Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 2


8 tháng


"Mình đã gửi thư nhưng không nhận được hồi âm. Giống như đang gọi điện cho một người bạn lạc trong rừng. Không, khi gọi thì có tiếng vang, nhưng mình thậm chí còn không nghe thấy tiếng vang."

  “Mình đã nhận được thư hồi âm của A Chính,  mình vốn muốn chỉ trả lời đôi câu để bảo vệ lòng tự trọng bất đắc dĩ của mình. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của anh ấy, mình thà để người ta cười nhạo mình còn hơn làm điều gì tổn thương tới anh ấy. Mình hải  kiêu ngạo hơn so với những kẻ kiêu ngạo, để bản thân không trở nên nhỏ bé.”

Cố Như nhớ rằng trong sách không có nhiều mô tả về Thẩm Ái Lập, lẽ ra cô không có nhiều ấn tượng, nhưng bây giờ nhìn vào cuốn nhật ký, cô cảm thấy những dòng chữ này rất quen thuộc, như thể chúng thực sự được viết bởi chính mình.

 Chương Tự Du từ phòng khách đi vào, nhìn thấy Ái Lập đang tựa người vào bàn, lật giở một cuốn sổ tay màu xanh đậm, từ góc nhìn của cô, giữa hai lông mày của Ái Lập nhíu lại dường như có gì đó không bình thường. Suy nghĩ một chút, cô liền buộc miệng hỏi: “ Trông cậu cứ khang khác?”

Cố Như xem đến nhập tâm không nhận ra có người bước vào nên hỏi theo bản năng: “Thật sao? Nhìn đẹp hơn sao?”

Đây là câu nói sáo rỗng mà cô thường dùng khi khách sáo với người khác, nhưng khi cô thốt lên lúc này khiến Chương Tự Du quên đi ý định ban đầu và không khỏi trêu chọc cô: “ Cậu thật xinh đẹp! Hôm nay cậu về nhà lúc mấy giờ?”

Cố Như cũng tỉnh táo lại, vội vàng đóng nhật ký lại: “Buổi chiều tớ sẽ thu dọn một chút rồi rời đi, chắc khoảng ba giờ.” Cô cũng phải đến nhà máy xin nghỉ phép và bàn giao công việc với các đồng nghiệp của mình.

Chương Tự Du gật đầu nói: “Được rồi, lát nữa tớ sẽ nhờ Tiểu Lí ở bộ phận an ninh đưa cậu đến nhà ga.” Bởi vì cô ấy thường xuyên làm công tác tuyên truyền nên quen thuộc không với người các bộ phận khác nhau.

Cố Như vốn định từ chối, nhưng sau đó cô nghĩ lại sẽ thu dọn tất cả những thứ không cần thiết ở ký túc xá và mang về nhà, chắc chắn sẽ cần người giúp đỡ, “Được rồi, vậy tớ đành làm phiền cậu vậy "

Chương Tự Du nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay đang đưa đến của Cố Như: "Được rồi, giữa chúng ta còn khách sáo vậy sao? Quan trọng hơn là cậu về nhà ăn uống cho tốt." 

Nói đến đây, Chương Tự Du dừng lại một lúc rồi nói: "Đừng trách tớ nói nhiều, dù thế nào cũng phải duy trì chế độ dinh dưỡng, thể chất tốt chứ đừng suốt ngày cứ lao đầu làm việc, cậu không thể cứ làm việc một năm rồi nghỉ chữa bệnh một năm được đúng không? ?”  

Cố Như không khỏi trong lòng lộp bộp, đây là Tự Du đang uyển chuyển nhắc nhở cô, nếu để lại ấn tượng không tốt với lãnh đạovà đồng nghiệp, sau này cô sẽ càng khó tiến xa hơn.

  "Tự Du, tớ biết chỉ có cậu là người bận tâm đến chuyện của tớ như thế." Cố Như nói với giọng điệu đầy chân thành nhẹ nhàng, xung quanh nguyên chủ có một số người thông minh và thích lợi dụng, một số khác thì tự cho mình là đúng, xa lánh lẫn nhau vì lợi ích của bản thân, nhưng cũng có một số người như Tự Du thật tâm đối đãi, rất hợp với khẩu vị kết giao tri kỷ của cô.

Câu nói này khiến Chương Tự Du hơi cảm động, cô ấy từng đối xử tốt với Thẩm Ái Lập, họ là bạn trong câu lạc bộ khi còn học đại học, Ái Lập tuy trong lòng chân thành nhưng thực tế nhưng miệng mồm như hũ nút, sau khi làm việc trong nhà máy được một thời gian hơn một năm, vẫn luôn độc lai độc vãng. Trước đây cô ấy luôn ăn một mình, một lần đến nhà ăn vô tình trò chuyện với dì phụ bếp, lúc cô ấy nói ra chuyện như vậy, trong lòng có chút kỳ quái thêm chút ít ủy khuất, khiến dì bếp không khỏi nói thêm: “Dì là người từng trải qua sóng gió, nhìn là biết con bé là người thế nào, kiểu như này nếu như có người chịu bỏ ra một chút tâm tư, nó mới có thể hiểu. Hơn nữa, đó là tương trợ lẫn nhau chứ không phải là giúp đỡ người nghèo!"

Cố Như không đáp lại, khẽ mỉm cười, mặc dù không đồng tình với cách làm của nguyên chủ nhưng cô có thể hiểu được.

Mẹ của nguyên chủ ban đầu từng là y tá trưởng của bệnh viện Hoa Nam hiện làm việc tại bộ phận cung ứng của bệnh viện, lương hàng tháng là 52 đồng,  anh trai cô làm công nhân tại mỏ kim loại màu, một tháng được 35 đồng tiền. Chị dâu lại làm công nhân tạm thời ở xưởng thực phẩm 18 đồng một tháng. thu nhập của một gia đình có thể dễ dàng lên tới hàng trăm đồng một tháng. Ở Hoa Quốc, có thể được coi là một gia đình công nhân trung lưu.

 Tuy nhiên, nhà chị dâu cô quê ở vùng nông thôn phía dưới huyện Nghi, sau khi gả cho Thẩm Tuấn Bình, Thẩm gia nhờ người giúp cô vào làm việc trong một nhà máy thực phẩm. Nhưng Dương gia có tận sáu anh chị em, Dương Đông Thanh là người đứng đầu. Cô không đành lòng nhìn bố mẹ và các em chết đói, mỗi tháng luôn trợ cấp một ít.

Lúc đầu chỉ có mười tám đồng, về sau đã lên đến hai mươi ba mươi đồng, nghe nói hai em nhỏ trong nhà đã lớn hơn, muốn trợ cấp việc học của hai đứa, giờ đây gần như toàn bộ tiền lương của hai vợ chồng đều đưa cho nhà mẹ đẻ bên kia.

Thẩm Tuấn Bình một tháng trở về khoảng hai hoặc ba lần, còn lại sống và ăn ở mỏ, còn tốt hơn chút.  Dương Đông Thanh ở nhà, dùng tiền sinh hoạt của Thẩm Ngọc Lan, sau mùa xuân năm nay, cô lại có thai.

Thẩm Ngọc Lan sợ con dâu bị suy dinh dưỡng, ảnh hưởng xấu đến đứa bé nên đồ tốt đều đưa hết cho con dâu. Bất quá nhớ đến con gái tiền lương hàng tháng khá cao, nên bảo cô gửi về phụ giúp ban đầu 10 tệ sau thành 20 tệ. Thẩm Ngọc Lan nghĩ rằng lương của con gái không tệ, 15 tệ một tháng là đủ dùng, sau khi Dương Đông Thanh trở thành nhân viên chính thức, thì sẽ không cần con gái phụ thêm tiền lương nữa, tuy nhiên, Thẩm Ngọc Lan không ngờ rằng vào thời điểm này , con gái bà đã nợ một số tiền rất lớn.

