[Zhihu] Bạn Trai Tôi Là Mèo Tinh

Phần 4


8 tháng


10.

Được sự đồng ý của Tô Diễn, tôi đóng gói Ngốc Bảo đến quán cà phê.

Ngốc Bảo là cái tên tôi đã bí mật đặt cho con mèo, nó miễn cưỡng phải chấp nhận.

Tôi đè lên cơ thể đang giãy giụa của nó, cười nói: “Nếu mày giãy dụa lần nữa, tao sẽ hôn mày!"

Nó cứng đờ thân thể và nằm bất động trên đùi tôi, như mất hồn.

Một nam sinh tuấn lãng, đẹp trai trong bộ vest ngồi xuống: “Lục Yên, cậu làm gì mà không tiếp điện thoại, nhắn tin thì không trả lời, nếu không phải bảo mẫu gọi cho cậu được, mình tưởng cậu đã chết rồi.”

Nam sinh vừa mở miệng, một hơi thở nóng hổi phả vào mặt.

Tôi:...…

“Mình đổi số rồi, quên nói với cậu, tiểu khả ái của mình, Phan Phan bé nhỏ nhất định sẽ không giận mình đúng không?"

Tôi chớp chớp mắt và nhìn cậu ấy một cách vô tội.

Phan Vũ run rẩy nói: “Đừng nhìn mình như vậy, mỗi lần cậu như vậy tôi đều không chịu nổi.”

“Còn nữa Chu Hàn là người thế nào? Não cậu bị lừa đá à? Sao có thể thích một kẻ như thế?”

“Mình không phải đã thay đổi rồi à, nếu cậu còn mắng mình, mình sẽ mách dì!"

Đôi mắt của Phan Vũ nổ lửa: “Mình đang suy nghĩ cho cậu, cậu còn muốn cáo trạng, Lục Yên, đây xem như là lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú!”

Nói nói, nói đến khi trên bàn có vô số chai rượu rỗng nằm rải rác.

Phan Vũ mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Nếu cậu đặt tâm trí của mình vào người khác, tôi còn trách cậu à?”

Tôi ôm đầu: “Ai vậy?”

“...Bạn cùng phòng của cậu?”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cậu đã điều tra rõ ràng a, Tiểu Phan Phan, tôi nói cho cậu biết, có một số người có tiền cũng không thể truy được.”

Con mèo trong vòng tay cử động một chút, đôi mắt màu vàng cam dường như có chút phức tap.

Phan Vũ say sưa nói: “Ví dụ như...”

“Như thế nào?” Không có tiếng động, tôi ngước lên thì thấy cậu ấy đang say khướt nằm trên bàn.

Tôi lặng lẽ gọi tài xế đưa cậu ấy về nhà.

Tôi bế con mèo ra ngoài, mở cửa thì bị gió thổi bay, đầu óc choáng váng, đứng không vững. Một bàn tay to bên cạnh đỡ tôi, tay còn lại khéo léo bế con mèo.

Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Tô, Tô Diễn!”

11.

Tôi ngồi xổm trong toilet nôn mửa, Tô Diễn bưng cho tôi một cốc nước ấm, sau khi xúc miệng xong liền ôm anh khóc lóc thảm thiết.

“Tên Chu Hàn chết tiệt, lớn như vậy còn để tôi xấu mặt trước Phan Vũ, chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo chết tôi!”

Tôi mù mới thích Chu Hàn, Phan Vũ rõ ràng tốt hơn anh ta.

“Tô Diễn, anh có biết Phan Vũ không? Cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, đồng thời là nghệ sĩ piano, năm ngoái sau khi cậu ấy ra nước ngoài du học đã đạt huy chương vàng cuộc thi quốc gia, rất lợi hại phải không?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi lại khóc to hơn: “Anh cũng không phải người tốt, ngày nào trông anh cũng lạnh lùng như thể có người khác nợ anh 80 vạn vậy, tôi chán ghét anh!"

Khi tôi tỉnh dậy kèm với cơn đau đầu như búa bổ, tôi nhìn xung quanh và nhận ra đây là phòng của tôi.

Vấn đề là tôi đã quay lại đây như thế nào?

Tôi ôm đầu cố nhớ lại, tôi nhớ mình đã uống rượu với Phan Vũ, sau đó cậu ấy say và tôi cũng vậy, tôi dường như nhìn thấy Tô Diễn và nói ra rất nhiều điều.

Tôi che mặt lại, chỉ ước có thể tự tát chết mình ngày hôm qua, biết bản thân không giỏi uống rượu mà vẫn uống nhiều như vậy.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi hắng giọng: “Có chuyện?"

Bên ngoài im lặng một lúc: “Cháo chuẩn bị xong rồi!"

“Tôi sẽ uống nó sau."

Nghe tiếng bước chân rời đi, tôi chui vào chăn.

Ahhh, xấu hổ quá, không dám gặp ai nữa.

Có tiếng xào xạc, tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ngốc Bảo đang giữ cửa mở. Tôi móc móc ngón tay lại, nó do dự một lúc, rồi tiến lại gần với những bước đi duyên dáng và nhảy lên.

Tôi ôm Ngốc Bảo rồi vùi mặt vào bụng nó, một lúc lâu sau nó mới ngừng duỗi móng cào tôi, tuy nhiên cơ thể nó vẫn cứng đờ gượng gạo.

Chơi xong một lúc liền đứng dậy tắm rửa, Ngốc Bảo đang nằm duỗi thẳng lưng trên giường như kiểu vừa bị tra tấn nặng nề, à, quả thực là như vậy.

Tôi tựa lưng vào cửa, cho đến khi xác định không có tiếng động nào nữa liền tự tin mở cửa, và rồi bắt gặp ánh mắt của ai đó đang ngồi trên sofa.

12.

“Chào.. chào buổi sáng"

“Chào"

Tôi lúng túng ngồi xuống húp cháo, cháo đã nguội từ lâu.

“Cái kia, tối qua tôi say quá và không làm gì cả, phải không?"

“Ồ, không có.”

Anh ấy thản nhiên nói, khi giơ tay lên, trên tay áo lộ ra vài vết răng sâu hoắm khiến tôi nghẹn lại.

“Là Ngốc Bảo cắn phải không?"

“Cô nghĩ vậy thì chính là vậy."

Tôi rất muốn tự tát vào mặt mình, vết đó trông giống như vết răng người, miệng về răng to như vậy.

Ăn xong cháo, tôi lấy cớ đi ra ngoài nghỉ ngơi, Ngốc Bảo đó túm chặt lấy chân tôi, trông rất đáng thương, đương nhiên là tôi không chịu nổi, thấy Tô Diễn không phản đối, tôi liền mang nó theo.

“Mình đã mua trà sữa, hương vị mà cậu thích nhất.” Phan Vũ với hai quầng thâm dưới mắt, vừa cầm trà sữa vừa hỏi chuyện tôi.

Tôi lắc đầu, buổi sáng Tô Diễn nấu cháo là cho là tốt lắm rồi.

Tôi kéo Phan Vũ đến cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm, cẩn thận chọn quần áo và cho cậu ấy thử.

Ngốc Bảo vùng vẫy trong vòng tay tôi. Tôi chạm vào đầu nó, nhẹ nhàng (đe dọa) bảo nó hãy thành thật, sau đó nó tiếp tục gầm nhẹ và giận dữ với Phan Ngọc.

Tôi:...…

Phan Vũ sờ sờ đầu: “Có vẻ như mình không có duyên với động vật.”

“Ngốc Bảo thích mỹ nữ, nếu là nữ, nó nhất định sẽ không từ chối.”

Con mèo trong tay tôi cứng đờ và gừ gừ tỏ vẻ không hài lòng với tôi, như thể nó thấy tức giận khi tôi đánh giá sai về tính cách của nó.

"Cái này thì sao?" Tôi hỏi Phan Vũ, sau đó giơ một chiếc áo sơ mi được cắt may cực kỳ khéo léo lên.

Cậu ấy sửng sốt một lúc, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu muốn mua nó cho mình?"

Tôi ôm chặt lấy con mèo đang định ngo ngoe, trợn mắt nói: “Không phải, tôi mua cho bạn cùng phòng.”

Mèo cam lập tức im lặng, dụi dụi cánh tay tôi và nằm im.

“Mua cho anh chàng kia?”

“Ừm, anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều, mình muốn mua một ít quần áo để cảm ơn anh ấy, vừa hay cậu có kích thước và độ tuổi tương đương với anh ấy, nên có lẽ thẩm mỹ cũng tương tự.”

Phan Vũ không hỏi nữa.

Khi tôi nhấc chiếc quần lên định hỏi, cậu ấy đột nhiên nói: “Mình chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như vậy”.

13.

Ngốc Bảo cũng ngẩng đầu lên.

Tôi sững lại, quả thực, mặc dù tôi đã theo đuổi Chu Hàn hai năm, nhưng tôi chưa bao giờ tự tay mua quần áo hay bất cứ thứ gì cho anh ta, nếu có thì cũng là mấy món trông không tồi, giá cũng ngang nhau để đưa cho anh ta.

“Anh ấy là một người tốt và xứng đáng được coi trọng.” Tôi cảm thấy hơi bối rối.

“Lục Yên, cậu nên suy nghĩ rõ ràng, anh ta xuất thân trong một gia đình bình thường, chú dì nhất định sẽ không đồng ý để hai người ở cùng nhau, đang còn sớm hay là..."

“Mình biết hiện tại bản thân đang làm gì, vậy nên cậu đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời cậu ấy và ôm chặt Ngốc Bảo hơn.

14.

Sau khi về nhà, tôi đặt quần áo trước cửa phòng Tô Diễn, ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.

Khi tôi theo đuổi Chu Hàn, bố mẹ tôi không phản đối vì muốn tôi luyện tập nhiều hơn, nếu thật sự họ can thiệp vào thì đã không kéo dài lâu như vậy.

Nhưng Tô Diễn thì khác, theo tôi thấy, anh ấy là người có tính tự giác và chí hướng rất cao, ngoại trừ xuất thân gia đình bình thường ra thì có thể gọi là hoàn hảo.

Những người như vậy sẽ trở thành người có tiềm lực, là những nhân tài được nhiều người trọng dụng.

Đối với bố tôi, chỉ cần không có tiền thì 50% khả năng họ sẽ khiến con gái bảo bối của ông sống nghèo khó theo, nên cơ hội chúng tôi ở bên nhau rất nhỏ.

Ngốc Bảo chạm nhẹ nhàng vào tôi hết cái này đến cái khác, tôi liền gãi cằm nó: “Mày đang an ủi tao à? Vì mày rất tận tâm nên tao quyết định sẽ không đưa mày đi triệt sản."

Thân thể nó cứng đờ, phát ra một tiếng kinh hãi, tôi lập tức bật cười: “Lừa ngươi đấy, ngươi thật sự tin?"

Khi Tô Diễn quay lại, anh ấy nhìn chiếc túi và nhìn tôi, như thể đang hỏi nó là gì.

“Hôm nay tôi đi mua sắm và thấy một số bộ quần áo rất hợp với anh”.

“Hết bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển lại cho cô"

“Anh là gia sư của tôi, cũng là bạn cùng phòng của tôi, mỗi ngày đều chăm chỉ nấu ăn, đây chỉ là vài bộ quần áo thôi.”

“Cảm ơn!” Anh ấy cầm túi đi vào phòng, tôi ôm Ngốc Bảo cùng nhìn vào cửa phòng anh ấy đầy mong đợi, chắc chắn anh ấy sẽ rất đẹp trai khi mặc chúng vào. Tôi tin vào mắt nhìn của mình.

Vài phút sau, anh ấy bước ra, vẫn mặc bộ quần áo cũ.

Tôi: Rất thất vọng!!!

“Quần áo rất đẹp.”

“Ồ, thích là được rồi” Tôi thất vọng nói, này, chỉ mất hai phút để đi ra, anh ấy thực sự đã xem xong hết bốn, năm bộ quần áo à?

Trừ khi anh ấy đã nhìn thấy nó trước. Trong lòng tôi nảy ra ý gì đó, nghiêm túc nhìn người đang đứng trước bếp nấu ăn.

Tôi nắm lấy chân phải của Ngốc Bảo, nhưng Tô Diễn không phản ứng.

Tôi không tin tà nên bất ngờ hôn lên chân nó.

'Bang' Tiếng muỗng rơi rõ ràng bên tai, cộng với tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nước xả khiến tâm tôi bình ổn lại.

15.

Ngốc Bảo nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt mèo màu vàng cam, trông như bị sét đánh.

Tôi tỏ ra thương xót và ngừng quấy rối nó, dù sao tôi cũng đang rất đói.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, tôi vừa nhai xong đồ ăn trong miệng, vừa chống cằm nói: “Tôi rất thích mèo, và luôn cảm thấy những chàng trai nuôi mèo rất đáng yêu”.

Tay anh ấy khựng lại, ngước lên nhìn tôi và không nói gì.

“Tôi muốn nuôi một con mèo nhưng chưa bao giờ dám làm, anh có biết tại sao không?".

“Tại sao?”

“Vì tuổi thọ của mèo rất ngắn ngủi, tôi sợ chăm sóc không tốt, sợ nó rời đi thì bản thân sẽ không thể tiếp nhận được, tôi sợ không thể phụ trách nổi sinh mạng bé nhỏ đó.”

“Ngốc Bảo không giống vậy.”

Anh ấy không nói gì, nhưng có vẻ như anh ấy đã nói hết mọi thứ.

