Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 4


8 tháng


“Mẹ, canh này uống ngon quá.” Bí đao hầm mềm dẻo, trực tiếp trôi vào cổ họng, tươi mát, ngọt ngào, hệt như món bà nội đã làm trong trí nhớ của cô.

Thẩm Ngọc Lan nhìn con gái uống một ngụm canh, hơi nghiêng đầu, cảm thấy  chua xót, nói đó là canh bí đao xương ống, chỉ là hai ba chiếc xương ống dài năm sáu centimet, bên trên còn dính ít thịt, còn lại đều là bí đao. Bà thực sự không ngờ rằng Ái Lập sẽ chịu khổ chịu đói, chưa kể những năm Ái Lập sống ở Tằng gia, kể từ khi đến sống trong viện này còn bé  luôn là người sung túc nhất về đồ ăn và quần áo.

  “Lát nữa con phải cùng mẹ đến bệnh viện kiểm tra kỹ, hỏi chú Lý cách khắc phục để bệnh nhanh khỏi!”

  “Mẹ, gần đây gia đình rất khó khăn. Đừng lãng phí số tiền đó. Mẹ không biết bệnh tình của con sao? Chỉ cần uống bát canh này sẽ khỏi hơn một nửa. Mẹ đừng lo lắng!”

 “Bắt đầu từ tháng sau, đừng gửi tiền về nhà nữa, Ái Lập, mẹ không cần nữa.” Thẩm Ngọc Lan nói, gần như sắp khóc.

Bà quan tâm đến con trai và con dâu, bà chỉ muốn nhường một bước cho gia đình êm ấm, Thẩm Ngọc Lan một mình nuôi hai đứa con, bà đã chịu đựng gần hết cuộc đời, chỉ mong chúng nó có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Hành vi trợ cấp của con dâu với nhà mẹ đẻ của bà cũng biết chỉ là mắt nhắm mắt mở.

Không ngờ vì thế mà khiến con gái phải chịu đói đến mức này.

Toàn bộ số tiền bà và con gái kiếm được đều được đưa hết chonhững người ở Dương Gia, ban đầu còn vì thể diện của con dâu, không ngờ thời gian đã hơn một năm cũng chẳng chút chuyển biến.

Nếu bà phải chịu đựng một mình, Thẩm Ngọc Lan sẽ chịu đựng không nói. Nhưng vì con gái bị liên lụy nên Thẩm Ngọc Lan cũng có chút giận chó đánh mèo với con dâu.

"Ái Lập là lỗi của mẹ, mẹ không nên lấy tiền của con." Thẩm Ngọc Lan nhìn sắc mặt con gái, trong lòng như bị cái gì đó bị bóp nát, vô cùng đau nhức, Thẩm Ngọc Lan hai mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Ái Lập, nói với cô: “Ái Lập, con muốn ăn gì? Tối nay mẹ sẽ làm cho con.”

 “Mẹ yên tâm, con nghỉ ốm hai ngày, cộng thêm thứ bảy và chủ nhật, con có bốn ngày!”

“ Được, ngày mai buổi sáng mẹ liền đi chợ bán thức ăn mua thịt, làm thịt kho tàu cho con  ăn.”

Rõ ràng hôm nay cô mới xuyên tới đây, nhưng không biết vì sao khi nghe thấy thịt kho tàu, Cố Như bỗng nhiên chảy nước miếng, tựa hồ đã đói lâu rồi, “Mẹ, ngày mai con đi với mẹ.”

 “Vào phòng ngủ ngủ một lát, đến giờ ăn trưa mẹ sẽ gọi con!” Bệnh phù nề không chỉ do đói mà còn do ban đêm ngủ không ngon giấc.

Phòng của Thẩm Ái Lập rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một cái tủ và một cái bàn đọc sách, được sắp xếp rất ngăn nắp, trên giường được trải ga giường kẻ sọc trắng xanh đã sờn một nửa và một cái chăn vuông nhỏ, trên bàn để mấy quyển sách chẳng hạn như "Hồng Kỳ Phổ", "Cánh đồng tuyết", "Bài ca tuổi trẻ", "Mao Tuyển ", "Lịch sử doanh nhân" và những thứ tương tự.