Vốn dĩ 15 tệ là đủ cho Thẩm Ái Lập tiêu dùng ăn uống, hai cái bánh bao hấp, một đĩa rau xào với thịt lợn xé trong nhà ăn chỉ tốn 15 hào. Tuy nhiên, Thẩm Ái Lập nghĩ đến nguyên chủ ban đầu mỗi ngày ăn hai cái bánh nướng đói thì uống nước sôi để nguội liên tục bà tháng, khiến bản thân bị pù thũng  vì muốn tiết kiệm tiền cho Ngụy Chính đang ở Dương Thành?

Nghĩ đến chị dâu Thẩm Ái Lập, Chương Tự Du bất mãn nhếch môi, nhưng sợ kẻ ngốc trước mặt không hiểu, liền nói thẳng: “ Về nhà chị dâu  cậu ăn cái gì thì cậu ăn cái đó, biết chưa?"

Cố Như gật đầu, “ Tự Du đừng lo lắng, về nhà tớ sẽ lấy lại tiền.” Cô không có ý định tham gia vào cuộc sống gia đình với nguyên nữ chủ,  không những không chuẩn bị tham gia, mà cô còn chuẩn bị mang mẹ nguyên chủ đi. Người nhà Dương Đông Thanh, cả nhà bám dính lên người Thẩm gia, lúc đầu khẩu vị của bọn họ rất nhỏ, vấn đề chỉ là cơm ăn, bây giờ là học phí và chi phí sinh hoạt của 5 đứa con.

Có đường sống cho người nghèo cũng có đường sống cho người giàu, cứu nguy thì được, nhưng nuôi sống thì thực sự là không cần thiết. Tuy nhiên, nguyên thân ban đầu có ý thức của xã hội mới và ngây thơ cho rằng giúp đỡ người khác là đóng góp cho xã hội.

Mặc dù  Cố Như cảm thấy nhờ bạn bè nhiều như vậy là không tốt, nhưng khi Chương Tự Du lấy ra một chiếc bánh bao hấp  từ trong túi vải và nhét cho cô, cô đột nhiên cảm thấy "Người phân theo nhóm, vật hợp theo loài" có thể khái quát tình bạn của  Thẩm Ái Lập và Chương Tự Du.

 Lúc Cố Như từ chối, Chương Tự Du làm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Cố Như với đôi mắt to tròn đầy cảnh cáo, Cố Như liền bẻ ra một nửa và nói: "Một nửa là đủ. Tớ mà lấy đi hết thì cậu khỏi cần ăn tối." Hiện tại, mỗi người được cung cấp 30 cân lương thực mỗi tháng, họ phải dựa vào phiếu thực phẩm để mua bánh bao trong căng tin nên không đủ khả năng chi trả.

Chương Tự Du cười nói: “Không có việc gì, giữa trưa ăn nhiều rồi.”

Chương Tự Du không ngủ trưa, cùng Thẩm Ái Lập đi lấy một số đồ mang về nhà, chỉ để lại ở đây một số quần áo, giày và tất theo mùa.

Vương Nguyên Lị từ trong phòng ra tới, thấy các nàng thu một lớn một nhỏ hai cái hành lý túi ra tới, không khỏi hoảng hốt trong lòng, trong giọng nói liền mang theo chút gấp gáp:“Ái Lập, nhiều đồ như vậy, cậu có thể xách hết sao? Không thì lần sau lại mang tiếp”

 "Tôi vừa nâng thử, cũng không sai biệt lắm." Cố Như vừa nói vừa treo chìa khóa lên cửa phòng ngủ, “Nguyên Lị, tôi phải đến nhà máy nộp đơn xin nghỉ phép nên tôi đi trước đây.”

Vương Nguyên Lị nhìn chằm chằm vào túi vải của Cố Như, lưỡng lự mấy lần, như muốn nói lại thôi, nhưng Cố Như làm như không nhìn thấy, liền cùng Tự Du đi xuống lầu.

