ phương hướng cho Thành Dật Quân, rất nhanh WC liền truyền ra một trận âm thanh nôn khan.

Từ WC đi ra, Thành Dật Quân vốn đã trực đêm giờ nhìn càng chật vật chán chường, hai mắt vô thần phảng phất mất đi linh hồn, khuôn mặt vốn anh tuấn tiêu sái lúc này tiều tụy che kín.

"Ngụy tỷ xuống tay rất ác a", Thành Tễ cảm thán nói.

"Nhanh, cho chú chút nước, chú cảm giác cổ họng của mình bị chị gái kia làm bỏng luôn rồi!"

Thành Tễ giơ tay liền đem nước đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho chú, "Chú nếu còn cảm thấy khó chịu có thể ngồi xổm xuống một lát".

Thành Dật Quân nghe vậy, thật sự cầm ly nước ngồi xổm xuống, quả nhiên tốt hơn nhiều. "Sao cháu có nhiều kinh nghiệm thế?" anh ta hỏi.

Thành Tễ cười cười, ít nhiều mang chút ý vị chua xót.

Thành Dật Quân chậm lại không quá mười phút, mới thoát khỏi loại thương tổn vượt qua vật lý và hóa học này, chú ngồi phịch trên sô pha, thở ra một hơi thật dài, "Chuyện cháu chuyển trường chú đều chuẩn bị tốt cho cháu rồi, vừa lúc một bạn học của chú là chủ nhiệm lớp 12 của Hải Thanh, cháu cứ trực tiếp đến lớp bọn họ báo danh là được".

Thành Tễ gật gật đầu, "Chú nhỏ vất vả rồi".

"Haizzz" Thành Dật Quân khoát tay, "Hai chú cháu chúng ta không nói chuyện này nữa!"

Thành Dật Quân là con trai út của ông nội Thành Tễ, so với bố Thành Tễ thì nhỏ hơn tám tuổi, từ nhỏ đã cùng Thành Tễ chơi đùa. Thành Dật Quân luôn nói giỡn, nói nếu không phải không biết luận bối phận với cha Thành Tễ như thế nào, hắn đối với Thành Tễ còn như anh hai ruột!

"Cháu đánh Thành Tư Hãn nhập viện thật à?" Nói xong chính sự chuyển trường, Thành Dật Quân lại bắt đầu quan tâm lí do Thành Tễ rời nhà trốn đi từ đầu đến cuối.

"Xem như vậy đi," Thành Tễ cười nhạo một tiếng, "Cháu mới đánh nó vài cái, nó đã gào khóc nói mình sắp chết, sau đó mẹ cháu trực tiếp mang nó đi bệnh viện".

Ngày đó hắn vốn không muốn đánh Thành Tư Hãn, chỉ là nóng giận cãi nhau với mẹ, mẹ không có bất kỳ đắn đo phải trái nào đã bênh vực Thành Tư Hãn sau đó cho hắn một bạt tai. Thành Tễ bị một bạt tai, ngẩng đầu nhìn thấy Thành Tư Hãn ở một bên hả hê khi người gặp họa, liền túm lấy cổ áo nó đem người dí trên mặt đất mà đánh.

Mẹ và dì từ nhà trong chạy ra, hai người hợp sức mới kéo hắn ra được, Thành Tư Hãn lăn lộn trên mặt đất nói Thành Tễ muốn đánh chết cậu.

"Thằng nhỏ kia chính là bị ba mẹ cháu chiều hư, phải đánh cho nó một trận để nó nhớ thật lâu." Thành Dật Quân vô điều kiện đứng ở bên Thành Tễ.

"Nó xé sách của ông nội." Thành Tễ nói.

Thành Dật Quân sửng sốt một chút, sau đó mắng: "Đồ hỗn trướng!"

Ông nội Thành Tễ -Thành Tiêu Hán học ngoại ngữ, tinh thông vài môn ngoại ngữ, trước khi về hưu là giáo sư của học viện ngoại ngữ thủ đô, tàng thư vô số. Sau đó lão gia tử đi rồi, những quyển sách này liền để lại cho Thành Tễ.

Thành Tễ yêu quý đám sách này còn sâu đậm hơn cả tình cảm với bố mẹ.

Lúc hắn nhìn thấy Thành Tư Hãn hủy hoại chúng, hắn thật muốn đánh chết thằng nhãi đó.

"Cháu đem hết sách ở bên kia mang tới đây," Thành Tễ chỉ chỉ gian phòng phía sau, "Lần này đi cháu cũng không có ý định trở về, để cho một nhà ba người bọn họ sống vui vẻ hạnh phúc đi".

"Được rồi," Thành Dật Quân cũng không khuyên nữa, chỉ sờ sờ dạ dày còn có chút khó chịu của mình, vẻ mặt lo lắng, "Một mình cháu sống ở đây thật không thành vấn đề chứ?"

Thành Tễ nghĩ đến bộ dáng Cao Trản không được tự nhiên đưa cơm cho mình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

"Cháu không có vấn đề gì hết, hàng xóm cháu nấu ăn rất ngon. Cậu ấy rất tốt".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp