Bịch!
Diệp Thu Đồng ngã trên mặt đất, đau đến mức mắt nhìn thấy toàn sao là sao.
Nàng sững sờ một lúc, từ trên mặt đất đứng dậy, muốn nhìn xem đây là nơi nào, trong mơ hồ dường như có cái gì đó vướng chân, nàng tiện tay chạm vào, thế nhưng lại có thể kéo xuống một sợi dây thừng bị đứt từ trên cổ.
Đầu óc Diệp Thu Đồng như bị đoản mạch*, tình huống này là thế nào vậy, chẳng lẽ vừa rồi ta mới thắt cổ sao? Nhưng không phải ta đã chết đột ngột ở trong phòng vệ sinh của công ty à?
*Đoản mạch: Chập điện nổ tung.
Năm phút trước, Diệp Thu Đồng ở công ty nghe một cuộc điện thoại, cha mẹ nàng yêu cầu nàng bỏ tiền ra cho anh trai mua nhà để cưới vợ, nếu mà đào không ra tiền, thì lập tức trở về quê đi gả chồng.
Bọn họ tìm cho nàng một ông già nửa vời đã chết vợ, nghe nói ngôi nhà của ông già kia đã phá bỏ và trùng tu thành hơn mười mấy căn hộ, nguyện ý lấy ra một bộ để đem làm sính lễ.
Cha mẹ nàng nhìn trúng phòng ở, đối với con gái gì đó, đâu thể nào quan trọng bằng việc nối dõi tông đường của con trai.
Diệp Thu Đồng đương nhiên không chịu đương bánh bao*, hai bên cãi nhau trong điện thoại, nàng giận đến lên tim mới buông lời hung ác, nói mình thà chết đi kiếp sau làm cô nhi còn hơn.
*Đương bánh bao: Làm một cô gái bình thường, yếu đuối, không biết tự lập.
Nào ngờ đâu rằng một ngữ thành sấm*, bệnh tim của nàng phát tác chết ở trong phòng vệ sinh của công ty.
*Một ngữ thành sấm: Lời nói ra đã trở thành một lời tiên tri.
Nhưng hiện tại điều này lại là như thế nào đây, đã chết rồi làm sao lại còn có thể di chuyển.
Liệu có phải là nàng đã tới cái nơi gọi là âm tào địa phủ rồi hay không, Diệp Thu Đồng bóp mạnh sợi dây thừng trong tay, đầu óc lại tiếp tục bị đoản mạch.
Bên ngoài một trận cuồng phong gào thét, thổi vào làm cho khung cửa sổ lắc lư dữ dội vài cái, bụi đất trong phòng bay lên, Diệp Thu Đồng ho khan một tiếng, nheo mắt xua đi lớp bụi trước mặt, cuối cùng cũng nhìn rõ xung quanh.
Nàng đang đứng ở trong một gian phòng, trong phòng có bàn và ghế, ngọn nến đang đung đưa, trên cái bàn hướng ra ngoài cửa có đặt ba cái bài vị.
Cảnh tượng này có chút quỷ dị, nhưng Diệp Thu Đồng cho rằng nàng đã chết, hiện tại tám phần chính là một linh hồn đơn độc lang thang ở giữa chốn nhân gian, cho nên ngược lại không sợ hãi, nàng nghiêng người lại gần muốn thấy rõ tên được viết trên bài vị, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức không thuộc về mình.
Diệp Thu Đồng lảo đảo một chút, khó khăn lắm vịnh lại được góc bàn mới không bị té ngã.
Lúc này nàng đã rõ mọi chuyện, nàng vẫn chưa chết, nhưng nàng đã xuyên qua, tám phần là ông trời thương xót cho nàng lúc trước sống quá khổ sở, nên mới cho nàng một cơ hội tái sinh lần nữa.
Đời này ông trời còn làm thỏa mãn được tâm nguyện của nàng, nàng quả nhiên trở thành một cô nhi không cha không mẹ, chỉ là ông trời săn sóc quá mức, Diệp Thu Đồng lúc này không chỉ thành cô nhi, ngay cả cha mẹ chồng trượng phu nhận nuôi nàng làm con dâu nuôi từ bé cũng không còn, cái này nàng đã hoàn toàn trở thành người cô đơn.
