Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 6


7 tháng


Dương Đông Thanh bỗng nhiên đề cao thanh âm, đem mẹ con Thẩm Ngọc Lan dọa cho nhảy dựng.

Thẩm Ngọc Lan liếc nhìn con gái, hôm qua vừa nhìn thấy con gái, bà liền biết con gái mình nhất định có vấn đề gì đó, không ngờ là chuyện vay tiền.

Bình thường hơn một trăm đồng, tương đương với ba bốn tháng lương của cô. Nhưng hiện tại, con dâu bà vẫn đang mang thai và cần bổ sung dinh dưỡng.

Hơn nữa, bà ấy đã chu cấp cho vợ chồng con trai suốt hai năm qua, theo những gì Đông Thanh nói hôm nay, rõ ràng nó coi đó là điều hiển nhiên, nếu vào thời điểm này mà bà không giúp đỡ nó,  Đông Thanh nhất định sẽ chịu áp lực, sợ rằng điều đó xảy ra sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chị dâu và em chồng.

 Bầu không khí đang căng thẳng thì một cái đầu nhỏ bất ngờ thò vào từ cửa, thắt hai bím tóc hai bên và mặc áo vải bông.

Thẩm Ngọc Lan là người nhìn thấy trước tiên, cười hỏi: “An An ăn cơm chưa?”

An An, cháu gái mới sáu tuổi của nhà thím Lưu, chạy từng bước nhỏ vào, đến gần Cố Như, đặt một quả trứng còn ấm vào tay cô, ngượng ngùng nói: “Chị, cho chị ăn!”

Cô bé có đôi mắt đen láy tò mò nhìn khuôn mặt Cố Như, nhóc giơ bàn tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng chạm vào mặt cô “Chị ơi, không đau đâu, chỉ cần ăn thêm trứng là sẽ ổn thôi.”

“Thế em nhìn xem có phải chị trở thành xấu xí rồi không?”

 "Không đâu, chị vẫn trông giống như một công chúa." Cố Như bị sự đáng yêu của cô bé làm tan chảy, cúi xuống bế nhóc An An lên, cơ thể cô bé kiều kiều mềm mại , mở miệng nhỏ hơi há ra để Cố Như ôm: “Cảm ơn An An, chị khoẻ hơn rồi.”

“Ngày mai An An lại đ trứng cho chị ăn, mỗi ngày em đều có cái trứng gà.”

  Dương Đông Thanh còn đang đau đầu vì số tiền hơn một trăm tệ, không biết là một trăm linh hai hay là một trăm chín mươi, cả hai đều hơn một trăm, nhưng lại chênh lệch mấy chục đồng! Cô ta cảm thấy cháo trong bát hôm nay hơi nhạt liền ôm ngực nôn khan.

Thẩm Ngọc Lan vội vàng hỏi cô: “Đông Thanh khó chịu sao? Muốn uống chút nước ấm không?”

Dì Lưu đến tìm cháu gái, thấy An An quả nhiên ở đây, liền vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, biết Ái Lập đã về, một hai nhất định phải chạy đến nhà con.”

Thẩm Ngọc Lan rót một cốc nước ấm cho con dâu, rồi mỉm cười: “An An mang một cái trứng gà tới, nói muốn đưa cho Ái Lập.”

 Dì Lưu cười nói: “ Đứa bé này thông minh lắm, chắc nghe được đoạn nói chuyện của tôi với bà nó."

Còn nói cái gì? Dì Lưu chưa nói thì Dương Đông Thanh đã đoán ra, chậm rãi uống hai ngụm nước, không phải Dương Đông Thanh không để ý tới khuôn mặt của em chồng,  mà là bệnh phù thũng rất phổ biến ở vùng nông thôn, huống hồ có Thẩm gia có điều kiện tốt dưỡng một vài hôm là khoẻ trở lại, vậy nên hôm em chồng trở về cô ta đã chú ý đến nhưng không để trong lòng.