 Tình cờ đã đến giờ ca chiều, tình cờ gặp mấy công nhân chuẩn bị trở lại nhà xưởng, hai mắt nhìn chằm chằm đánh giá Cố Như.

Chương Tự Du nói: “Nhìn cậu đi, bình thường là một mình một ngựa, để bây giờ người ta muốn ăn dưa cũng không dám hỏi trực tiếp chính chủ.”

Nhà máy dệt Quốc Miên là một nhà máy lớn ở Hoa Thành được chia thành khu sinh hoạt và khu công nghiệp, có hơn trăm chục kỹ thuật viên ở bộ phận công nghệ sản xuất, bộ phận bảo trì máy móc và bộ phận giám sát kỹ thuật. Bộ phận công nghệ được chia thành bộ phận công nghệ và bộ phận kỹ thuật, Thẩm Ái Lập ở bộ phận kỹ thuật vừa mới vượt qua thời gian thực tập nên hiện tại đã bắt đầu tháo dỡ một số máy móc cũ và làm những công việc lặt vặt.

 Khi đến bộ phận kỹ thuật, Cố Như đi theo biển chỉ dẫn trong nhà máy và tìm được văn phòng của chủ nhiệm Trần, sau khi nộp đơn xin nghỉ phép, ban đầu cô còn muốn bàn giao công việc nhưng chủ nhiệm Trần đã phê duyệt rồi, để cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

" Ái Lập, cô là một trong số những sinh viên đại học mới trong xưởng,  tôi coi trọng cô nhất trong  số những người đồng chí nữ. Cô vừa giỏi kỹ thuật, tôi nghe nói cô từng học tiếng Nga lúc học đại học. Thân thể là tiền đề của cách mạng, người trẻ tuổi phải biết phân rõ nặng nhẹ."

 Rõ ràng là những lời an ủi, động viên, nhưng Cố Như nghe xong da mặt không khỏi nóng lên, cô bị phù thũng  trong khi một tháng lương 35 đồng, cô còn là một cô gái trẻ, chưa có gia đình không có gánh nặng. Bây giờ cô đang nghi ngờ cả nhà máy đều đoán được tại sao cô lại vay tiền!

 Nhưng Cố Như vẫn giả vờ như không biết chuyện này, cảm kích nói: “Cảm ơn chủ nhiệm đã tin tưởng tôi, tôi hiểu rồi sau này tôi sẽ chú ý đến, sẽ không kéo chân sau bộ phận của chúng ta." 

Cô biết việc cho Ngụy Chính mượn tiền để đi Hồng Kông sau này sẽ trở thành một trong những lý do để chỉ trích nguyên chủ, nhưng bằng chứng duy nhất lại là cuốn nhật ký cô cất trong túi vải.

Hiện tại cô nói không có, liền không có.

Chủ nhiệm Trần ân cần mỉm cười “Đừng lo lắng, tôi chỉ khuyên cô vài lời thôi! Ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, đi đi!”

Bảo vệ khoa Tiểu Lý, người lớn lên đoan chính lại cần mẫn, đang đợi Cố Như ở tầng dưới trong ký túc xá, trên vai khoác một túi hành lý lớn, thế nhưng không chút chật vật nào, ngược lại trông dáng đứng càng thẳng hơn. Cố Như cõng bọc nhỏ đi ở phía sau, không khỏi cảm thán nguyên chủ bị mù, nếu tên kia được thay thế thành Tiểu Lý, chẳng những cô sẽ không bị phù thũng thậm chí còn có người giúp cô ấy xếp hàng lấy cơm.

Nghĩ đến việc sớm gặp lại mẹ của nguyên chủ, Cố Như có chút bối rối, cũng không nói nhiều với Tiểu Lý dáng vẻ nghiêm túc, mua vé đến ga bệnh viện Hoa Nam với giá 60 hào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play