 Ngoài ra còn có một hộp bưu thiếp, trong số những hộp bưu thiếp đầu tiên có bộ bưu thiếp kỷ niệm tàu buồm của Ngân hàng Truyền thông vào năm 1927. Thời Trung Hoa Dân Quốc, nhiều tấm bưu thiếp được viết "Ái Lập tiểu nhi" và kí tên "Từng" mãi đến năm 1948 mới không còn được sử dụng.. Một số bức ảnh trong những năm gần đây lẽ ra là do bạn cùng lớp Ái Lập gửi. Ngoài ra còn có một tấm cây dừa bên bờ biển, mặt sau chỉ có tên Thẩm Ái Lập viết trên đó chứ không có chữ ký.

Cố Như trằn trọc một hồi, cảm thấy có chút buồn ngủ, nằm trên giường phủ kín quần áo, đắp một chiếc chăn mỏng.

  Khi cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã tối, bên ngoài có tiếng xoang chảo va chạm, cô dường như ngửi thấy mùi thơm của cơm, chắc cô đã ngủ được một lúc.

 Lúc đi ra ngoài, Cố Như nhìn thấy mẹ Thẩm đang xào cà chua và trứng, nhìn thấy Thẩm Ái Lập đi ra, bà mỉm cười nói: “ Bé ngoan dậy đi, đợi lát nữa sẽ có đồ ăn. Chị dâu Phương đem qua cho ít cà chua nên mẹ xào cho con."

Lúc chiều thím Lý đến tặng dưa chuột, khi về thì gặp chị dâu Phương, khi nghe tin Ái Lập bị phù nề, thím Lý nói: “ Ái Lập khi còn nhỏ rất dễ thương. giống như búp bê Tây Dương. Lần đầu tiên con bé ấy đến đây, tôi còn nhớ đến những viên pha lê to như ngọc trai trang trí trên đôi giày của nó.”

Thím Lý quê quán ở gần bệnh viện Nam Hoa, bà vào ở cùng năm với Thẩm gia, chị dâu Phương mới lấy chồng được năm sáu năm, cũng chỉ mơ hồ nghe nói đến Thẩm gia. Chẳng phải nghe nói bố của Ái Lập cũng là bác sĩ sao?”

Thím Lý gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng nghe nhà tôi kể rằng ba năm trước lúc ông ấy đến kinh đô họp, đã gặp người kia một lần từ xa, nhưng cũng đã hơn 20 năm không liên lạc với nhau rồi."

Cà chua xào trứng đã có thể bày ra đĩa, Cố Như ra ngoài rửa tay rồi hỏi mẹ: “Chị dâu vẫn chưa về sao”

“Về rồi, lúc nãy trong nhà hết muối, nên mẹ bảo chị dâu con đi mua.”

Đang nói chuyện, Cố Như nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt tròn nhỏ, lông mày thưa và đôi mắt hình quả hạnh, thân hình gầy gò, chiều cao trung bình bước tới, nhìn thấy Cố Như, cô ấy mỉm cười nói: “Em tỉnh rồi à."

"Chị dâu!" Khi người đến gần, Cố Như phát hiện Dương Đông Thanh nhìn rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào, thắt hai bím tóc, bộ quần áo lao động màu xám hơi rộng, cô không thể nào nhìn thấy được bụng bầu của cô ta, trong ấn tượng của cô, hẳn là được năm tháng rồi.

Thẩm Ngọc Lan bên trong nói vọng ra: “Rửa tay, ăn cơm được rồi.”

Trên một chiếc bàn vuông nhỏ trải khăn trải bàn hình hoa màu xanh đã cũ, bày một bát cà chua xào trứng, ba bát đậu hầm và cơm, Thẩm Ngọc Lan đổ canh bí đao xương ống từ trong nồi đất vào một cái bát trống rỗng sau đó bưng lên bàn, đem đến trước mặt Dương Đông Thanh.

Dương Đông Thanh vội vàng nói: “Mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên Ái Lập trở về, để cho Ái Lập uống đi. Trong đó em ấy muốn ăn đồ ăn gia đình cũng khó.”

Thẩm Ngọc Lan nói: “Giữa trưa mẹ cho nó một chén rồi, chén này là của con.”

Dương Đông Thanh cũng không chối từ nữa, mở miệng nhỏ uống từng ngụm một..

Cố Như nhìn cô ta một cái, cúi đầu và một ngụm cơm.

Thẩm Ngọc Lan gắp Thẩm Ái Lập một miếng trứng xào cà chua rồi nói: “Hôm nay mẹ chỉ cho một ít muối vào, vị khá nhạt nhẽo.” Người bị phù nề nên ăn ít muối.

“Cám ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Cà chua đã được xào chín đỏ, trứng vàng ươm nhuộm màu cà chua, nhìn rất ngon miệng. Cố Như cảm thấy nếu cô ở nhà thêm vài ngày nữa, chứng phù nề của cô sẽ thực sự khỏi.

Dương Đông Thanh mở miệng hỏi: “Em lúc này ở nhà mấy ngày rồi đi?”

Cơm hầm với đậu tạo thành một lớp vỏ cơm giòn, Thẩm Ngọc Lan quét một lớp dầu trong nồi, kết quả là vỏ cơm cháy khét và có màu nâu, Cố Như cắn một miếng nhỏ đã thấy thích rồi quay sang không ngẩng đầu lên  nói: "Ừm, em thấy không khỏe, nên xin nghỉ phép ở nhà thêm vài ngày nữa." Mặt cô sưng tấy rõ ràng, ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn thấy ngay.

 "Chị thấy sắc mặt của em không tốt lắm, ở nhà lâu chút để mẹ hảo hảo tẩm bổ một phen." Miệng thì nói như vậy, nhưng lại không đề cập một câu về phiếu lương thực hay tiền bạc.

 Thẩm Ngọc Lan không hài lòng liếc nhìn con gái, sau đó quay sang con dâu nói: “Ngày mai anh họ con sẽ phải phẫu thuật. Bác sĩ Tào nói sau khi phẫu thuật sẽ đi lại khập khiễng.”

Dương Đông Thanh sửng sốt một chút, tựa hồ cũng hiểu được mẹ chồng đang nói tới ai: "Ồ, vậy trưa mai con sẽ về xem thử." Sau đó nói: “Mẹ, lúc nãy con nhìn thấy trên bàn trà có mấy viên kẹo đại bạch thỏ, là ai mang tới thế?”

Lúc này Cố Như mới nhớ ra lúc mình vừa về đến nhà đã đặt kẹo cưới lên bàn trà: “Là kẹo cưới do chị gái Phàn Đặc tặng cho. Lúc xuống xe em có gặp cô ấy.” 

  "Phàn? Có phải là Phàn Đa Mỹ không? Tiểu Lục trong nhà máy của chị sống cùng con hẻm với cô ấy. Nghe nói cô ấy sắp tòng quân theo chồng. Cha mẹ cô ấy đã mất. Có một ông nội hình như đang ở Thủ đô, nhưng không qua lại với chị em của cô ấy." Lúc này, Dương Đông Thanh quay người lại hỏi: “Ái Lập, em còn liên lạc với Phàn Đặc không?”

Cố Như không hiểu sao lại nghĩ tấm thiệp cây dừa trên biển: “Đã lâu không liên lạc”.

Dương Đông Thanh lúc này mới tiếc nuối nói: “Đồng nghiệp của chị đang muốn hỏi xem nhà của cậu ấy có cho thuê hay không.” Thời buổi này không có phòng trọ, nhà ở trong thành phố chật hẹp, trong nhà lại nhiều con cái căn bản không đủ để ở.

Cố Như bất giác nói: “ Hẳn là không cho thuê, nếu không liền nhà đều không có?”

Dương Đông Thanh hiển nhiên không có nghĩ tới, dù sao giá thuê khu vực này hiện tại cũng không hề rẻ, giống như nhà họ một tháng hơn mười đồng, dù giá cao hơn vẫn chưa chắc có thể thuê được.

