[Đấu La II] Ta Là Truyền Nhân Võ Hồn Điện 10000 Năm Trước!

Hỏa Quýt là thích chọc lão sư để được bị đuổi về nhà!?


8 tháng

trướctiếp

Hỏa Quýt ngồi chống cằm nghe Chu-đáng ghét-Y giảng bài, cô nghe 10 nhớ 5 hiểu không được bao nhiêu, giống như nước đổ lá môn, lâu lâu lại ngáp một cái rồi thở dài, giống như mấy lão bà bà vài trăm tuổi không bằng.

"Hiện tại ở Sâm Lâm thì ta đã ngủ mất rồi, hơi đâu nghe nhân loại các ngươi lèm bèm phát bực, ngao ô~!" Hỏa Quýt che miệng ngáp một cái, lẩm bẩm một mình.

Bên cạnh là Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông ngồi học nghiêm túc, hoàn toàn có chút trái ngược, như lưỡng cực hai đạo, mà lúc này, Chu Y lão sư cũng đã chú ý tới Hỏa Quýt không tập trung, mày nhíu lại không vui, tay gõ mạnh bảng lớn tiếng nói.

“Ngươi! ngồi ngay ngắn lại, nghe không hiểu cũng phải nghe, là một Hồn sư ngươi cần rèn tính kiên nhẫn trước một việc dù nhỏ nhất!!”

"Ngươi a, ta đã kiên nhẫn ở đây rất lâu rồi đấy, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi, ta mệt mỏi, ta muốn về nhà, ta không phải ngươi học viên, ta chưa có đăng ký, ta là một người thường đi lạc a bà cô nhân loại yếu đuối đáng ghét!" Hỏa Quýt bỉu môi nhìn Chu Y lên tiếng.

Đáp lại là gương mặt gần như hóa đen của Chu Y lão sư, trước cho tới giờ lần đầu nàng bị gọi là bà cô, không những một lần mà tận hai lần, nàng mới trên tầm 40 thôi, chưa có lão tới mức đó.

"Thôi xong rồi, lão sư hình như sinh khí, ta cảm nhận được uy áp của Hồn Đế, a men, chúa phù hộ con!" Vương Đông hai tay chấp lại, thành tâm cầu siêu cho chính mình, ngồi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo đã suýt hồn lìa khỏi xác, hắn cảm thấy Hỏa Quýt cô rất thích "ăn tôm hùm mật gấu" nên mới dám đáp lại Chu Y lão sư với cái thái độ thật tiêu cực đó, nhưng uy áp thì lão sư phóng lên toàn lớp, hắn là một hệ tinh thần be bé, hắn đau tim lắm.

"Úc, mới nói tí mà sinh khí rồi a? bảo người ta kiên nhẫn mà giờ vậy đó, ài, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó mà, cái giá của ngươi lại là bị ta chọc cho sinh khí a~" Hỏa Quýt tiếc nuối nhân sinh nhìn Chu Y lão sư với gương mặt của sự gợi đòn nhưng giọng điệu lại như tức phụ hờn dỗi làm người khác khó lòng trách mắng được, đương nhiên là trừ Chu Y lão sư ra, nàng mang tiếng khó tính từ nhỏ đến giờ, chơi được thì chơi không chơi được thì lăn.

"Bụp" viên phấn trên tay Chu Y lão sư bị bốp nát, gương mặt ngự tỷ giờ mang lên vẻ đẹp của la sát, nhìn đáng sợ như tu la đến đòi mạng vậy, nhưng là đòi mạng đám học viên, còn Hỏa Quýt thì, thôi thôi cưng ơi, tỷ chỉ là truyền thuyết thôi.

"Ngươi! ra ngoài chịu phạt, đứng cho đến giờ ăn thì thôi!" Chu Y lão sư dịu dàng túm cổ áo Hỏa Quýt lên và vứt ra ngoài như bịt rác.

Mông chạm đất, cảm giác toàn thế giới như sụp đổ, Hỏa Quýt méo mặt ôm mông mà lườm Chu Y thật sâu đậm, miệng phun tào: “Dựa, ta xin, đối với nữ hài mà mạnh tay thế đấy, bảo sao không ai ái, hóa ra dữ quá ai dám ái ha hả”

Tân sinh nhất ban gần như muốn quỳ lạy: “Thần tiên tỷ tỷ tại thượng, thương sót chúng sinh một chút đi!!!”