Thế nhưng những người trong viện này lại xem thành bệnh nặng.

 Thím Lưu lại cười với Cố Như, nói: “Ái Lập lấy trứng đi. Tối qua thím mới tan ca, nghe nói con trở về, đứa nhỏ con quá thành thật rồi!” Lương ba mươi lăm đồng một tháng còn khiến mình bị phù nề, đứa trẻ này thực sự không biết lo bản thân mình gì cả.

Thẩm Ngọc Lan vội vàng nói: “Chị Thẩm, sao còn khách khí như vậy? Trứng này để lại cho An An ăn!"

Thím Lưu cười nói: "Không được, cái này là cho Ái Lập!" Người trong viện này ai cũng quý Thẩm Ái Lập. Khi còn cô nhỏ, bộ dáng dễ thương, mềm mại, mặc quần áo cũng thời thượng nhất Hoa Thành. Lúc đó trông như một công chúa nhỏ, cô nhóc lại ăn nói ngọt ngào và lễ phép, hơn nữa đứa trẻ này từ nhỏ đã rất hào phóng, có chút đồ ngon là đều chia một ít cho mọi người.

Cố Như Chân có chút dở khóc dơ cười: "Thím, thím thật sự không cần vậy đâu. Làm sao con có thể giành đồ ăn với An An!" Trứng gà ở thời không gian của cô quả thật bình thường, nhưng ở đây thì khác giá cả là vấn đề. Hộ khẩu trong thành phố, mỗi nhà đều có hạn mức lương thực, nhà họ đau lòng An An, nên dành dụm cho bé một quả trứng mỗi ngày. Như này không biết người lớn đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.

Thím Lưu trừng mắt liếc cô một cái: “Chỉ là một quả trứng mà thôi, con không cần khách khí như vậy?”

Cố Như cũng không từ chối nữa, đang nghĩ lần sau quay lại sẽ mang ít kẹo cho mọi người trong viện.

Cuộc trò chuyện lúc nãy bị bị dì Lưu và An An cắt ngang, có người ngoài ở đây, Dương Đông Thanh không thể nói chuyện mượn tiền với mẹ chồng được nữa, lúc chuẩn bị ra ngoài lại nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ ơi, lần này con xin mẹ giúp con. Con không biết nhà con sẽ thiếu tiền. Lúc trước anh họ con nói vậy, con đã đồng ý rồi. Mẹ biết đấy, người ở nông thôn khá nghèo không thể một lúc xuất ra được nhiều tiền như vậy."

Lúc nói đến chữ "nghèo " mặt Dương Đông Thanh cũng đỏ lên một chút.

Thẩm Ngọc Lan im lặng một lát: “Được rồi, mẹ biết con khó xử, lát nữa mẹ sẽ đến trạm thu phí rút ít tiền. Con cũng đừng để chuyện này trong đầu, đi làm việc đi!”

Mẹ chồng cô quả thực mềm lòng như cô ta nghĩ, Dương Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, mũi cũng có chút chua chát: “Cảm ơn mẹ!”

"Trưa nay chúng ta ăn thịt lợn kho tàu, con về sớm lấy một ít cho anh họ, cũng là một chút lòng thành của chúng ta." Dù sao thì đây hai bên cũng kết thông gia, mặc dù Thẩm Ngọc Lan không hài lòng với xuất thân của con dâu, nhưng lấy cũng lấy rồi, bà cũng muốn con trai có một cuộc sống tốt.

 Dương Đông Thanh thất thần bước ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi viện mới nhớ ra, quên hỏi mẹ chồng lần này chi phí chữa bệnh của anh họ là bao nhiêu. Nghĩ tới đây, cô ta không khỏi rơi nước mắt. Đối với mẹ chồng bảy, tám đồng hay hơn mười đồng cũng không có gì khác biệt, Ái Lập một trăm đồng tiền nói mượn liền mượn đến phiên cô ta, bà ấy lại hận một đồng không thể bẻ làm hai.

Thẩm Ngọc Lan không biết mình đáp ứng con dâu, thậm chí còn khiến cô ta khóc một trận, trước khi đi làm, bà đưa cho con gái năm đồng: “Con đi cửa hàng bách hóa, mua ít đồ ăn vặt ăn đi.” 

Rồi nói tiếp : " Còn chuyện nợ hơn một trăm đồng, con đừng lo, tối nay chúng ta lại nói đến.”

Cố Như nhìn vẻ mặt hốc hác của Thẩm Ngọc Lan vì dậy sớm đi mua thịt, lại nhìn số tiền bà đưa cho, trong lòng chua xót, gật đầu.

Buổi sáng, cô thu dọn hành lý, cởi ga trải giường và vỏ chăn ra giặt, đồng hồ trong nhà đã hơn chín giờ, cô nghĩ vẫn còn sớm nên định đến cửa hàng bách hóa dạo một vòng, xem các mặt hàng thịnh hành ở thời điểm này.

Cửa hàng bách hóa  cách bệnh viện Hoa Nam không xa, cách ba trạm xe buýt và có ba tầng, tầng ba là nhà hàng quốc doanh, tầng một bày bán các loại nhu yếu phẩm hàng ngày, tầng hai là các cửa hàng quần áo, đồng hồ, xe đạp...., và đồ gia dụng điện tử. Cố Như nhìn quầy đồng hồ một lúc, bây giờ không có điện thoại di động, đồng hồ vẫn rất cần thiết, cô định dành dụm tiền để mua một chiếc sau này.

Cố Như hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm bằng sợi tổng hợp có in hoa nhài, áo khoác len ngắn màu xám, quần đen và giày da mũi tròn màu nâu, nhân viên bán hàng liếc nhìn nó một chút, với ánh mắt có chút khinh thường, dù sao Cố Như cũng bị phù nề, ở thời đại này rất phổ biến, quần áo của Cố Như chắc là đi mượn.

Cố Như biết rằng thời đại này khách hàng không phải là thượng đế, vì vậy khi thấy nhân viên bán hàng không chú ý đến mình, cô cũng không quan tâm mà tiếp tục nhìn vào tủ kính.

Đồng hồ Thụy Sĩ, đồng hồ Anh quốc, đồng hồ Tân Thành, đồng hồ Thượng Hải, đồng hồ Đế Đô, v.v ... Mua đồng hồ nước ngoài vào thời điểm này không quá thích hợp, Cố Như định mua đồng hồ Thượng Hải.

Cố Như nhờ nhân viên bán hàng lấy đồng hồ bên trong tủ kính ra ngoài.

Nhân viên bán hàng mở tủ lấy chiếc đồng hồ từ trong tủ kính ra: “Giá đồng hồ Thượng Hải bây giờ là một trăm đồng.”

Nghe thấy một đồng, Cố Như đưa tay cầm đồng hồ sững sờ một lát, được rồi, cái này tốn hết tiền gần một năm.

Nhân viên bán hàng cũng nhìn thấy phản ứng của cô, hơi cong môi hỏi: "Cô có muốn xem không? Nếu cô không xem, tôi sẽ cất đi." Nói xong, không đợi Cố Như phản ứng, cô ta đã trực tiếp đặt đồng hồ lại vào tủ.

Tuy Cố Như đã chuẩn bị tinh thần cho thái độ phục vụ của họ, nhưng khi gặp nhân viên bán hàng ngoài đời, cô vẫn trợn mắt khinh thường trước hành động của nhân viên giao dịch.

Nhân viên bán hàng cũng đỏ mặt một lúc: “Không đủ tiền thì đi đi, đừng trì hoãn người khác mua hàng!”

"Cái quái gì thế, nhà cô là chủ cửa hàng bách hóa à? Mảnh đất này là của nhà cô à, đứng ở đâu cần sự đồng ý của cô chắc? Quản lý của các cô đâu?" Cố Như đang muốn chửi bới, đột nhiên có một người đàn ông ở bên cạnh nhảy ra.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi xanh, quần tây xanh quân đội, bên ngoài mặc áo khoác Tôn Trung Sơn, trong mắt cô bộ trang phục này vô cùng mộc mạc.

Nhưng bây giờ, Cố Như biết đứng trước mặt cô là một người đàn ông thời thượng của thời đại này.

Thấy cô nhìn qua, nam đồng chí cười nói: “Thẩm Ái Lập?”

Cố Như ngập ngừng hỏi: “Diệp Kiêu Hoa?” Anh ta là bạn cùng trường với Thẩm Ái Lập, đồng học của Ngụy Chính.

"Từ nhìn thấy giống cậu, không nghĩ thật sự là cậu!". Diệp Kiêu Hoa kinh ngạc nói.

"Thật trùng hợp!" Trong ấn tượng của cô, nguyên chủ dường như không mấy quen thuộc với hắn, Cố Như có chút không hiểu về sự nhiệt tình của hắn hiện tại.

Người quản lý bên đó nghe thấy ồn ào liền nhanh chóng chạy tới, sau khi hiểu rõ sự việc liền yêu cầu nhân viên thu ngân xin lỗi Cố Như, Cố Như không quan tâm chỉ nói: “Tôi hy vọng cửa hàng của mọi người sẽ nâng cao thái độ phục vụ, nếu không tôi sẽ khiếu nại lên Bộ Công Thương.”

Thấy Thẩm Ái Lập không quan tâm, Diệp Kiêu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ hỏi cô: “Muốn mua đồng hồ sao? Cậu thích mẫu nào?”

“Chuẩn bị mua đồng hồ Thượng Hải.”

“Cậu nếu là vội vã dùng nó, tôi vừa vặn có một chút tiền mặt.”

Cố Như vội vàng xua tay, “Không, không, cảm ơn, mình không vội, hôm nay mình chỉ đang nghỉ phép, nên ra ngoài đi dạo giết thời gian.”

Thấy cô sốt ruột giải thích, Diệp Kiêu Hoa sợ cô xấu hổ nên cũng không nói thêm gì nữa, cười nói: “Hiện tại cậu đang ở đơn vị nào? Tôi ở Cục Khảo sát Hàng không." Đơn vị phái tôi đến Thượng Hải tham gia sản xuất thử nghiệm. Hôm nay đến đây để mua một số đặc sản của Hoa Thành chuẩn bị đi thăm thân thích."

“Tôi ở xưởng dệt Quốc Miên.”

“Không nghĩ hôm nay tình cờ gặp cậu. Nếu cậu không bận, tôi có thể mời cậu uống nước có gas được không?”

Cố Như vừa nghe tin Diệp Kiêu Hoa sắp đi Thượng Hải, hai mắt sáng lên, thành phố giàu có thời thượng nhất hiện nay chắc chắn là Thượng Hải, cô muốn nhờ hắn mua giúp một ít đồ dùng, liền cười nói: “Tôi cũng muốn uống chút nước, nhưng chúng ta cưa đôi. "Cô đã quen với việc chia AA với các bạn cùng lớp. Trước đây, khi các bạn học nam, bạn học nữ cùng lớp ra ngoài liên hoan họ sẽ luôn AA. Thói quen này nhất thời không thể thay đổi được.

 Nhìn thấy hai người bước đi, người quản lý nói với nhân viên thu ngân: "Thôi Thục Phân, đây là lần đầu tiên, tốt nhất cũng là lần cuối cùng. Cô có biết người đàn ông vừa rồi là ai không? Hắn là người miệng lưỡi độc nhất trong lớp người trẻ tuổi ở ngõ Tam Nguyên." ... Nếu làm cho hắn bất mãn, đừng nói tới cô, ngay cả tôi cũng phải ăn mệt!"

Ngõ Tam Nguyên là một con hẻm tương đối nổi tiếng ở Hoa Thành, trong đó đa phần là gia đình cán bộ sinh sống, có biệt thự tách biệt Thôi Thục Phân thì thầm: “Quản lý, tôi hứa sẽ không có lần sau.”

 “Đảm bảo cũng vô ích. Lát nữa cô viết biên bản kiểm điểm cho tôi, nếu còn tái phạm đừng nghĩ đến việc chuyển lên chính thức.”

Cùng Diệp Kiêu Hoa đến lầu 3 Cố Như nhìn thoáng qua quầy, phát hiện nước có gas ở niên đại chủng loại còn rất nhiều, có nước có gas từ lúa mì, soda chanh, coca Lao Sơn, trà thảo dược...cô có chút tò mò cái này coca ở niên đại này, liền mua một chai coca Lao Sơn, Diệp Kiêu Hoa gọi một tách trà thảo dược lạnh.

 Coca 60 hào, trà thảo mộc 50 hào, Diệp Kiêu Hoa còn gọi một cái bánh trứng và một bánh quế, tổng cộng là hai đồng sáu mươi hào.

Cố Như không hề đề cập đến việc cưa đôi trước mặt người phục vụ, sợ Diệp Kiêu Hoa mất mặt, nên ngay khi người phục vụ rời đi, cô đã để tiền lên bàn đẩy về phía bên cạnh.

Diệp Kiêu Hoa hơi nhướng mày, hắn biết bạn gái cũ của Ngụy Chính có chút khôi hài, IQ có chút thấp, nhưng không nghĩ lại hài hước thế này, đây là lần đầu tiên hắn mời một đồng chí nữ đi uống nước, phải để hắn trả tiền chứ.

"Ái Lập, nếu cậu không vội, đến Thượng Hải tôi sẽ giúp cậu xem xét đồng hồ bên đó một chút, giá thành bên đó tiện nghi hơn ở đây vài đồng.

Cố Như nhấp một ngụm cola, có vị như thuốc đông y nhưng cũng khá ngon, thản nhiên trả lời: "Được vậy thật tốt.'

“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ gửi thư cho cậu, cậu cũng có thể đáp lại.”

Cố Như ước tính đã khoảng một giờ, cô trao đổi địa chỉ thư từ với Diệp Kiêu Hoa và chuẩn bị về nhà, Diệp Kiêu Hoa gói tất cả bánh ngọt còn thừa cho Cố Như:“Tối nay tôi phải đi rồi. Nên không ăn hết, cậu đem về đi."

Hai người đùn đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Cố Như cũng phải nhượng bộ. May mắn là Diệp Kiêu Hoa chịu lấy tiền cưa đôi.

Diệp Kiêu Hoa đưa Thẩm Ái Lập lên xe buýt, nhìn xe buýt đi một quãng đường dài, lấy từ trong túi ra mấy mao tiền cưa đôi của cô, nghĩ đến vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Hôm nay vốn muốn nhìn Thẩm Ái Lập một chút, hắn vốn muốn xem cái người mà Ngụy Chính gọi là đồng chí nữ "có lòng tự trọng mạnh mẽ" là như thế nào, không nghĩ quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tác giả:  Ở chương tiếp theo, nữ chính sẽ được gọi là Thẩm Ái Lập, nếu không sẽ có chút loạn.

Editor: Edit vội, chưa check lỗi kỹ, mong mọi người thông cảm, mình sẽ sửa lại sau nhé. 

Chúc mừng năm mới, chúc thế gian ồn ào náo nhiệt, chúc chúng ta vẫn là chúng ta;

Bình an đi qua xuân thu bốn mùa, có thể ngắm ngàn vạn phong cảnh rực rỡ;

Mong rằng tháng ngày sắp tới, 3 bữa no đủ, 4 mùa dịu dàng, 5 tháng thú vị …


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play