Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 1


8 tháng


Trong giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng rưỡi, Chương Tự Du vừa lấy hộp cơm trưa của mẹ từ cổng nhà máy, vội vã chạy đến khu ký túc xá của công xưởng, tháng Tư là lúc hoa tường vi phủ đầy tường vây, hành lang tầng hai nằm trong tầm mắt, hóa ra những phòng ở này là dành cho kỹ sư Liên Xô, sau khi họ sơ tán cách đây vài năm, những phòng ở này đã được phân phát cho sinh viên đại học được phân công đến đây.

Dì Diệp đứng ở cửa hỏi cười nói:" Tiểu Du, tan tầm sao?"

“Dạ không, dì à sao dì lại đứng ở cửa ký túc xá?”.Sắc mặt dì Diệp lập tức trở nên bối rối, mím môi gật đầu: "Đâu, đâu con bé này." đột nhiên thấp giọng hỏi: "Dì nghe nói đối tượng của Thẩm Ái Lập đã chạy đến Cảng Thành phải không ?"

Chương Tự Du làm ở khoa tuyên truyền trong công xưởng nên biết việc này sâu cạn thế nào, trên mặt có vẻ cười như không cười nói: “ Dì Diệp, đây là ai nói?” Mí mắt dì Diệp giật giật, bà cũng cảm thấy lời mình nói không ổn nên sửa lời: “Dì nói sai, thôi con khuyên nhủ nó, đem cơm ăn cho no đi!”.

Chương Tự Du vỗ vai dì Diệp "Dì, người dì nói đó là bạn cùng lớp của tụi con. Mọi người không chú ý đến chuyện của anh ta lắm, hơn nữa con đã không thấy anh ta từ năm ngoái rồi."

"Aiz, tốt, được rồi tụi nha đầu các ngươi chính là nhiều tâm sự, mau đi đi, về phòng kí túc ăn đi."

Nhìn thấy người đi lên lầu, dì Diệp không khỏi lẩm bẩm: "Tiểu Du này mới hơn hai mươi tuổi đầu, thế nhưng phong thái của cán bộ đó thật đáng sợ."

Tòa nhà rất mát mẻ, bên ngoài cách nhiệt, cả tòa có năm tầng lầu, mỗi tầng có sáu hộ gia đình sinh sống. Thẩm Ái Lập sống ở phòng đầu tiên ở phía đông của tầng ba, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Cô ở chung với Vương Nguyên Lị, lúc đó cô đến hơi muộn nên phòng ngủ phía tây đã được chọn. 

Chương Tự Du thỉnh thoảng hay đến chỗ cô để nghỉ trưa. Thẩm Ái Lập sau khi bàn bạc với bạn cùng phòng, cũng đưa một chìa khóa cho cô. Cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ vào, cô gái trong phòng khách đang thử một đôi giày da nhỏ màu cà phê, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy là Chương Tự Du liền cười nói:"Tự Du, sao bây giờ em đến đây?"

 Nhìn thấy hộp cơm trưa trong tay Chương Tự Du, ánh mắt Vương Nguyên Lị khẽ chớp: "Em có mang cơm cho Ái Lập sao? Cô ấy vẫn đang ngủ trong phòng, chị có đưa cho cô ấy một cái bánh kếp trứng, vậy chắc cô ấy đã no rồi."

Chương Tự Du cười nói: “ Chị đem thức ăn của mình cho Ái Lập, nên chắc đói rồi đi, mau đến nhà ăn, nếu đi muộn lát nữa sẽ không còn cơm!”.

Nói xong lập tức đẩy cửa phòng ngủ phía đông, sau đó trở tay đóng cửa lại, chặn đi tầm mắt bên ngoài. Cố Như đang nằm trên giường nghe thấy động tĩnh thì mí mắt giật nhẹ, ngược sáng cô nhìn thấy một cô gái cao gầy mặc váy hoa, đôi mắt sáng ngời bước vào.

Cô mơ hồ nhớ rằng trong sách có nói đến nguyên chủ có một người bạn rất thân trong nhà máy tên là Chương Tự Du. Sau khi nguyên chủ qua đời, Chương Tự Du đã đến thăm mẹ của nguyên chủ nhiều lần và cô mơ hồ hô lên: "Tự Du"

“ Ừm, có thể ngồi dậy sao? Ăn chút sủi cảo!”

Cố Như ngồi dậy, khàn giọng nói: “Còn tốt, may mắn tớ không còn choáng váng nữa, chỉ là chủ nhiệm Trần không yên tâm, nên để tớ trở về ngủ một hồi.” 

Cơn đói thiêu đốt trong bụng khiến cô khó chịu, cố sức để nói. Chương Tự Du đem sủi cảo đặt ở một bên trên bàn sách, nhìn đến hộp cơm hoàn chỉnh thêm một phần bánh trứng, hỏi: “Bánh này, như thế nào không ăn?”

“Vừa rồi muốn ngủ, nên vẫn chưa ăn.” Sau khi Cố Như tỉnh lại từ bệnh viện vào buổi sáng, đầu óc cô luôn hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ được miêu tả về Vương Nguyên Lị trong sách gốc , nên cô không dám ăn chiếc bánh này.

Sáng nay cô tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong bệnh viện, sơn vôi trên tường lốm đốm, blouse trắng của bác sĩ còn có mụn vá, nữ bác sĩ hoà ái nói cô bị đau bao tử và hạ đường huyết, phải chú ý đến dinh dưỡng.

Khi nhìn thấy tên trong hồ sơ bệnh án, Thẩm Ái Lập,  tiểu cô hoa sen trắng mất sớm trong "Thập niên 60 Hảo Sinh Hoạt", cô biết mình liền xuyên thư. Hôm qua là Trung thu, cô vừa nhận được tháng lương đầu tiên sau khi trở thành nhân viên chính thức, Cố Như muốn nấu một nồi lẩu nhỏ ở nhà để ăn mừng thì nhận được cuộc gọi từ mẹ cô, bà Lâm.

Cô không thể tưởng tượng được mẹ cô quanh năm không gọi điện cho cô, lần này lại nói muốn mua một căn biệt thự ở ngoại ô dưỡng lão, ước tính còn thiếu ba trăm vạn liền hỏi Cố Như có thể bán căn nhà trong tay để giúp đỡ một chút hay không? Căn hộ kia hiện tại theo giá thị trường, vừa vặn 300 vạn. Căn nhà này và hai mươi vạn nhân dân tệ là lúc trước khi bố mẹ ly hôn, cô cố gắng đấu tranh lấy được, nên trực tiếp đứng tên cô. Những năm này bố mẹ lần lượt tái hôn và có con riêng, Cố Như không có cảm giác gì, cô ấy vẫn vậy một người thanh tĩnh. Không cần phải nghe những cuộc cãi vã của họ, cô có nhà và có tiền, từ lúc sơ tam cô đã sống một mình.

Thật vất vả tốt nghiệp đại học, một cuộc sống tươi đẹp sắp mở ra trước mắt. Nhưng khi nghe mẹ cô suy tính nhà mình, trong nháy mắt đó Cố Như  vẫn rất đau lòng. Chậm rãi trả lời một câu: “Không được!”.

Sau khi cúp điện thoại với bà Lâm, Cố Như tìm một tiểu thuyết niên đại để đọc, hy vọng sẽ làm tâm trạng cô hoà hoãn hơn. 《 60 niên đại hảo sinh hoạt 》 chủ yếu kể về chuyện xưa nữ chính dẫn dắt gia đình làm giàu, xen lẫn những vướng mắc tình cảm giữa nam chính và nữ chính nhưng không hề có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Bởi vì ngay sau khi nữ chính kết hôn, em chồng bất ngờ nhảy lầu tự tử và mẹ chồng từ đó quyết tâm tìm ra chân tướng, một năm lại một năm trôi qua sau khi tìm ra lý do tại sao con gái mình nhảy lầu, Cố Như thấy trong tiểu thuyết Thẩm Ngọc Lan một mực vì con gái mình, bỏ mặc bản thân tuổi già sức yếu, lại nhớ đến bố mẹ chính mình nên đã để lại bình luận "Đau lòng cho mẹ Thẩm."

Sau đó một giấc ngủ dậy, Cố Như liền thành con gái Thẩm Ngọc Lan! Còn hai năm nữa bi kịch mới xảy ra, năm 1964 tại Trung Quốc Thẩm Ái Lập vừa mới tốt nghiệp cách đây một năm và ngất xỉu trong xưởng do hạ đường huyết.

Chương Tự Du mở hộp cơm bằng nhôm ra, luồng khí nóng trong nháy mắt tiêu tán, điều này cũng khiến sự chú ý của Cố Như quay trở lại. Có hai hàng sủi cảo mềm, mỏng và trắng, dường như tỏa ra ánh sáng tinh tế như ngọc trai.

Chương Tử Du tùy tiện đưa đôi đũa cho Cố Như: "Ăn nhanh đi, còn nóng!"

Cảm giác nóng rát ở bụng liên tục ập đến, Cố Như rốt cuộc cũng không thèm khách khí, cô cầm lấy một sủi cảo trắng noãn béo ngậy cắn một miếng, ngon đến nỗi đầu lưỡi suýt chút nữa đã một ngụm nuốt hết, sủi cảo được nhồi bằng thịt lợn và bắp cải. Nó lướt qua cổ họng khô khốc và đau nhức, như thể bàn tay nhỏ bé của em bé đang nhẹ nhàng vuốt ve nó. Nước mắt đột nhiên rơi xuống, khiến Cố Như không kịp phòng ngừa, cô vội vàng khụt khịt mũi, giả vờ ngẩng đầu lên phủi đi một sợi tóc rơi ra, cô dường như thực sự cảm thấy mình thật sự xuyên qua thời gian, trở thành một cô gái tên là Thẩm Ái Lập.

Chương Tự Du nghĩ đến những gì dì Diệp vừa nói, ghé vào tai cô hỏi: "Ngụy Chính có viết thư cho cậu không?" Tim Cố Như đập thình thịch, miệng đang nhô ra cắn nửa cái bánh bao như quên nhai, đôi mắt hình như hạnh nhân nhìn chằm chằm Chương Tự Du.

Làm sao cô có thể quên rằng còn có đầu sỏ gây tội khác! Nguyên chủ là một kỹ sư kỹ thuật, sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương hàng tháng của cô là 35 đồng, mặc dù mỗi tháng cô gửi cho mẹ mình 20 đồng nhưng vẫn còn lại 15 đồng, chính tên đầu sỏ này muốn đến Cảng Thành. Nguyên chủ mượn khắp nhà máy được 200 đồng, gần đây gia đình cô đúng lúc phải dùng tiền, không muốn mẹ lo lắng nên hàng tháng đều trích tiền ăn uống để gửi về!

Làm cho chính mình đói thành phù thũng!!!

Thấy bộ dáng cô như vậy, Chương Tự Du không nói gì cầm hộp cơm ban đầu lên: "Tớ mang cái này cho Nguyên Lị."

Cô ấy nói rồi bước ra ngoài, "Nguyên Lị, vừa rồi Ái Lập bị đau đầu, nên bánh này chưa kịp ăn, cậu ăn nhanh đi, còn nóng đấy, đừng để bị hỏng nhé.”

Ngoài cửa, Vương Nguyên Lị đang thu dọn một chiếc túi quân đội màu xanh lá cây. Cố Như thoát khỏi cảm xúc nhìn về bên ngoài, người trong phòng khách liếc nhìn cô, cô ta có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh tròn xoe, trên má có lúm đồng tiền hình quả lê mờ nhạt, dáng người cao ráo, ở bất kỳ thời đại nào, Vương Nguyên Lị đều có thể gọi là "mỹ nhân".

Mà cô gái ngọt ngào như quả táo này, sau này sẽ tàn nhẫn đâm sau lưng nguyên chủ một đao. Vương Nguyên Lị thấy cửa mở, liền nhìn về phía Cố Như, cười nói: "Ái Lập, thứ bảy này mình về nhà, có thể mình phải mượn túi của cậu!"

Cố Như nhìn thấy cửa hai cái tủ trong phòng khách đều mở, hiển nhiên một cái là tủ của cô, một cái là của Vương Nguyên Lị, có chút không vui nói: "Không được, buổi chiều tôi phải về nhà!"

"Ồ, nhà cậu gần thế, cậu cần chuẩn bị gì đâu? Nhà mình xa quá, không có túi lớn thì không thể mang theo nhiều đồ được."  

  Cố Như lãnh đạm nói: “Khăn trải giường này đang gói cái gì? Tại sao cái tủ này lại bừa bộn như vậy?”.

Thời điểm này rất nhiều người dùng khăn trải giường để đóng gói đồ đạc. Vương Nguyên Lị nhất thời có chút nghẹn lời, cũng có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới Thẩm Ái Lập sẽ cự tuyệt, trước kia cô ta mượn Thẩm Ái Lập quần áo giày dép,  Thẩm Ái Lập đều không cự tuyệt lần nào,cho nên cô ta thỉnh thoảng cũng mừng rỡ khi có quan hệ tốt cùng Thẩm Ái Lập, rốt cuộc cô ta không có nhiều tiền để mua nhiều như vậy, nhưng lại bỏ được cho giày dép váy áo cùng kem dưỡng da.

Chương Tự Du cười nói: “Nguyên Lị, lần này cô về nhà làm gì? Dì cô lại giới thiệu đối tượng cho cô à?”.

 Vương Nguyên Lý "Ân" một tiếng, có chút đỏ mặt, giận dỗi nói: “Thật là ồn ào, thân thích tôi mỗi lần thấy tôi về nhà đều bảo tôi xem mắt một lần.” Cô ta có vẻ ngoài hút mắt, chớ nói trong nhà, chỉ ở nhà máy này cũng đã có không ít công nhân thương nhớ. Lần này nghe nói anh ta là cán bộ, nên Vương Nguyên Lị muốn sửa soạn tốt hơn, cô ta chỉ không nhịn được mà nhìn vào tủ của Thẩm Ái Lập, Thẩm Ái Lập có rất nhiều thứ tốt, lần này khi Vương Nguyên Lị chuẩn bị trở về lén mang theo mấy bộ quần áo, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, thừa dịp Thẩm Ái Lập đang ngủ, cô ta liền lục lọi, ai ngờ bất thình lình Chương Tự Du mở cửa thấy được.

 Nhìn thấy Tự Du còn trò chuyện với Vương Nguyên Lị, Cố Như thản nhiên cầm chiếc túi màu xanh lá cây vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ ở lớp giữa, mở ngăn kéo bàn làm việc, tìm thấy mấy đồng tiền, vài phiếu lương thực bên cạnh một túi tiền màu xanh lá cây. 

Túi vải màu hoa, bên trong có một chiếc khóa bình an bằng ngọc bích hình tròn, buộc bằng dây màu đen, dưới đáy ngăn kéo là một cuốn nhật ký màu xanh đậm. Cố Như mở ra xem, trong nhật ký ghi lại nguyên chủ nhớ đến Ngụy Chính, không biết hắn ta có thành công đến Cảng Thành hay không, mí mắt cô giật giật, vội vàng đóng lại, nhét vào túi vải.

Lòng bàn tay cầm chìa khóa không khỏi đổ mồ hôi, có lẽ chính là lúc này đây cuốn nhật ký đã bị phát hiện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play