Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 3


8 tháng


Lúc này trên xe không có bao nhiêu người, Cố Như sợ bỏ sót một số thông tin quan trọng nên lật hết một lượt nhật ký của nguyên chủ, ngoài gia đình, công việc và bạn bè, thứ mà Thẩm Ái Lập viết nhiều nhất chính là vướng mắc tình cảm với bạn trai cũ Ngụy Chính, hai người đã chia tay được một năm, ba tháng trước hắn ta không thể chịu đựng nổi và muốn trốn đến Cảng Thành.

Trên thực tế, lúc nguyên chủ đưa tiền cô thậm chí không biết kiếp này hai người có gặp lại nhau hay không, ít nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ cô chưa từng gặp lại người này.

Cố Như xuống tàu ở ga bệnh viện Nam Hoa, cô biết nhà nguyên chủ nằm trong sân sau bệnh viện Hoa Nam bên phải sân có một cây bồ kết hai người ôm không hết, bên trái có một cây bồ kết hình lục giác nhưng bây giờ nhìn nhiều ngõ quá, cô ấy không biết nên đi hướng nào.

Giờ mà hỏi người khác nhà mình ở đâu, có hay không kỳ quái??

"Thẩm Ái Lập!" Cố Như đang bối rối, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ gọi tên nguyên chủ, khi cô quay người lại thì thấy một nam một nữ đang đi về phía mình, trông dáng vẻ như một cặp vợ chồng mới cưới, người nam thân mặc quân phục màu xanh lá cây, người phụ nữ mặc váy kẻ sọc xanh trắng, tiến tới mỉm cười chào hỏi: “Sao em lại đứng ở đây? Đồ đó nặng quá à?”

Thấy đối phương ngơ ra, cô ấy cười nói: "À, em không nhận ra chị nhỉ? Chị là chị gái của Phàn Đặc còn đây là chồng chị." Sau đó cô ấy nói với người đàn ông bên người:"Giúp người ta nhanh lên, đây là bạn cùng lớp của Phàn Đặc." Con hẻm đầu tiên phía trước là sân nhà của họ.

Cố Như chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã cầm hành lý của cô và đi về phía trước.

"Vừa rồi em không nhận ra. Chị Phan kết hôn lúc nào vậy?" Cố Như không có ấn tượng gì về người tên Phàn Đặc. Nghĩ rằng có thể là bạn cùng lớp ở trường tiểu học hoặc trung học, liền chọn một câu hỏi an toàn hơn để hỏi.

Phàn Đa Mỹ mỉm cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền trên má, từ trong túi xách lấy ra một nắm kẹo đưa cho Cố Như: “ Mới đầu tháng này, ăn chút đường ngọt miệng.”

Cố Như cười nói: “Cám ơn chị Phàn, dính chút hỉ khí của chị,  anh rể nhập ngũ ạ?”

“Ở Tây Bắc bên kia, vài hôm nữa chúng ta cũng phải về bên đó.”

Cố Như ghen tị, đơn vị tốt nhất hiện nay là quân đội, chân thành cảm thán: “Thật tốt!”

Phàn Đa Mỹ cười nói: “Sau này nếu có cơ hội, em có thể tới chơi, chờ sau này sẽ ổn định, chị sẽ gửi địa chỉ cho em."

"Sao em có thể không biết xấu hổ vậy được." 

Cố Như bối rối liên tục khi nói lời tạm biệt với vợ chồng Phàn Đa Mỹ. Tuy nhiên, khi cô biết rằng cô và Phàn Đặc là bạn học cấp hai, đây chỉ là chị gái và anh rể của bạn cùng lớp nên cô cũng không suy nghĩ nhiều về nó.

 Thím Lý đang đi lấy nước thì thấy trước cổng sân có động tĩnh, bà đang thắc mắc không biết thân thích nhà nào đến, nhưng nhìn kỹ hơn thì chính là Ái Lập.

"Này, Ái Lập đã về rồi, này, sao mặt sưng lên thế này?" Đột nhiên bà nghĩ tới điều gì đó, khẽ thở dài: "Về nhà nhanh đi, mẹ con đang ở nhà!" Rồi hướng tầng hai phía đông hô lên: “Ngọc Lan, Ngọc Lan, Ái Lập đã trở lại!”

"Gặp lại sau thím Lý" Cố Như chào tạm biệt bà ấy một tiếng.

Trong sân này có hơn chục gia đình sinh sống, Thẩm gia sống trong một căn nhà nhỏ rộng khoảng bốn mươi mét vuông gồm ba phòng ngủ trên tầng hai, Thẩm gia đã ở trong viện này hơn mười năm. Biết rằng Ái Lập đã về, một số người thò đầu ra và gọi cô ấy, "Đây có phải là Ái Lập không?" "Được nghỉ à?" “ Định ở lại bao nhiêu lâu?”

“Dạ khoảng bốn năm ngày gì đó ạ.”

“Mẹ con cứ nhắc con mãi, đã ba tháng không thấy về.”