----------------

Trở lại với Sâm Lâm yên tĩnh lạ lùng, ngày thường có Hỏa Quýt quậy banh nóc, giờ Hỏa Quýt đi rồi rừng im biển lặng quá, tụi Hồn thú hông quen, cảm giác nhớ tình nhân là đây chứ đâu.

"Hỏa Diễm bị bắt làm hồn hoàn rồi hả? ta đánh hơi qua giờ rồi mà không thấy!" Một tiểu Hồn thú dạng chuột tay ôm hạt vừng nhai chóp chép hỏi.

Đáp lại một con Miêu Linh trăm năm tuổi, nằm dài ở cành cây trên đầu tiểu chuột, miệng ngao ngao vài tiếng nói: “Nàng hình như tan biến rồi, chắc đột phá thất bại đấy, kể ra cũng dừa, tích nghiệp quá chi giờ trời đánh, ngao ô~!”

"Ây, các ngươi ở đây bàn tán cái gì? một chuột một mèo chả ra thể thống gì!" Một thân uy nghiêm vạn năm nằm bên cạnh mà vuốt vuốt lấy mép râu bản thân, nhịn không được chen mồm vào.

Miêu Linh liếc nhìn Hồn thú đó, bất mãn lên tiếng: “Tam Nhãn Kim Nghê ngươi không lăn đi tu luyện ở đây nhiều chuyện làm gì? ngao ô~!”

Tiểu chuột cũng chen mồm vào khịa: “Chít chít, ta nói ngươi nha Kim Ngưu, bọn ta nhỏ con nhỏ bé liền nhân loại không thèm, còn ngươi thì nhân loại thèm chảy dãi đấy! tại không dám hạ thủ với ngươi thôi!”

"Ta Kim Nghê không phải Kim Ngưu! Kim Ngưu là con nào? dám cùng ta từ miệng ngươi ra? ta ghen tị đấy!" Tam Nhãn Kim Nghê khẽ vươn mình đứng dậy, bước chân không ngưng tiến đên cạnh Miêu linh cùng Tiểu chuột, bất mãn nói.

Dường như đã quá quen nết của nhau nên cả hai cũng không cuống quít gì, từ tốn nằm đó nhìn đến Tam Nhãn Kim Nghê, Miêu Linh ngao ô một tiếng, sau đó ngoe nguẩy cái đuôi bất mãn lên tiếng.

“Tự dưng thấy rừng chán, Hỏa Diễm rốt cuộc đi đâu rồi? có ai biết tin nàng ta không?”

Cả hai chẹp miệng lắc đầu: “Chịu luôn, chớp mắt một cái biến mất tiêu, trong khi hôm qua còn cùng chúng ta đấu võ mồm xong, khiếp!”

"Tốc độ bốc hơi thật nhanh!" Cả ba cảm thán.

----------------

Giờ cơm đã đến, hoàng hôn buông xuống, hắt lên bóng người đang làm cái cân công lý nào đó.

"Ta sắp tắt thở rồi, có ai cứu ta không? chu mi nga~ ta đói chết mất, ngạch, bụng ta lại réo lần thứ 200 rồi a~ ta lập tức đột phá tan biến cho rồi, ta thật số khổ mà~ ta nên làm gì đây? ai~ là ai~ cho ta lương thiện~" Hỏa Quýt với công cuộc lải nhải bắt đầu.

Tân sinh nhất ban méo mặt nhìn ra ngoài chỗ Hỏa Quýt đứng, môi giật giật muốn nói nhưng rồi lại nuốt trở lại, nội tâm gào thét: “Van cầu ngươi a thần tiên tỷ tỷ, chúng ta còn muốn học!!! ngươi câm miệng lại không được sao? ngươi không thấy mệt sao hả? cổ họng ngươi không khát sao!!!?”

"Uy bà cô đáng ghét! đến giờ rồi, ta hình phạt đã xong ta đi trước a, không cần tái kiến!" Nói xong không cần bên kia đáp trả Hỏa Quýt đã chân sáu chạy đi, miệng ngân nga giai điệu vô tri.

“Giờ cơm tới rồi~ giờ cơm tới rồi~! chạy nhanh thôi chạy nhanh thôi~ có ác ma ở sau ta kìa, ôi thật ghê, ôi thật ghê~!”

Chu Y lão sư: "..." nội tâm gào thét, ngươi là muốn bị đuổi học đi? ta mới không tội nguyện cho ngươi!

Tân sinh nhất ban: "..." hoài nghi nhân sinh, tinh thần bất ổn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp