Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 5


8 tháng


Chiếc giường này là do cha nuôi của Thẩm Ái Lập làm, khi cô mới chín tuổi, lúc đó cô vây quanh cha nuôi, nói muốn khắc hoa xung quanh giường, cha nuôi của cô không đồng ý, nói rằng nếu nó quá đẹp sẽ khiến người ta thương nhớ.

 Giường được làm bằng gỗ mộc đơn giản, nhưng cha nuôi của cô đã rất để tâm chế tác kỹ lưỡng, quan trọng nhất là hai khe hở đặt hộp gỗ.

Hoặc nói ông ấy làm cái giường này chỉ vì nó.

Bên trong mỗi hộp có mười sáu con cá nhỏ màu vàng, trọng lượng một hoặc hai con, tính theo thời đại này thì nặng mười sáu lượng một hộp, một hoặc hai con cá nhỏ bây giờ nặng 31 khắc. Cô nhớ rằng một con cá đù nhỏ màu vàng có giá 38 đôla Mỹ vào thời điểm này , bây giờ nó được đổi bằng NDT. Tỷ giá đô la là 2.46 trên 1.

Cố Như đánh giá hai hộp cá vàng có giá trị tầm khoảng ba ngàn đồng.

Số tiền này Cố Như phải liên tiếp làm liên tục không ăn không uống trong vòng năm năm mới có thể kiếmm được, còn một người lao động bình thường kiếm được trong tám chín năm gì đó, đó thực sự là một số tiền rất lớn. Có lẽ cha nuôi của nguyên chủ đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô ấy.

"Thương cho tấm lòng cha mẹ, vì con cái mà tính kế lâu dài." Đáng thương cha nuôi một phần khổ tâm, tiểu Ái Lập từng đáp ứng cha nuôi, sẽ không nói cho người khác về chuyện cá vàng nhỏ, bao gồm mẹ của cô, cho nên trong truyện gốc cũng chưa bao giờ có đề cập tới số cá vàng này tới rồi bảy chín năm, năm 1979 nhà nước thi hành chính sách, nhà họ Thẩm chuyển đến nhà mới, chắc đến cuối cùng nữ chính cũng không phát hiện ra bí mật về chiếc giường này.

Cố Như đặt hai chiếc hộp nhỏ về lại chỗ cũ, nhưng cô lăn lộn mãi trên giường cũng không ngủ được, cô không hiểu, cô chỉ ngủ trên giường của nguyên chủ, lại có thêm chút ký ức của Thẩm Ái Lập, như thể những thứ đó là của chính cô, giống như những thứ đó do chính cô trải qua.

  Không biết bây giờ là mấy giờ, Cố Như lại buồn ngủ thiếp đi, lần này cô mơ thấy chính mình, trong thế giới ban đầu, Thẩm Ái Lập tỉnh dậy trên cơ thể cô, cô ấy không biết sử dụng điện thoại di động và máy tính. Nhưng may mắn thay, cô ấy ý thức được có gì đó không ổn. Cô ấy tìm đến một văn phòng cộng đồng trên phố để hỏi, cô trực ban đã tận tình dạy Thẩm Ái Lập cách sử dụng chức năng giọng nói để đánh thức điện thoại di động của mình khi có chuyện xảy ra. 

 Điều duy nhất Cố Như lo lắng trong giấc mơ là liệu Thẩm Ái Lập, có chủ động giao một nửa số tiền lương cho mẹ cô, nghe lời bà ta bán đi tài sản duy nhất của mình hay không.

 Nhưng cô lại bất ngờ nghe được cô ấy nói như này: “Mẹ tôi yêu tôi, mẹ tôi sẽ không để tôi không còn nơi để ở, nếu mẹ tôi yêu tôi, mẹ tôi sẽ không sẵn sàng dùng tiền của tôi để theo đuổi thú vui vật chất”.

 Mẹ cô bên kia điện thoại cũng im lặng, có lẽ là cuối cùng bà ta nhận ra mộng tưởng của mình,  mẫu từ tử hiếu là do bà ta đơn phương suy nghĩ, hoặc bà ta cảm thấy bất an, tội lỗi vì sự lên án ngầm của con gái mình. .

Hoặc có thể, từ giọng điệu điềm tĩnh của con gái, bà nhận ra tác hại mà sự thờ ơ của bà đã gây ra cho con gái mình trong bao năm qua.

Nhưng bất kể là cái nào, đối với Cố Như ở không gian và thời gian khác đều không còn quan trọng nữa.

Trong giấc ngủ, Cố Như cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thay đổi, tựa như có người thở dài, nhưng trong tiềm thức cô biết rằng từ nay trở đi cô thực sự là Thẩm Ái Lập.

Lúc 4 giờ 30 sáng, Thẩm Ngọc Lan mặc một chiếc áo nhung màu xanh lam, bên trong là quần đen, áo khoác len màu xanh đậm đã sờn một nửa, cầm theo một chiếc giỏ trên vai đi đến chợ.

Lúc này, cửa hàng thịt đã có người xếp hàng, nhưng  sư phó vẫn chưa tới, khoảng sáu giờ, phía trước có người hô: “Xếp hàng đi, xếp hàng đi!”

Thẩm Ngọc Lan đã làm việc ở bệnh viện Hoa Nam hơn mười năm, từ hộ sĩ đến y tá trưởng, trưởng phòng đào tạo của trường cao đẳng y tế Hoa Nam, sau đó chuyển sang bộ phận cung ứng của bệnh viện, rất nhiều người xung quanh biết đến bà. Ai cũng hô một tiếng "thím Thẩm" "chị Thẩm".

 Người xếp hàng phía trước nhìn thấy Thẩm Ngọc Lan liền hỏi: “Chị Thẩm, nghe nói con gái chị đã về rồi à?”

Thẩm Ngọc Lan thở dài: “Con bé này bị phù thũng, ba tháng qua không dám về nhà. Không phải, hai ngày trước tôi mới mượn phiếu thịt của lão Diêu sao, nên định nấu một bát thịt kho cho con bé bồi bổ“. Hôm nay tuy dậy sớm nhưng Thẩm Ngọc Lan vẫn lo lắng mình không mua được thịt, trong lòng phiền muộn.

 “Dì Thẩm, Ái Lập nhà dì không phải là sinh viên đại học sao? Lương của cô ấy chắc rất cao mới phải?”

Thẩm Ngọc Lan cúi đầu thở dài nói: “ Là do tôi liên lụy con bé.”

 Sống cùng một khu, ai chẳng biết hoàn cảnh của gia đình nhà họ Thẩm, mấy năm trước Thẩm Ngọc Lan một mình nuôi hai đứa con, vừa làm cha vừa làm mẹ, đồng thời phải lo cho hai đứa con ăn học, sống rất thắt lưng buộc lưng...…

Cuối cùng, Tuấn Bình tốt nghiệp đại học và trở thành cán bộ, hai năm sau, Ái Lập cũng tốt nghiệp đại học, ai cũng tưởng rằng  nhà họ Thẩm cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Không ngờ, Thẩm Tuấn Bình lại bất ngờ được cử đến làm việc tại mỏ bạc ở Nghi huyện. Mấy năm hắn lấy một cô gái thôn quê, hai vợ chồng trẻ hòa thuận xinh đẹp, con dâu mới lại đem theo cả nhà bám lên nhà họ Thẩm.

"Ai nha, thím, không trách người, là do Ái Lập đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, biết đau lòng thím.”

 Một người khác cũng nói: “Còn không phải sao, nhưng chị Thẩm, em nói con gái của chị nó yêu chị nhiều như vậy, chị phải giữ vững cán cân trong lòng.”

 Bà thấy con dâu nhà họ Thẩm bây giờ ham chiếm lợi nhà chồng như vậy, cũng không biết về sao lấy của nhà chồng chu cấp nhà mẹ đẻ như thế nào nữa.

Thẩm gia muốn tách ra để sống cũng khó.

Trong sân khu nhà họ, mỗi nhà mỗi tháng đều được ăn thịt một lần, chưa từng nghe nói trong sân có người bị phù nề vì đói.

