Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 6: Có thưởng không?


4 tháng

trướctiếp

Tiết đọc bài buổi sáng, Cao Trản đều ngồi sát tường, cách Thành Tễ rất xa, hận không thể ở giữa hai người bọn họ làm ra một cái 'Sở Hà Hán giới'.

* Năm 203 TCN, Lưu Bang sai quân đánh Sở, Hạng Vũ thiếu lương thực, thiếu quân nên buộc phải đưa ra yêu cầu “chia thiên hạ, cắt Tây Nam, chia nước phía đông cho Sở.” Từ đó, thuật ngữ “ranh giới sông Sở - Hán” ra đời.

Hai tiết học buổi sáng đều là ngữ văn liên tiếp, thôi miên như thể đã trở thành đỉnh cao giảng dạy của giáo viên ngữ văn, Thành Tễ nghe liền nhìn thấy hàng ghế trước hàng ghế sau của lớp mười tám đổ một mảng lớn. Cậu lại nhìn qua Cao Trản, bạn cùng bàn của hắn còn đang múa bút thành văn chép bài tập hè.

"Còn bao nhiêu nữa?"

Cao Trản đang viết, nghe thấy Thành Tễ nói chuyện, cậu từ trong đống bài tập ngẩng đầu, liền thấy người nọ lấy tay chống đầu, đang thảnh thơi mỉm cười hỏi mình.

Lại cái bộ dáng này nữa. Cao Trản trong lòng nghĩ, cậu không phải Cao Cao, cũng chẳng phải Ngụy tỷ, thật sự nuốt không trôi được cái kiểu chị em tốt của cái tên Thành Tễ này.

"Đưa tiếng Anh cho tôi đi." Thành Tễ nói.

Từ đơn bài tập Cao Cao đều viết khá liền nhau, cậu ngoại trừ trắc nghiệm, những thứ khác với trình độ của cậu đều dịch không ra em ấy viết cái gì . Hơn nữa giáo viên tiếng Anh của bọn họ lại là một người khá khó tính, không dễ lừa gạt lắm. Cao Trản có chút hồ nghi nhìn chằm chằm Thành Tễ một hồi, mới đem bài tập tiếng Anh của mình đưa cho Thành Tễ.

Thành Tễ mở bài tập của Cao Trản ra nhìn, ngoại trừ đề trắc nghiệm toàn  A với C ra, những thứ khác đều trống không, hắn cười tủm tỉm một chút, đề bút bắt đầu viết.

Cuối cùng Cao Trản cũng làm xong mấy môn khác trong giờ học. Nói là viết xong, cũng là viết một chút bỏ trống một chút, vừa tới trình độ có thể ôm tâm lý may mắn nộp cho giáo viên.

Bên kia thả bút, Thành Tễ cũng làm xong bài văn cuối cùng của bài tập tiếng Anh. Từ đơn dưới ngòi bút của hắn viết trôi chảy lại rõ ràng, so với Cao Cao còn đều đặn đẹp mắt hơn. Chữ 'y' cuối cùng còn được Thành Tễ nhẹ nhàng móc xuống thành một độ cong xinh đẹp.

"Tôi làm xong rồi, dựa theo trình độ của cậu để viết". Thành Tễ nâng cằm, có chút đắc ý đem bài tập chồng lên bàn Cao Trản, sau đó ghé sát vào Cao Trản, "Có phần thưởng gì không?"

Cao Trản mím môi không nói gì, Thành Tễ liền dựa vào rất gần mà chờ.

Ngay tại thời điểm hai người giằng co, mấy nam sinh trong lớp hay chơi cùng Cao Trản lại đây, nhìn Cao Trản lại nhìn Thành Tễ, một người tên là Ngụy Nhất Đinh mở miệng hỏi: "Cao Trản, hai người trước kia quen biết à?".

"Không quen." Cao Trản lập tức nói.