  Thẩm Ngọc Lan không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa chị dâu em chồng, bà chỉ nghĩ đến việc cải thiện dinh dưỡng cho con gái, lúc này bà nói với con dâu: "Ngày mai con cũng về ăn trưa đi! Sáng mai mẹ sẽ xếp hàng mua một ít thịt." Bà ấy vừa mượn đồng nghiệp một ít phiếu thịt hai ngày trước. Phiếu thịt nhà họ hiện cung cấp tám lạng thịt lợn cho mỗi người trong một tháng tháng. Bởi vì Dương Đông Thanh đang mang thai, phiếu mua thịt hàng tháng của gia đình bà liền không đủ.

“Mẹ, ngày mai con cùng mẹ đi.” Cố Như nhớ tới thời điểm này khi mua thịt, còn phải xếp hàng vào lúc ba giờ sáng, may mắn là đang là tháng tư, hừng sáng không quá lạnh.

  "Con phải ăn ngon ngủ tốt, nên nhớ con đang bị bệnh. Ngày mai con phải ngủ ở nhà. Nhà mình còn một ít bột ngô. Sáng mai mẹ sẽ nướng bánh bột ngô cho con ăn." Con gái bà trước kia không thân thiết mấy với bà, nhưng lần này khi nó về nhà, liền rất dính người khiến Thẩm Ngọc Lan cảm thấy vừa vui vừa chua chát.

Dương Đông Thanh im lặng nhìn hai người trò chuyện.

Sau bữa tối, Dương Đông Thanh chủ động giúp rửa bát, nhưng Thẩm Ngọc Lan không để cô làm, bảo hai chị em nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Gần đây sức lực suy kiệt trầm trọng, lại dễ bị đói và buồn ngủ nên Cố Như không từ chối.

Trước khi đi ngủ, cô không quên chào mẹ Thẩm: “Mẹ, sáng mai mẹ đi chợ nhớ phải gọi con dậy nhé!”

Trong khi Thẩm Ngọc Lan một bên dọn dẹp nhà cửa một bên đáp lại: “Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, đi ngủ nhanh đi bé ngoan!”

Cố Như vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, dường như cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, một cô bé 9 tuổi vẫy tay chào tạm biệt một người đàn ông, những hạt cườm lấp lánh lúc lắc trên giày khi cô ấy giơ chân lên. Cô cũng mơ thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần đen tạm biệt cô trên bến tàu ở Hoa Thành, sau đó cô vừa đạp xe về nhà vừa khóc vừa hát.

Cuối cùng, cô ấy quay lại quẫy tay chào Cố Như.

 Khi Cố Như tỉnh dậy, cô dường như nghe thấy mình gọi " Ái Lập" đã qua nửa đêm, trời vẫn còn tối, cô cảm thấy hơi khát nên thắp đèn dầu rồi đi ra phòng khách rót nước.

Chợt phát hiện chiếc kẹo sữa trên bàn đã biến mất, không hiểu sao lại nhớ ra hồi cô học cấp hai, trong cặp sách thường có một chiếc kẹo sữa lớn, có lúc hình như là mẹ cô cho, có lúc bỗng nhiên nhiều thêm một cái.

Lúc đó cô còn phiền não rất lâu về vấn đề này.

Bàn tay cầm cốc nước của Cố Như đột nhiên run lên một chút, cô phát hiện mình dường như có một phần ký ức của Ái Lập!!!!

 Nằm trên giường được một lúc, Cố Như đột nhiên mở mắt, xác định cửa đã đóng rồi, trườn xuống gầm giường, quả nhiên phát hiện hai khe hở nhỏ bên cạnh thanh ngang dày nhất ở giữa giường... Ấn vào đó và hai hộp nhỏ bật lên.

Phản chiếu ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nó dường như đang tỏa sáng với một chút ánh sáng lưu chuyển.

Mười sáu thanh xếp thành hai hàng, bằng phẳng nằm trong hộp nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play