Cố Như cười cười, nguyên chủ vì nợ nần dù chỉ vài xu tiền xe cũng luyến tiếc, sau này bị đau dạ dày cô lại cũng muốn mẹ mình biết, tiền hàng tháng được chuyển thẳng vào tài khoản của bà.

Thẩm Ngọc Lan đang bận rộn trong bếp thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy con gái ba tháng không về nhà xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng khẽ cong lên. Niềm vui còn chưa hiện rõ lên mặt thì nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của con gái mình, khoé miệng Thẩm Ngọc Lan lập tức cứng đờ, bà đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt như vậy trong bệnh viện trong mấy năm qua.

Bà biết đó là vì "thiếu ăn", đơn giản là Thẩm Ngọc Lan không biết tại sao con gái mình lại thiếu ăn, đặc biệt là Ái Lập bà nhẹ nhàng giọng ngập lụt nói: "Con gái ngoan, sao lại thành ra thế này?" Lời vừa nói ra, hốc mắt Thẩm Ngọc Lan đỏ hoe, nghĩ đến số tiền con gái gửi cho bà hàng tháng, “Ăn không ngon, sao mỗi tháng lại gửi cho mẹ nhiều tiền như vậy!”

“Mẹ, con có đủ tiền, hai tháng nay đồ ăn trong nhà máy không ngon, con không muốn ăn, còn không phải hôm nay trở về ăn đồ mẹ nấu sao?”

Thẩm Ngọc Lan nhìn thấy một chiếc túi vải thô lớn mà con gái mang về, “Sao con lại mang về nhiều đồ như vậy?”

Bà giúp con gái gọn gàng dọn đồ vào phòng, múc nước rửa tay cho Thẩm Ái Lập, nhìn thấy bàn tay và khuôn mặt sưng tấy của cô,  mẹ cô người đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc đời, vẫn không cầm được nước mắt.

Cố Như sửng sốt một chút, sau đó bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Ngọc Lan: “Mẹ, không sao đâu, con chỉ là trong lòng khó xử nên không nói cho mẹ biết.” Cô từ nhỏ đã ghen tị với người khác được mẹ yêu thương. Bản thân khi đọc tiểu thuyết cũng khóc rất nhiều lần khi thấy Thẩm Ngọc Lan không từ bỏ việc tìm kiếm sự thật về cái chết của con gái mình.

Hiện tại, người phụ nữ ấy lại chính là mẹ của cô.

 Thân hình Thẩm Ngọc Lan khẽ run lên, Ái Lập khi còn bé đã sống với nhà họ Tằng năm năm sau khi đưa cô về nhà, bà cũng hiếm khi cùng con gái thân cận như vậy, nhẹ nhàng hít hít cái mũi, lắc đầu nói: “Con gái ngoan, về sau phải biết ăn uống cho tốt, đừng gửi tiền về nhà cho mẹ nữa, có chuyện gì cũng nói với mẹ một tiếng."

"Mẹ, con nghe lời mẹ. Con đói quá, ở nhà có gì ăn không?" Cố Như phát hiện ra căn bệnh phù nề này khiến cô rất dễ đói.

Thẩm Ngọc Lan vội vàng lau khóe mắt, đi vào phòng lấy ra hai miếng bánh đào cho con gái: “Sợ chị dâu con buổi tối đói bụng nên mẹ mua cho nó một ít. Con có thể ăn hai miếng trước, có canh xương bí đao hầm trên bếp, lát nữa sẽ xong, mẹ sẽ bưng cho con một bát.” Sau đó, bà lấy ra hai quả trứng, định buổi trưa sẽ thêm một món khác. .

Cố Như cắn một miếng bánh đào nhìn mẹ Thẩm đi vòng quanh bếp, dù đã năm mươi bốn tuổi, khóe mắt và khóe miệng có nhiều nếp nhăn trên người đang mặc một chiếc áo khoác trơn màu xanh và quần dài màu xám đơn giản nhưng bà vẫn khó nén phong vận mỹ nhân trong những năm 60.

Khi Thẩm Ngọc Lan còn trẻ, vì không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình để kết hôn với một “ thư hương thế gia” ở địa phương, nên đã đào hôn và trốn đến Thẩm Thành, sau đó bà có quan hệ tình cảm với một chàng trai trẻ ở đó, và sinh ra Thẩm Tuấn Bình.

  Vào những năm 1930, một người có thể biến mất vô cớ, có thể là về quê, nhập ngũ hoặc ra nước ngoài, sau khi Thẩm Ngọc Lan mang thai, người đó cũng biến mất.

Đến năm 1940, Thẩm Ái Lập ra đời, không ai biết cha của Thẩm Ái Lập là ai, vài năm trước đó, Thẩm Ngọc Lan ở Thân Thành và Nhạc Thành, khi đến Hoa Thành vào năm 1948, bà bắt đầu làm việc tại bệnh viện Hoa Nam. Khi còn trẻ, Thẩm Ngọc Lan có quan hệ mật thiết với gia đình của nhiều quan chức cấp cao của Đảng Dân chủ, chẳng hạn như Ái Lập từng sống trong gia đình nhà Tằng đã trốn ra nước ngoài 5 năm trước.