Ngụy Nhất Đinh a một tiếng, gãi gãi đầu: "Nhưng vừa rồi Cao Cao nói bọn mày quen nhau, còn là hàng xóm..."

"Vậy mày còn hỏi cái rắm!" Cao Trản hận không thể đạp chết Ngụy Nhất Đinh.

Ngồi một bên nghe, Thành Tễ hướng Ngụy Nhất Đinh nở nụ cười: "Tôi cùng bọn họ là hàng xóm, chẳng qua tôi bình thường hay cùng Cao Cao nói chuyện học tập nhiều hơn một chút, rất ít tiếp xúc với Cao Trản."

Nói xong, hắn còn có chút đau lòng nhìn Cao Trản một cái, "Cậu nói chúng tôi không quen biết, cũng không nói sai, chúng tôi quả thật không quen..."

Ở trong mắt mấy người Ngụy Nhất Đinh, Thành Tễ đang nước mắt lã chã lên án Cao Trản là kẻ phụ tình, giả bộ không quen biết hắn, ánh mắt bọn họ nhìn Cao Trản cũng phức tạp vài phần, "Trản ca, đây là mày không đúng......"

"Mày...... "Cao Trản liên tục đá đá khiến mấy người Ngụy Nhất Đinh cút đi, sau đó trở về trừng mắt nhìn Thành Tễ, "Bán thảm? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Thành Tễ thực hiện được ý đồ, cười cười cúi người chậm rãi tới gần Cao Trản, trong mắt lấp lánh hàm chứa ý cười: "Phải thưởng".

Cao Trản nghiến răng ken két, nửa ngày mới không tình nguyện nói: "Buổi tối tới ăn cơm".

Thành Tễ chờ chính là những lời này, nghe Cao Trản "Chủ động mời", hắn gật gật đầu: "Được rồi!"

Lúc thu bài tập nghỉ hè, cán sự lớp đến bàn Cao Trản, vừa muốn xoay người, chợt nghe thấy một tiếng "Chờ một chút". Cán sự lớp quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của bạn học mới. Bạn học mới cười đặt bài tập của người bên cạnh lên trên đống bài tập trong lòng cô.

"Ôm được không? Cần tôi cầm giúp không?" Bạn học mới ôn nhu quan tâm nói.

Đại biểu lớp liên tục lắc đầu, sau đó đỏ mặt bước nhanh rời đi, vừa đi vừa cảm thấy Cao Trản quá phận, bạn học mới cười rộ lên đẹp như vậy, cậu làm sao có thể nô dịch bạn học mới giúp cậu nộp bài tập chứ?!

Không đến nửa ngày, Thành Tễ dựa vào khuôn mặt kia của hắn còn có thái độ ôn hòa khiêm tốn hạ gục cả lớp mười tám, Cao Trản một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Hắn biết Thành Tễ level cao, không nghĩ tới lớp bọn họ cũng không chịu thua kém như vậy, không chỉ nữ sinh, Ngụy Nhất Đinh cùng đám nam sinh không có tiền đồ lại còn ầm ĩ kia cũng bị Thành Tễ thu phục.

Lớp trưởng Lý Nhai ngồi ở bàn trước của Cao Trản cũng tận mắt nhìn thấy tất cả, sau đó nở nụ cười với Cao Trản: "Cảm giác răng cậu sắp bị nghiến nát rồi, bạn cùng bàn mới của cậu đắc tội với cậu à?"

Cao Trản bị hỏi, cậu nghĩ nghĩ, cậu thấy Thành Tễ không vừa mắt, đại khái chính là bởi vì cảm thấy hai người như ở hai thái cực đi. Thành Tễ học tập tốt, tính tình tốt, bộ dạng đẹp mắt còn thích cười, tự nhiên dễ dàng lấy được lòng mọi người. Mà cậu thì sao, lần trước đi quầy bán đồ vặt mua nước còn có thể dọa luôn đứa nhỏ giúp người lớn trông cửa hàng khóc.

Cậu cũng không có ép buộc bản thân phải trở thành người như Thành Tễ, chỉ là tại một thời khắc nào đó sẽ thỉnh thoảng hâm mộ một chút.

Lý Nhai thấy cậu nói không nên lời, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ cảm khái một câu như nói đùa: "Cứ tiếp tục như vậy, cái ghế lớp trưởng của tôi cũng phải nhường cho cậu ấy rồi!".

Ngày đầu tiên khai giảng không có tiết thể dục, chủ nhiệm lớp Hướng Đông đặc biệt tìm giáo viên phụ trách mượn năm phút, đến lớp nói chuyện thi khai giảng.

Anh mới vừa nói xong bốn chữ 'kiểm tra đầu năm", trong lớp cũng đã kêu rên một mảnh.

"Ầm ĩ cái gì hả, các cô cậu đã lớp 12 rồi, còn tưởng sẽ như đám nhóc 11 chỉ có thi tháng thôi sao?" Hướng Đông la hét, "Về sau các cô cậu mỗi tuần đều có bài kiểm tra trắc nghiệm, ngoại trừ đi học chính là kiểm tra, tranh thủ thời gian thích ứng đi!"

"Thứ tự phòng thi để lát nữa Lý Nhai dán lên, các em đều phải xem cho kĩ, đừng lại cho tôi một vố vào thi nửa giờ rồi mới phát hiện mình đi nhầm phòng thi, nhớ sai số báo danh!"

Cả lớp cười vang lên.

Cuộc thi lớp mười một, lớp bọn họ liên tục phát sinh các loại tình huống, không phải vào thi nhớ lầm phòng thì là nhớ lầm ngày, còn có mang theo năm cây bút đi thi một cây cũng không viết ra mực. Mỗi lần bọn họ thi cử, Hướng Đông là bận rộn nhất, cả tòa nhà dạy học chạy lên chạy xuống giải quyết vấn đề. Đến khi có thành tích, bởi vì điểm số nát bét của lớp bọn họ, Hướng Đông còn bị ban giám hiệu quở trách một trận.

Hướng Đông càng không thích kiểm tra thi cử hơn tất cả những người đang ngồi ở đây.

"Tiếp đó, còn có chuyện muốn thương lượng với các em" Hướng Đông mở miệng, mặt lộ vẻ khó xử.

Trong lớp đã có người hiểu chuyện đoán ra là chuyện gì, hô to "Không phải chứ".

Dù là lớp trưởng Lý Nhai trầm ổn như vậy, sắc mặt cũng không phải đặc biệt dễ nhìn.

Thành Tễ nhìn bầu không khí trong lớp lập tức đông cứng lại, có chút không rõ nguyên do, hắn nhỏ giọng hỏi Cao Trản: "Có chuyện gì vậy?"

Cao Trản cúi đầu viết bản thảo video của mình cũng không ngẩng đầu lên: "Trò chơi của đám học sinh giỏi."

Ngay sau đó chợt nghe Hướng Đông nói: "Tôi biết mọi người đối với chuyện này đều có cảm xúc mâu thuẫn rất lớn, nhưng dù sao đây cũng là hoạt động cổ vũ của trường học, vì khích lệ mọi người học tập..."

Anh nói nói rồi thở dài.

Nhìn thấy đại ca Hướng Đông cường tráng như vậy đứng ở trên bục giảng thở dài, phía dưới học sinh đều sôi trào, một hai người đều đập bàn nhảy dựng lên, "Đông ca, anh đừng như vậy, chúng ta cùng bọn họ liều mạng!". "Đúng vậy, chỉ là một cuộc thi thôi mà, sợ gì chứ, lớp chúng ta có thể bại chứ nhất quyết không làm rùa rụt đầu".

Hướng Đông cảm động nước mắt lưng tròng, anh lau mặt, "Được, vậy tôi gọi bạn học lớp 17 tới đây".