Diệp Thu Đồng hoàn toàn chấn kinh, nguyên chủ có quá nhiều ký ức, trong lúc nhất thời nàng không thể tiêu hóa được, thậm chí cũng còn chưa thể phản ứng lại được nơi này là chỗ nào, triều đại nào.
"Không sao cả." Diệp Thu Đồng không nghĩ ra được, nàng ổn định tâm thần tự nhủ: “Còn sống thì đã được rồi, nếu ông trời đã cho cơ hội một lần nữa, nhất định phải quý trọng nó gấp bội.”
Diệp Thu Đồng thành tâm thành ý lạy ba lạy với mấy cái bài vị ở đại sảnh, tuy rằng xuyên thành một tiểu quả phụ lẻ loi hiu quạnh, nhưng tình huống có vẽ cũng không đến nỗi nào, ít nhất hiện tại nàng còn có nhà để ở.
Đêm nay có ánh trăng, bên ngoài còn sáng hơn trong phòng còn, Diệp Thu Đồng mở cửa ra đi ra ngoài, nàng phát hiện nhà này phòng ở xây lên cũng không tệ lắm, một gian nhà chính ở chính giữa, hai bên trái phải là hai gian phòng nhỏ, từ đế đến đỉnh đều là xây tường gạch, nóc nhà lợp bằng mái ngói, trong viện còn có cái nhà bếp.
Diệp Thu Đồng rất vừa lòng, kiếp trước nàng luôn mơ ước có một ngôi nhà cho riêng mình, nhưng cho đến chết đều không thực hiện được. Nàng ở trong sân thoải mái đi loanh quanh, nhìn thấy cạnh bức tường còn để một chiếc xe đẩy tay hai bánh, càng xe rất bóng loáng.
Diệp Thu Đồng khi còn nhỏ sống cùng với bà nội ở một ngôi làng nhỏ trên núi đã gặp qua loại xe đẩy tay này, nó có thể dùng sức kéo của gia súc, cũng có thể dùng sức người để kéo, thứ này thời điểm tổ tiên phát minh ra tới cũng đã rất tiên tiến, nhưng thật ra chênh lệch so với thời hiện đại cũng không lớn.
Chỉ là những chiếc xe khi còn nhỏ Diệp Thu Đồng gặp qua lốp xe đều là cao su, còn chiếc xe này bánh xe làm bằng gỗ còn có một lớp sắt bao bọc bên ngoài.
Diệp Thu Đồng giơ tay sờ lên đoàn xe, cảm thấy có chút may mắn, lầm bầm lầu bầu một câu: “Cũng khá tốt, coi như là có xe.”
Nàng nhấc chân xuống nhà bếp dạo qua một vòng, tiện tay mở cái nắp hũ gạo lên, phát hiện hũ gạo trống rỗng; lại nhấc lên một cái hũ khác, cũng là trống không, lu nước bên cạnh cũng là trống không, trên cái giá dựa vào tường, tất cả rổ đều là trống không, đi đến bên cạnh bệ bếp, bình muối và chai dầu ăn, tất cả cũng đều là trống rỗng.
Nghèo không có gì ăn trong truyền thuyết đại khái chính là như thế này đi, Diệp Thu Đồng vừa mới dâng lên một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nháy mắt đã rơi xuống cái đợp, trong nhà không còn gì để ăn, tình hình kinh tế này có chút không ổn chút nào.
Quay đầu lại chợt thấy một cái móc được treo trên xà nhà, có một cái rổ đang treo trên móc.
Trong lòng Diệp Thu Đồng liền biết, bên trong chắc hẳn là thức ăn, có lẽ là vì sợ mấy con chuột sẽ ăn vụng mới cố ý treo nó trên chỗ cao không chạm tứ phía, khi còn nhỏ bà của nàng cũng thường xuyên cất đồ vật như thế này.
Nàng bước đến, đưa hai tay tháo cái rổ đem xuống, mở ra mảnh vải bông đậy trên rổ, bên trong có nửa con cá muối.
Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm vào nửa con cá muối, trong lòng không khỏi thở dài, nàng bỗng nhiên nhớ tới lý do treo cổ của mình.