Mẹ Thẩm hai  tuy hai đoạn tình cảm đều không suôn sẻ nhưng bà vẫn dành rất nhiều tâm huyết cho con trai và con gái, cái tên "Ái Lập" cũng đặt ra kỳ vọng của mẹ Thẩm đối với nguyên chủ, hy vọng cô sẽ tự lập, tự cường.

 Trong lúc gặm bánh đào, Cố Như nhớ lại trong sách miêu tả có liên quan về mẹ nguyên chủ, mối quan hệ xã hội và lịch sử cuộc đời của bà ấy đều được người có hứng thú nhặt ra, trong suốt mười năm hỗn loạn, bà cũng bị xếp vào phái đối lập. Cô muốn cứu vãn chút nhưng sẽ tính sau, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là xử lý nhật ký của nguyên chủ trước.

 Nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong bếp, Cố Như nảy ra ý kiến: “Mẹ ơi, con muốn đốt một chút đồ, mẹ giúp con ra cửa nhìn chút đừng ai nhìn thấy được.”

Nhà ở của mấy hộ gia đình nơi đây, cửa bếp màu xám hướng hành lang, ai đi qua hành lang đều có thể nhìn thoáng qua những nhà khác đang nấu món gì.

Thẩm Ngọc Lan khi còn trẻ đã làm cách mạng, cũng từng trải qua kháng chiến, lúc này bà không hỏi con gái tại sao lại đốt nhật ký, chỉ lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ và một nắm đậu phộng rồi ra ngồi ở cửa bếp.

Cố Như xé những trang nhật ký ra, nhìn ngọn lửa nhỏ càng lúc càng cháy mãnh liệt, sau khi xuyên qua, tảng đá lớn luôn đè trong lòng cô cuối cùng cũng bỏ xuống được phần nào.

Cố Như phải mất nửa giờ mới đốt xong cuốn nhật ký, canh bí đao đang sôi trên bếp đã sôi ùng ục.

Thẩm Ngọc Lan bưng chiếc ghế nhỏ vào nhà, nói với con gái: “Chuyện này mẹ sẽ nói sau, buổi chiều con cùng mẹ đến bệnh viện gặp bác sĩ Lý kê một ít thuốc.”

Trong lòng Thẩm Ngọc Lan, không có gì có thể so được với sức khỏe của con gái.

"Mẹ đừng lo lắng. Đây chỉ là vấn đề ăn kiêng thôi, sau này con sẽ tịnh dưỡng lại." Hai mẹ con đang trò chuyện thì thím Lý mang hai quả dưa chuột tới đưa cho Cố Như nói: “Ái Lập, cầm lấy ăn đi. Đây là con dâu thím hôm qua mang đến, còn tươi lắm.”

Thẩm Ngọc Lan hiện tại đang nóng lòng muốn cho con gái ăn chút gì nên cũng không cản cô, vội vàng nói: “Còn không cảm ơn thím con."

  Thím Lý xua tay, cười nói: “Không có gì đâu. Ái Lập được nuôi dạy thật tốt. Khi còn nhỏ, nó giống như cục bột, khuôn mặt mềm mại búng ra sữa, có được kẹo gì cũng chia sẻ với tiểu tử nhà  tôi, mọi người bận việc tiếp đi, thím còn phải về xào rau.”

Sau khi tiễn thím Lý, Thẩm Ngọc Lan nhân lúc con gái đang dọn súp bí đao và sườn heo nói: “Thái Cầm của nhà dì Lý cách đây không lâu có thư về, nói rằng đã được phân công đến một nhà máy hóa chất ở Thượng Hải.”

Cố Như rất thích đọc niên đại văn, biết đây là một đơn vị tốt, “Dì Lý chắc là cao hứng lắm.”

Thẩm Ngọc Lan thở dài nói: “Cơ quan làm việc cũng tốt, nhưng xa nhà, sau này đi lại khó khăn. Ồ, chẳng phải con có một người bạn học cấp hai tên là Phàn Đặc sao? Nghe nói thằng bé đã được phân công đến Hải Nam vài ngày trước. Này mẹ e rằng cả đời cũng chưa về được hai lần.

Cố Như biết rằng việc chuyển công tác ở thời đại này là vô cùng khó khăn, hơn nữa hiện tại đã năm 64, không thể bỏ lại đơn vị chạy về.

Thẩm Ngọc Lan sợ canh quá nóng nên bảo con gái uống từ từ, xoay người múc thêm chút nước, đem dưa chuột rửa sạch, cắt thành từng sợi mỏng từ chiếc tủ lấy ra một chai thủy tinh cỡ lòng bàn tay đựng dầu mè nhỏ vào vài giọt.

Cố Như nhấp từng ngụm canh nhỏ, thời tiết tháng 4 khá nóng chỉ sau hai ngụm, cô đã toát mồ hôi nhẹ, nhìn cành lá cây bồ kết đung đưa trong gió, cô chợt cảm thấy cuộc sống thật thoải mái. Nhớ đến lúc cô còn nhỏ cũng  hưởng không khí mát mẻ này,  nhưng khi còn nhỏ cô cũng đã ở những năm chín mươi, còn bây giờ là thập niên 60.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play