Đây là hoạt động nổi lên từ năm bọn họ nhập học, chính là mỗi lần thi, các lớp liền nhau tiến hành thi đấu xem trung bình điểm thi của lớp sẽ chiếm bao nhiêu trong top 20 của khối. Từ lúc Cao Trản lên lớp mười đã bắt đầu cuộc thi này.

Chủ nhiệm lớp mười bảy bên cạnh bọn họ là một bà cô rất lợi hại, đối với thành tích lớp mười bảy quản rất chặt. Lớp Mười tám bọn họ thành tích vốn đã bình thường, còn có không ít học sinh theo nghệ thuật, coi như có Lý Nhai cùng Cao Cao mấy học sinh mũi nhọn, lớp mười bảy kia vẫn là dễ dàng dẫm bọn họ dưới chân.

Lớp mười bảy thành tích tốt không có gì không thỏa đáng, chủ yếu là thua quá mất mặt a, khoảng thời gian giữa hai cuộc thi, thứ hạng điểm số các lớp sẽ được phát trực tiếp trên màn hình lớn ở lầu dạy học.

Lúc này mới vào khai giảng, lớp mười bảy bọn họ lại đến làm phiền người khác. Đến hạ chiến thư vẫn là mấy khuôn mặt cũ, lớp trưởng lớp mười bảy cùng ủy viên học tập, bọn họ vừa tiến vào, lớp mười tám liền một mảnh than thở.

Lớp trưởng lớp 17 cũng thấy nhưng không thể trách, theo thông lệ đọc thư khiêu chiến, dong dài nói một đống lời vô nghĩa, cuối cùng khi đọc lạc khoản, ngẩng đầu nhìn người lớp 18 một cái, sau đó nói: "Lớp 17 bách chiến bách thắng".

Lớp mười tám nhất thời nổ tung, lấy Ngụy Nhất Đinh cầm đầu, mấy nam sinh đều đứng lên, vuốt cánh tay xắn tay áo mà chỉ vào lớp trưởng lớp 17: "Cháu trai!"

Tình thế thoáng cái giương cung bạt kiếm, lớp trưởng lớp 17 dù sao cũng ở trên địa bàn của người khác, sau khi buông lời tàn nhẫn thì có chút khiếp đảm, ra sức nhìn về phía cửa.

Ngụy Nhất Đinh vừa định kêu người đóng cửa đánh chó, thì có một nam sinh từ cửa đi vào. Nam sinh kia rất cao, mặt mày tuấn lãng, áo khoác đồng phục học sinh không kéo khóa, đi đi mấy bước đã tạo cho người ta cảm giác áp bách.

Nhìn nam sinh kia đi vào, không biết ai nói câu, "Đệt, Trần Hà!", trong lớp có mấy người đều nhìn Cao Trản.

"Trần Hà là ai?" Thành Tễ hỏi.

Cao Trản mím môi không nói gì, Lý Nhai quay đầu giải đáp nghi hoặc của hắn, "Trước kia đứng đầu lớp chúng ta, chậm một năm thi đại học, chuyển qua lớp mười bảy của bọn họ," Cậu nói, nhìn Cao Trản một cái, "Là một nhân vật tàn nhẫn, Cao Trản từng đánh nhau với hắn.

"Ai thắng?" Thành Tễ tò mò nói.

"Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?" Cao Trản chậc một tiếng, " Cậu có muốn biết hai ta đánh một trận thì ai thắng không?"

Thành Tễ rụt cổ làm thủ thế đầu hàng, sau đó lại hỏi Lý Nhai: "Vậy chúng ta ứng chiến sao?"

"Ứng chiến a," Lý Nhai cười khổ nói, "Không phải chỉ là mất mặt thôi sao, lớp chúng ta mất mặt cũng không chỉ lần này".

Thành Tễ nhìn mấy người lớp mười bảy đứng phía trước, ánh mắt rơi vào nam sinh tên Trần Hà kia, nói tiếp: "Vậy cũng không nhất định."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp