Ngày mười tháng tư là đại thọ 60 tuổi của Lương Quốc công Tống Hoài Phong, toàn bộ hậu duệ quý tộc trong kinh thành đều đến đông đủ.
Đừng nhìn Tống lão tước gia chỉ là một vị quốc công gia bình thường, trong kinh thành ngay cả các vị thân vương quận vương tước vị so với ông còn cao hơn nhiều mà cũng phải đến nịnh bợ, nguyên nhân rất đơn giản và thô lỗ, ông là ông ngoại của đương kim hoàng đế, lúc trước người đã một tay đem tiểu hoàng đế đỡ lên ngôi vị hoàng đế.
Trời còn chưa tối, đèn trong phủ của Lương quốc công đã sáng lên từng cái một, chiếu sáng huy hoàng trên tận những ngọn mây của khu vực này.
Các tân khách đã đến từ rất sớm, kiểu yến hội tụ tập của các nhà phú quý này, không chỉ là cơ hội tốt cho các nam nhân thiết lập giao tình với nhau, mà còn là để các phu nhân các nhà có thể xem mắt con dâu của nhà khác, đồng thời cũng là sân khấu tuyệt vời để đem khoe khéo nữ nhi khuê các nhà mình.
Thông thường, một sự kiện xã hội quy mô lớn như vậy, một năm cũng chỉ có vài lần, cho nên các cô nương hẳn nên trang điểm ăn mặc cho thật đẹp mới đúng, để có thể nổi bật tạo ấn tượng tốt trên sân khấu, tương lai sau này lúc nghị thân có thể được tốt đẹp.
Trên thực tế trong nửa tháng qua, những khuê trung tiểu thư vừa đúng độ tuổi, nhắc tới đến việc đi phủ Lương Quốc công dự tiệc, thì người nào người nấy cũng đều mặt ủ mày ê.
Nguyên nhân rất đơn giản, hoàng đế Địch Dương cùng Kiềm vương Dung Thiên Tung đều đi dự tiệc.
Nếu mà chỉ có một mình hoàng đế đến, thì các tiểu thư của các nhà đương nhiên muốn trang điểm cho mặt mũi xấu xí một chút, mạng chỉ có một, được sống thì còn gì bằng, ai cũng không muốn bị hoàng đế coi trọng.
Nhà bình thường khi kết thân, cần phải trải qua cái thϊếp canh để xem bát tự, Đế hậu đại hôn là đại sự, không chấp nhận được dù chỉ một chút sai lầm, vị tiểu thư có thể được Lễ Bộ định ra, thì tất nhiên phải là người có phúc trạch thâm hậu, nhưng dù là như vậy thì hoàng đế cũng có thể khắc chết năm người trong vòng ba năm, thế cho nên không thể chọc vào, tuyệt đối không thể chọc vào.
Nhưng cái vấn đề ở đây là Kiềm vương điện hạ cũng đến, một nam tử phong thần ngọc lãng giống như Dung Thiên Tung như vậy, là ước mơ của mấy vạn vạn thiếu nữ Đại Ngụy triều, càng huống hồ hắn vẫn chưa đính hôn, nên những thiếu nữ đang độ xuân thì trong thiên hạ, nếu có cơ hội, ai không muốn trang điểm thật lộng lẫy ở trước mắt Kiềm vương điện hạ dạo vài bước, để có thể được lọt vào mắt xanh của hắn chứ.
Tuy rằng các vị quý nữ đều rất muốn lộ diện ở trước mặt Dung Thiên Tung, nhưng tưởng tượng đến Địch Dương, ngay tại nguy hiểm tính mạng trước mặt, vẫn là thôi nhịn xuống cho an toàn.
Tuy nói hoàng đế đã truyền chỉ sính Tưởng Như Lan làm hoàng hậu, chỉ chờ Tống lão tước gia làm xong đại thọ thì liền chính thức bắt đầu tổ chức nghi thức đại hôn, nhưng các tiểu thư vẫn cứ bất an.
Thứ nhất là, hoàng đế có tam cung lục viện 72 phi tần mỹ nữ, dù có hoàng hậu rồi nhưng cũng không ngăn cản hắn lại coi trọng cô nương khác, thứ hai, vị Tưởng tiểu thư được vinh dự kia, với cái bộ dáng đó thật sự có thể nắm giữ được thánh tâm sao.
Vì thế yến hội hôm nay, các tiểu thư trẻ tuổi ai cũng đều trang điểm tựa như bà già, mặc trên người đều là màu tương, than chì, màu nâu, chử sắc các loại, mà thường là những bà lão mới hay dùng, kiểu dáng cũng là lão luyện thành thục, nếu như không đến gần một chút để nhìn mặt, căn bản không thể biết được các nàng rốt cuộc là mười tám hay là tám mươi mốt.
Lúc Tưởng Như Lan cùng với mẫu thân của nàng là Tưởng phu nhân bước vào hậu hoa viên của Quốc công phủ, nhìn thấy chính là một quang cảnh âm u như vậy.
Nàng là cháu ngoại dâu tương lai của Tống lão tước gia, đương nhiên phải đến mừng thọ, nhưng nàng lại không muốn bị người khác chú ý, vì thế chọn một thân y phục màu vàng hương mùa thu thập phần mộc mạc. Nàng thật sự không ngờ rằng mình ăn mặc giản dị như thế, cũng có thể trở thành một điểm sáng trong đống tro tàn.
Tưởng Như Lan lớn lên ở kinh thành, tuy rằng không thích giao du, nhưng ít nhiều cũng nhận biết được vài vị tiểu thư, nhìn họ trước nay đều là các mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy mà lại trang điểm thành như vậy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, nếu không phải phát hiện những xiêm y đó đều là vừa người mà lại mới tinh, nàng quả thực liền phải cho rằng các nàng đều là mượn quần áo của tổ nãi nãi nhà mình đến dự tiệc.
Dung mạo của Tưởng Như Lan vốn không đẹp, dáng người rắn chắc mập mạp giống mẫu thân, nhưng lại không thừa hưởng nụ cười rạng rỡ của Tưởng phu nhân. Dung mạo của nàng giống như cha, khuôn mặt tròn ủm, trên cái mũi đầy thịt, đặc biệt là hai cặp lông mày rậm đen nhánh rất dễ nhìn thấy.
Lúc trước, khi Tưởng Thành Nghiệp đem bát tự cùng bức họa của khuê nữ báo cho Lễ Bộ, những nhà khác đều gió thảm mưa sầu, chỉ có Tưởng gia là không để tâm chuyện này, ngay cả bản thân Tưởng Như Lan cũng cảm thấy nàng như vậy bất quá cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, chỉ cần người trong Lễ Bộ mắt không bị mù, chắc chắn sẽ không chọn nàng làm hoàng hậu.
Sau khi nhận được thánh chỉ, nàng khóc ở nhà nửa tháng, khóc đến khuôn mặt vốn dĩ đã không được nhỏ thành càng thêm sưng lớn.
Tưởng Như Lan tâm như tro tàn, nhưng nàng lại không dám không ăn cơm, sợ thân mình suy yếu sẽ dễ ngã bệnh, bởi vì trước đó đã có ba vị hoàng hậu chưa qua cửa đều là bệnh chết.
Như vậy cả ngày chỉ ở nhà nằm ăn cơm, dẫn đến cô nương này lại béo thêm một vòng nhỏ, bởi vì thể tích hơi bị to, cho nên mục tiêu càng thêm dễ thấy, mặc cho bất kỳ ai vừa tiến vào, ánh mắt đầu tiên đều có thể thấy được nàng, Tưởng Như Lan quả thực khóc không ra nước mắt.
Thời gian khai tiệc chưa tới, ngày xuân còn dài, ánh dương tà còn rất cao. Trong hậu hoa viên, các nữ quyến tốp năm tốp ba tụ lại ở một chỗ nói cười rộn rã, thấy mẹ con Tưởng phu nhân đến, mọi người bỗng nhiên đều ngưng cười, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Tưởng Như Lan.
Tưởng phu nhân nhịn không được, bèn hỏi vài vị phu nhân đang đứng gần bên cạnh: “Các vị tiểu thư đó sao đều ăn mặc thành như vậy, cứ như là giống đã có hẹn trước vậy.”
Mấy người đó liền có chút ngượng ngùng, có một người khéo miệng liền nói: “Khụ, Tưởng phu nhân à, ngươi cũng biết là trước hôn nhân tiểu nhi nữ đều muốn tìm cơ hội gặp nhau, đối với trường hợp này hôm nay, là do bệ hạ sẽ đích thân đến, thứ nhất đương nhiên là phải chúc thọ cho lão quốc công, thứ hai.. Sợ là sẽ muốn xem mặt của lệnh ái, cho nên các tiểu thư đó cũng không phải là đã hẹn trước, dù sao hôm nay cũng không ai dám qua mặt lệnh ái được.”
Có người phụ họa theo nói: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Tưởng gia tỷ tỷ mới chính là minh châu, chúng ta chỉ là tròng mắt cá thật sự không dám cùng Tưởng gia tỷ tỷ tranh nhau phát sáng.”
Tưởng Như Lan rất khó chịu nhưng cũng không thể làm gì được, trong lòng nàng biết rõ nguyên do, nhưng lại không thể nói rõ ra được.
Đang xấu hổ, không biết tiểu thư nhà ai nói một câu: “Bên kia hình như là Kiềm vương điện hạ đến.”
Mọi người đều trông mong nhìn về phía đông hoa viên.
Lần này có quá nhiều người đến mừng thọ, bởi vì nam nữ khách mời phải tách ra, cho nên chấp sự đãi khách của phủ Quốc công liền lấy hành lang dài của hoa viên trong phủ làm giới hạn, hành lang phía tây là khách nữ, còn phía đông là nam khách mời.
Lối vào phía đông hoa viên có một trận xôn xao, chúng tinh củng nguyệt*, vây quanh vài vị nam tử trẻ tuổi cẩm y hoa phục đang bước vào.
*Chúng tinh củng nguyệt: Giống như những vì sao vây quanh mặt trăng
Một vị tiểu thư cách hành lang dài gần nhất ánh mắt rất sáng, nàng nhón chân nhìn một cái, kinh hỉ nói: “Đúng rồi, là Kiềm vương điện hạ đến.”
Mặc dù giọng của nàng không lớn, nhưng là hai chữ "Kiềm vương" lại có uy lực xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, chúng tiểu thư sớm đã không kìm nén được bước chân, muốn chen chúc đi qua để được một lần nhìn thấy phong thái của Dung Thiên Tung, nhưng e ngại mẫu thân nhà mình cùng các phu nhân khác trong hoa viên vẫn còn ở đây, nên không thể biểu hiện quá lộ liễu, chỉ có thể đè xuống nội tâm hưng phấn, nỗ lực mà ngẩng cổ ra bên ngoài xem.
A, người mặt một thân bạch y trắng hơn tuyết kia chính là Kiềm vương Dung Thiên Tung, không hổ là hắn, quả nhiên là rất anh tuấn rất phong nhã!
Vị tiểu thư đứng ở phía trên đầu kia là cô nương nhà Thôi Bác làm phòng giữ kinh thành, nữ nhi trong nhà võ tướng được quản thúc không có nghiêm khắc như quan văn, lá gan nàng khá lớn, vẫn luôn nhìn chằm chằm Dung Thiên Tung một cách nồng nhiệt, đến khi mọi người đã đến gần hơn, nàng lại lúc kinh lúc rống nói: “Ô kìa, nam tử mặc áo bào màu đen bên cạnh kia là ai, trông cũng rất anh vĩ*.”
*Anh vĩ: Anh hùng vĩ đại
Khi người đó đến gần, đôi mắt Thôi tiểu thư càng lúc càng trừng lớn, ôi, người này so với Kiềm vương điện hạ còn đẹp hơn, nhìn tuổi không lớn, lại có khí phách hiên ngang, uy phong bất phàm.
Tuy rằng rất nhiều khách nhân tới lần này đều là phu nhân cao quý, lão gia trong nhà hầu như ngày nào thượng triều cũng có thể nhìn thấy hoàng đế, nhưng những nữ nhân và nhi tử này đều chưa từng nhìn thấy qua hoàng đế.
Khi huyền y nam tử kia vừa tiến đến, đông viên vốn đang xôn xao nháy mắt đều trở nên im lặng, các vương tôn quý tộc vốn đang trò chuyện vui vẻ liền sôi nổi quỳ xuống hành lễ. Những khách nữ trong Tây viên rốt cuộc cũng có người phản ứng lại. “Đó chính là bệ hạ.”
Tưởng Như Lan vừa nghe là hoàng đế đến, chân liền mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống.
Nàng vừa quỳ xuống, các phu nhân và tiểu thư ở Tây viên lập tức phục hồi tinh thần lại, động tác nhất trí theo sau quỳ đầy đất.
Địch Dương ăn mặc thường phục, dẫn theo Dung Thiên Tung cùng vài tên trọng thần cùng nhau đi đến. Hắn cố ý truyền ý chỉ trước, bảo Lương Quốc công Tống Hoài Phong không cần ra tiếp hắn.
Cho nên Thọ Tinh công giờ phút này đang cười híp mắt mà ngồi ở chính đường trong phủ tiếp kiến một tràn lại một tràn người đến chúc thọ, người già rồi chính là thích náo nhiệt,
Ở trong lòng của Địch Dương, ông ngoại vĩnh viễn là ông ngoại, cho dù hắn có làm hoàng đế, cũng là cháu của ông ngoại, chữ hiếu lớn hơn trời, hắn đích thân đi dự tiệc để tỏ lòng hiếu thảo cũng là việc nên làm.
Khi bước vào hoa viên, thấy tất cả quan viên đều đang quỳ gối chào đón, hắn cũng lười để ý, trực tiếp đặt chân lên hành lang, chuẩn bị trước sẽ đi đến chỗ Thọ Tinh công nói vài câu cát tường, đảo mắt liền nhìn thấy phía tây những nữ quyến đang quỳ đầy đất.
Địch Dương tình cờ nhìn lướt qua, liền thấy Tưởng Như Lan, tuy rằng cô nương này không ngẩng đầu, nhưng một thân xiêm y của nàng hôm nay tương đối bắt mắt, thân hình lại rắn chắc, ngồi xổm trên mặt đất thành một đống tròn vo, như một khối màu vàng mật ong, vừa trông thoáng qua không hiểu sao.. Có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Địch Dương nhất thời nổi lên tâm muốn trêu chọc, bèn hỏi bên người bên cạnh: “Người ngồi xổm trên mặt đất giống trái bí đỏ bên kia, là ai?”
Thái giám đi theo nhìn thoáng qua, thật sự không biết là ai, ngập ngừng nói: “Để nô tài đi hỏi ạ.”
Lễ Bộ thượng thư Lưu Đức Lý đã nhận ra, nghe thấy hoàng đế hỏi, trong lòng lo lắng hồi hộp một chút, vội nói: “Đó là Tưởng Như Lan tiểu thư.”
Địch Dương dừng bước chân, "Ồ" một tiếng: “Là hoàng hậu tương lai của Trẫm, gọi nàng đến đây đi, trẫm muốn gặp.”
Lưu thượng thư lập tức luống cuống, có nam nhân nào mà không yêu cái đẹp, vạn nhất hoàng đế nhìn thoáng qua nói cô nương này không tốt, lại yêu cầu ông ta tìm một cô nương khác, việc này nên làm thế nào cho phải.
Từ khi hoàng đế yêu cầu tất cả quan viên đều phải đem bức họa và bát tự của khuê nữ nhà mình giao ra, trong triều quả thực huyết vũ tinh phong, có quỷ mới biết ông đã trải qua cái gì, trải qua các loại đấu sức cân bằng, cuối cùng mới đem chuyện này an bài thỏa đáng.
Ông vội vàng ngăn trở: “Bệ hạ, chỉ sợ việc này không hợp với lễ giáo.”
Hoàng đế đứng bất động, tự nhiên có người đem ghế dựa đến, Địch Dương ngồi xuống, bắt chéo chân, nghiêm mặt nói: “Như thế nào là không hợp với lễ giáo, đây là thiên hạ của trẫm, lễ pháp chính là do trẫm định.”
Lưu thượng thư không dám nói tiếp nữa.
Đám người quỳ ở dưới không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế cũng không có rời đi, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu, càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng sợ hãi.
Địch Dương hướng về phía Tưởng Như Lan vẫy vẫy tay: “Ngôn Ngôn ngươi lại đây, ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”
Tưởng Như Lan vốn dĩ đang quỳ gối trên cỏ run bần bật, nghe xong một câu này, nàng khẽ cắn môi, đứng dậy đi đến bên cạnh Địch Dương, ngẩng mặt lên cho hắn thấy rõ, từ xưa đến nay nam tử toàn háo sắc, nói không chừng Hoàng Thượng thấy nàng không có hoa dung nguyệt mạo (khuôn mặt xinh đẹp), thì sẽ không cưới nàng.
Lưu thượng thư thấy gương mặt to lớn kia đột nhiên đi tới, nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Xong rồi, mọi chuyện thế là hết.
Địch Dương cẩn thận nhìn kỹ Tưởng Như Lan, nở một nụ cười vừa lòng: “Người có gương mặt to là người có phúc tướng, ngươi trông rất khá.”
Tưởng Như Lan bỗng nhiên tròn xoe mắt.
Địch Dương nhìn xuống, dừng ở chiếc eo to quấn đai bạc trên bụng của Tưởng Như Lan, lại hỏi: “Một bữa có thể ăn được bao nhiêu bát cơm?”
Tưởng Như Lan đã mông lung rồi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy hỏi nàng lượng cơm ăn, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Nửa chén nhỏ..”
Dung Thiên Tung ở phía sau ho khan một tiếng: “Khi quân là tội chết.”
Mặt Tưởng Như Lan lập tức không còn chút máu: “Nửa, nửa nồi.”
Nàng chán nản vô cùng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp thu sự chế giễu của mọi người, nhưng lại nghe thấy Địch Dương kinh hỉ nói: “Thật vậy chăng, Trẫm cũng có thể ăn được nửa nồi!”
Các tiểu thư đang nghẹn cười: “?”
Địch Dương rất vừa lòng với đáp án này, hắn còn nhớ rõ khi hắn còn nhỏ cùng ông ngoại đóng quân ở Bắc cương, thường có những người dân tộc Hồi Hột gây náo loạn, mỗi lần đến thăm thương binh sau một trận chiến, ông ngoại luôn hỏi: "Ăn uống được không?" Sau khi nhận được đáp án khẳng định, thì ông sẽ từ ái mà vỗ vỗ thương binh, sau đó quay đầu lại nói cho Địch Dương: “Có thể ăn được thì rất tốt, chỉ cần người còn muốn ăn cơm thì sẽ không chết được, người sắp chết sẽ không muốn ăn uống.”
Hiện tại Địch Dương vui mừng vô cùng, hắn lại đem những lời này chuyển giao cho Tưởng Như Lan: “Có thể ăn được thì rất tốt, chỉ cần người còn muốn ăn cơm thì sẽ không chết được, người sắp chết sẽ không muốn ăn uống.”
Tưởng Như Lan: “?”
Hoàng thượng là có ý gì, tại sao lại muốn nói những lời sống chết này, nàng thật sự rất sợ hãi.
Địch Dương lại hỏi: “Tưởng tiểu thư thường ngủ ngon không?”
Tưởng Như Lan đã ngây người, nàng không biết hoàng thượng hỏi những cái này rốt cuộc là muốn làm cái gì, nhớ tới khi quân là tội chết, lập tức thành thành thật thật đáp: “Thần nữ ngủ rất khá, mỗi ngày chỉ cần nằm kê đầu lên gối là liền ngủ ngay.”
Địch Dương càng cao hứng, theo kinh nghiệm đọc sách của hắn khi còn nhỏ, chứng buồn ngủ là rất dễ lây lan, trong lớp thường có một học sinh ngủ gật, toàn bộ lớp đều sẽ giống như bị người hạ mê dược, đều mơ màng buồn ngủ. Hắn bị chứng mất ngủ gây rắc rối lâu rồi, chính vì thế cần phải có ai đó truyền cơn buồn ngủ cho hắn.
Ăn no ngủ ngon, thân thể lại cường tráng, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp chết nào cả, trời cao đất dày ơi, đây quả thực chính là vị hoàng hậu được sắp đặt cho hắn mà.
Địch Dương quay đầu lại nhìn Lưu thượng thư: “Lưu Đức Lý việc lần này ngươi làm không tồi.”
Lưu thượng thư: “?”
Ông ta đang núp trong góc hận không thể đập đầu vào cột, nghe xong câu này còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Mọi người: “...”
Chuyện gì đã xảy ra?
Đây là cái trò gì thế này?
Ta là ai? Ta ở đâu?
* * *
Một phen hỏi chuyện của Hoàng thượng, đừng nói là Tưởng Như Lan, ngay cả mọi người nghe xong cũng đều choáng váng.
Địch Dương không cần biết người khác nghĩ như thế nào, tóm lại tâm trạng hắn tốt lên ngay lập tức, vẫy tay ra hiệu cho những người quỳ hai bên đều đứng lên.
Sau khi đứng dậy tất cả mọi người đều thầm cảm khái, hoàng đế quả nhiên là âm tình bất định, trở mặt như lật sách.
Địch Dương xoay người định rời đi, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt Tưởng Như Lan như đưa đám, lông mày hắn nhíu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng tức khắc có thêm vài phần lệ khí.
“Chẳng lẽ ngươi bất mãn với trẫm?”
Tưởng Như Lan mới vừa đứng lên, nghe vậy sợ tới mức lại quỳ xuống, liều mạng lắc đầu: “Không có, không có, có thể gả cho bệ hạ, là phúc phận ba đời của thần nữ ạ.”
Nàng ở gần như vậy, nên nhìn rất rõ, hoàng đế mặt mày anh tuấn, tướng mạo xuất chúng, trên kinh thành vẫn luôn được mọi người tán tụng mày kiếm mắt sáng mỹ nam tử Kiềm vương Dung Thiên Tung, ở trước mặt hắn đều bị chấn nhϊếp đến ảm đạm không ánh sáng.
Có được phu quân như thế, nàng có cái gì không hài lòng, nàng là quá vừa lòng đó chứ, chỉ là không biết có thể có phúc khí còn sống để hưởng không..
Nàng không phải không muốn gả, mà là không muốn chết thôi.
“Nếu như vậy, liền đi nói cho Tưởng Thành Nghiệp, không còn bao nhiêu ngày nữa, từ bây giờ ngươi ở nhà muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, muốn làm cái gì, liền cứ thoải mái tự do đi.”
Địch Dương thuận miệng phân phó một câu, mang theo các đại thần rời đi, vì để ngăn chặn những lời đồn vô căn cứ đó, việc đại hôn đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
Tưởng Như Lan đối với bóng lưng của hoàng đế dập đầu tạ ơn, đầu óc mịt mờ mà quỳ rất lâu, cho đến khi Tưởng phu nhân đi lên đỡ nàng, mới từ trong cơn hoảng loạn phục hồi tinh thần lại, cẩn thận ngẫm lại lời nói của hoàng đế mới vừa rồi, Tưởng Như Lan bỗng nhiên "oa" lên một tiếng rồi khóc lên.
Hoàng Thượng nói, nàng không còn bao nhiêu ngày nữa, ô ô..
Tác giả có lời muốn nói: Địch Đại Hắc hiện tại là ngũ hành thiếu người, cần gấp hoàng hậu.