Cũng chỉ có Thẩm Ngọc Lan và Thẩm Ái Lập như quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp.

 Dương gia dù có tệ đến đâu thì cũng vẫn là nhà mẹ đẻ của con dâu, Thẩm Ngọc Lan không muốn làm con dâu khó xử, cười khổ nói: “Mọi người đang nghĩ gì vậy? ? Là do tôi sợ Ái Lập còn trẻ người non dạ, tôi sợ nó tiêu xài hoang phí nên mới bảo Ái Lập đưa gần hết tiền lương hàng tháng cho tôi và để dành mà quên mất nó còn phải đi làm, cũng cần cùng đồng nghiệp qua lại,  khiến cho con bé thiếu khẩu phần ăn”.

Lời này nói hay đến nỗi những người muốn cười Thẩm Ngọc Lan bị con dâu thao túng, hay Dương gia được chim cúc cu ủng hộ đều mất bình tĩnh.

Nửa giờ sau đến lượt Thẩm Ngọc Lan, may mắn hôm nay còn có nửa miếng thịt lợn, “Đồng chí, tôi muốn tám lạng thịt ba chỉ lợn!” Bà liếc mắt nhìn gan, tim phổi lợn, nghĩ tới gan lợn là đồ bổ khí huyết tốt nhất, cần phải có phiếu thịt, nhưng lại bán kèm tim phổi, một bộ giá bốn đồng.

Chờ một lúc chỉ sợ có người mua tim và phổi lợn, bỏ ra 30 hào để mua nửa cân, giá hơi đắt, thịt ba chỉ chỉ có 80 hào một cân, Thẩm Ngọc Lan đành cắn răng mua, định  buổi trưa nấu canh mướp gan heo.

 Buổi sáng lúc Cố Như tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng người đang rửa mặt bên ngoài, bên ngoài cửa sổ đã sáng, thấy cô đi ra, Thẩm Ngọc Lan cười nói: “Mau tắm rửa rồi ăn cơm.”

 “Mẹ ơi, con còn nghĩ sáng nay có thể dậy sớm ra chợ với mẹ, nhưng con buồn ngủ quá.”

Thẩm Ngọc Lan múc ba bát cháo kê, buồn cười nói: “Lần sau cơn lại cùng mẹ đi.” Cháo rất đặc, bên trên còn có một lớp váng cháo, trên một chiếc đĩa đen nhỏ có hai cái bánh ngô. 

Cố Như người có ký ức về Thẩm Ái Lập, nhìn thấy chiếc đĩa sứ màu đen và nghĩ lại trước kia trong nhà dường như có một bộ bát tráng men, bữa sáng dường như có bảy hoặc tám loại bánh ngọt khác nhau và những món tương tự.

Dương Đông Thanh từ trong phòng đi ra, cười nói: “Mẹ, em chồng đã lâu mới trở lại, mẹ cứ nấu thật nhiều món ngon cho em ấy. Mẹ đừng lo lắng cho con hiện giờ lương thực đang khan hiếm, con sẽ cố gắng tiết kiệm nhất có thể.”

Cố Như xắn tay áo sơ mi màu xanh đậm, đang định rửa mặt, nghe lời chị dâu nói cô dừng lại một lúc rồi cười nói: “Chị dâu, nhà tôi có bốn công nhân. Trong nhà chúng ta, tuy cần phải tiết kiệm nhưng con người là sắt, lương thực là thép, dù chúng ta có tiết kiệm đến đâu, cũng không thể ôm bụng đói được.”

Thẩm Ngọc Lan cũng có chút không vui, khi Ái Lập không có ở nhà, bà không phải mỗi ngày đều nghĩ cách bổ sung dinh dưỡng cho nó sao?

Dù sao Tuấn Bình cũng đang làm việc ở huyện Nghi, tháng Giêng mới có thể về hai ba ngày, dù sao con dâu của bà còn đang mang thai nên cảm xúc, là người lớn thì phải rộng lượng, không so đo nên bà vẫn cười nói: “Con đó, con không ăn thì đứa bé trong bụng con ăn.”

Khi Dương Đông Thanh nói xong liền hối hận, nhẹ nhàng liếc nhìn em chồng thắc mắc nghĩ trước đây em chồng là một người kiệm lời, ở nhà không nói được mấy câu. Lần này trở lại, cô tựa hồ miệng lưỡi sắc bén hơn, vừa mở miệng liền đả người.

Rối rắm một hồi, cuối cùng Dương Đông Thanh cũng nói do dự trong lòng: “Mẹ ơi, tiền chữa bệnh của anh họ con không đủ, con muốn vay mẹ một ít.”

Thẩm Ngọc Lan khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt sưng tấy của con gái, tàn nhẫn nói: “Đông Thanh, lần này thật sự không được, trong tay mẹ không có tiền.”

"Mẹ, sao có thể thế được? Không phải mọi người vừa lãnh được lương vào ngày 15 tháng này sao? Hai mươi đồng của em chồng và năm mươi hai đồng của mẹ." Cha cô ta đã nhắc đến điều này với cô ta khi ông với anh họ đến bệnh viện. Cô cảm thấy mẹ chồng sẽ không từ chối nên đồng ý ngay.

Chân của anh họ cô bị thương do vô tình bị ngã, lẽ ra anh ấy định điều trị ở bệnh viện huyện Nghi nhưng mọi người trong làng đều biết mẹ chồng cô ấy làm việc trong bệnh viện Hoa Nam và điều kiện y tế ở Hoa Nam cũng tốt hơn nên đã trực tiếp đi từ thôn đến Hoa Nam. Tuy nhiên, cùng là chữa bệnh nhưng chi phí ở Hoa Nam đắt hơn so với huyện Nghi cũng phải vài đồng.

Dương Đông Thanh còn chưa nói xong, Thẩm Ngọc Lan đã trả lời: “Của con mười tám đồng,  Quân Bình ba mươi lăm đồng, con ăn uống ở nhà, mẹ chưa bao giờ yêu cầu còn bỏ ra một đồng,  năm mươi ba đồng một tháng của con cùng Quân Bình con  chưa đủ tiêu xài sao?” 

  “Mẹ, mẹ biết đấy, bên bố mẹ con…” Dương Đông Thanh đặt bát đũa xuống, vội vàng muốn giải thích.

Thẩm Ngọc Lan xua tay ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa, “Đông Thanh, con và Quân Bình đã kết hôn, thành lập một gia đình nhỏ, con nên dựa vào sự chăm chỉ và trí tuệ của chính mình để nuôi sống gia đình nhỏ này. Mẹ chỉ có hai đứa con, Quân Bình và Ái Lập. Nếu quá khó khăn mẹ cũng sẵn lòng giúp đỡ hai đứa một chút, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài. Tuấn Bình nói con thông minh và hiểu chuyện, mẹ nghĩ con hiểu ý mẹ."

 Dương Đông Thanh bị câu nói của mẹ chồng làm cho có chút choáng ngợp, cô ta vội vàng nhìn em chồng, hy vọng Thẩm Ái Lập có thể giúp cô nói vài câu, thuyết phục mẹ chồng. Nếu mẹ chồng không giúp đỡ họ, thì học phí và chi phí sinh hoạt của các em tính sao? Cô hứa với bố mẹ sang năm sẽ đưa hai đứa em trai, đứa lớn và đứa thứ hai lên thành phố để đi học.

 Lúc này, Cố Như đành phải đặt bát đũa xuống, cúi đầu nói: “Mẹ, chị dâu, lần này con về cũng cầu hai người giúp đỡ, cho con mượn khoảng trăm đồng bạc.” Lúc trước ở nhà máy lấy con vay hơn trăm đồng giúp đỡ cho bạn cùng lớp, bây giờ người đó không đến đơn vị công tác, lại còn không liên lạc được nên con phải tự mình trả lại số tiền đã mượn lúc trước."

 "Cái gì? Hơn một trăm đồng, Ái Lập sao em có thể ngu ngốc như vậy! Tim Dương Đông Thanh  đập mạnh khi nghe cô nói hơn một trăm đồng, đủ mua một đôi xe đạp Phượng Hoàng đó!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play