Tôi mỉm cười và liếc nhìn Ngốc Bảo đang ngồi xổm trên ghế sofa xem Tom và Jerry: “Quả thực là khác biệt.”

Quá thông minh, quá khiến người khác yêu thích.

16.

Sau ngày hôm đó, Ngốc Bảo dường như thân cận với tôi hơn, Tô Diễn không còn làm việc bán thời gian nữa, mỗi ngày trừ lúc dạy kèm cho tôi đều vào trong phòng, mãi đến giờ ăn tối mới ra ngoài nấu ăn.

Thỉnh thoảng, qua khe cửa lúc anh ấy bước ra, tôi thoáng thấy một trang máy tính cùng loạt ký tự thoạt nhìn tôi không thể hiểu được.

Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên hòa hợp, như thể chúng tôi chỉ thiếu một cơ hội nữa là có thể ở bên nhau một cách tự nhiên.

Cơ hội này vẫn không thấy đến cho đến khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp vào năm cuối cấp.

Tô Diễn hay về muộn hơn, thỉnh thoảng có mùi rượu, nghe nói anh ấy đang cùng các bạn cùng lớp khởi nghiệp trong lĩnh vực phát triển phần mềm, lập trình và các lĩnh vực điện tử khác.

Ngày tốt nghiệp, Phan Vũ tặng tôi một bó hoa lớn, tại đây không có cái gọi là cấp bậc hay hận thù gì, ai cũng miễn cưỡng rời trường và bước vào xã hội.

Tô Diễn không đến, việc sản xuất phần mềm của anh ấy hiện đã đến giai đoạn quan trọng và khá nổi tiếng trong trường, đến sinh viên năm nhất ít nhất cũng biết rằng có một tiền bối đã kiếm được hàng chục triệu trong lần kinh doanh đầu tiên của mình.

Tôi say rượu ở bữa tiệc tốt nghiệp, Phan Vũ cuối cùng đã đuổi tôi về.

Sau khi uống một cốc nước ấm, tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Lục Yên, tuy rằng Tô Diễn có chút thành tích, nhưng đáng tiếc trước mặt chú dì vẫn là chưa đủ, bây giờ cậu đã tốt nghiệp, đã đến lúc về nhà, cậu nên biết ai mới là người thích hợp nhất."

Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn Ngốc Bảo vẫn chưa ra khỏi phòng mình: “Thế nào là thích hợp? Cậu à? Hay là Vương tổng, Trương tổng hoặc Lý tổng?"

Phan Vũ đưa tay ôm lấy vai tôi, “Lục Yên, mình thích cậu. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, mình hiểu rõ cậu. Cậu cũng quen thuộc bố mẹ mình. Chúng ta rất hợp, bọn họ sẽ không phản đối việc chúng ta ở bên nhau.”

Tôi nhìn đôi mày nghiêm túc của cậu ấy, đột nhiên cười lớn: “Như thế nào là thích? Như thế nào là đẹp đôi?”

“Lục Yên, cậu và anh ta không thể nào, nếu như chú và dì biết chuyện này..."

Tôi che tai lại.

“Mình không muốn nghe, mình sẽ tìm được người phù hợp nhất, cậu đi đi, mình muốn nghỉ ngơi."

Sau khi Phan Vũ rời đi, tôi quay lại và đối diện với một đôi mắt mèo màu vàng cam, đôi mắt có chút phức tạp và ủy khuất.

Tôi muốn ôm nó vào lòng và nói với nó rằng tôi sẽ đợi anh ấy cho đến khi chúng tôi trở thành cặp đôi phù hợp nhất, nhưng tiếc là tôi đã say đến mức bất tỉnh nhân sự trước khi ôm được nó.

Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng vô cùng yên tĩnh, không có tiếng gõ cửa hay bất kỳ âm thanh nào.

Tôi mở cửa đi ra ngoài, phòng khách đồ đạc của Tô Diễn đều biến mất, chỉ có một con mèo ngồi trên ghế sofa và một bát cháo.

Tôi bế Ngốc Bảo đang rên rỉ lên, phòng của Tô Diễn đã được dọn dẹp sạch sẽ, như thể chưa từng có người ở vậy.

Tôi hướng đến bát cháo đi rồi cầm tờ giấy lên, trên đó chỉ viết mấy chữ, anh ấy nói đã đến hạn nộp tiền thuê nhà, thấy tôi đang nghỉ ngơi nên anh ấy rời đi trước, rồi dặn tôi đừng quên uống cháo.

Tôi muốn khóc nhưng không thể, ngơ ngác ôm Ngốc Bảo, sau đó uống hết cháo.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play