[Zhihu] Bạn Trai Tôi Là Mèo Tinh

Phần 3


8 tháng


Tôi nhìn con mèo vô tâm bước đi, sau đó trở về phòng và nằm xuống chiếc giường êm ái của mình.

Đột nhiên tôi cảm thấy kỳ lạ, sao Tô Diễn lại biết tôi muốn xem giới tính của mèo?

Lúc này, vô số vụ án dâm ô, giết người, biến thái hiện lên trong đầu, tuy rằng Tô Diễn nhìn qua thì không có vẻ giống, nhưng an toàn là quan trọng nhất.

Tôi đã sử dụng các phương pháp mà bản thân biết để kiểm tra các chấm đỏ nhưng không thấy gì.

Nhưng tôi quyết không bỏ cuộc, tiếp đó liên hệ với kỹ thuật viên mời họ đến tận nhà kiểm tra, đợi họ rời đi, tôi khinh bỉ bản thân, tôi đang nghi ngờ cái gì?

Sau khi có chút thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu lo lắng về điểm thi của mình, điều buồn cười là tôi học chuyên ngành của Chu Hàn còn giỏi hơn chuyên ngành của mình.

Tô Diễn thường sau mười hai giờ đêm mới về, tắm rửa rồi mệt mỏi đi ngủ, thậm chí không ăn uống gì, nghe nói gia cảnh anh ấy khó khăn, không ngờ lại vất vả như vậy.

Mỗi khi con mèo nhìn thấy tôi, cảm giác như nó đang đối mặt với kẻ thù, khuôn mặt mũm mĩm có vẻ nghiêm túc và dễ thương không thể giải thích được, dù tôi dùng dải băng mèo, thức ăn đóng hộp, v.v.. đều vô ích.

Tâm trạng tồi tệ trở về phòng, hôm nay giáo viên trịnh trọng thông báo với tôi rằng nếu không chú tâm học thì cuối học kỳ khả năng tôi sẽ bị trượt môn.

Tôi rất muốn tự tát mình cho tỉnh táo và học hỏi bạn học khác, học hộ người khác thì rõ tốt, còn của mình thì te tua.

Tôi ngã người trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng xối nước, ngơ ngác ngẩng đầu lên, Tô Diễn không đi làm?

Con mèo bước ra ngoài một cách thanh lịch, hai đôi mắt chạm vào nhau.

Nó!!

Tôi!!

Tôi nhanh chóng đóng cửa phòng Tô Diễn lại rồi lao vào trong.

Một lúc sau, tôi đã thành công trấn áp con mèo.

Tôi dùng tay chân ôm lấy tứ chi của nó, vùi mặt bụng mèo theo cách mà tôi đã thèm muốn từ lâu, càng đến gần, âm thanh của con mèo càng trở nên đau khổ hơn.

Khi mặt tôi chạm vào cái bụng mềm mại của nó, mắt tôi nheo lại vì vui sướng.

Cửa mở ra một tiếng "Ầm" nặng nề, Tô Diễn thở hổn hển, đỏ mặt nói:

“Buông ra.”

Con mèo ngay lập tức lao ra khỏi tôi như thể nó đã gặp được cha ruột của nó và nhìn tôi một cách đầy vẻ căm ghét.

Tôi:

Cả ngày con mèo đều không ra ngoài, cả Tô Diễn cũng vậy.

Nhưng đã đến lúc nhận giải thưởng!

7.

Với mặt nạ gấu trúc trên mặt, tôi nhìn Chu Hàn trên sân khấu, qua cái mặt nạ gấu trúc tôi vẫn cảm nhận được nụ cười rạng rỡ của anh ta từ đầu đến cuối.

Tôi gõ ngón tay nhẹ nhàng vao vịn ghế.

Tôi tự hỏi liệu lúc sau anh ta có còn cảm thấy hạnh phúc như vậy khi gặp lại tôi không?

Nghe thấy tiếng gọi tên mình trên sân khấu, tôi chậm rãi bước về phía trước.

“Cậu may mắn thật đấy, là 100 triệu!!! Chúng ta thêm wechat kết bạn được không?”

Tôi thờ ơ với giọng điệu tâng bốc của Chu Hàn khi đứng cạnh tôi.

Tiếp đó tôi gỡ mặt nạ gấu trúc ra, vô số phóng viên chụp ảnh, đèn flash kêu lách tách, tôi nhếch môi, trong khi mọi người đang nhìn tôi với vẻ khó tin.

“Tên tôi là Lục Yên, mọi người không biết tôi là chuyện bình thường. Nhưng chắc hẳn mọi người đã từng nghe qua tên bố tôi. Ông ấy tên Lục Nguyên."

Lúc này, tôi như tay chơi giàu có sử dụng tên tuổi bố mình để đàn áp người khác.

“Trời ạ! Ông trùm bất động sản, thân gia trị giá hàng trăm tỷ!”

“Nhanh! Nhanh! Con gái ông trùm xuất hiện, là tin tức lớn!”

[...]

Tôi nghe tất cả cuộc thảo luận bên dưới và nói một cách nghiêm túc:

“Ban đầu tôi muốn đưa số tiền này cho người tôi thích để khởi nghiệp, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng anh ta không xứng đáng với số tiền đó! Tôi quyết định sẽ dùng số tiền này để hỗ trợ giải quyết các vấn đề khó khăn ở miền núi. Trẻ em nghèo sẽ có đủ cơm ăn, áo mặc và đến trường!"

“Tôi cũng sẽ đảm bảo toàn bộ số tiền đều sẽ được dành cho các em. Tất nhiên, người kia đã trả cho tôi 20 vạn, trong đó 16 vạn là của tôi. Tôi sẽ quyên góp 4 vạn còn lại dưới danh nghĩa của anh ta. Tôi muốn nói cho anh ta biết rằng tôi đây không hề nghèo!"

Giữa tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, qua chiếc mặt nạ, tôi dường như nhìn thấy trong mắt anh ta sự hối hận, xấu hổ…

8.

Tôi về nhà với tâm trạng thư thái.

Con mèo không thể rời mắt khỏi cô gái tỏa sáng đang đứng trên sân khấu TV.

Tôi nghĩ cuối cùng nó cũng biết ai là đùi vàng.

Mèo thường giống với chủ nhân, Tô Diễn có chỉ số IQ cao, nên con mèo này không phải là mèo bình thường, nó biết bật TV, đi vệ sinh và lấy đồ trong tủ lạnh ra, những thao tác này khiến tôi từ bị sốc đến thành thói quen.... Thực sự không thể tin được.

Tôi dùng sức trấn áp con mèo, nhưng nó vẫn vùng vẫy như mọi khi.

“Ngoan, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, động vật không được phép trở thành tinh, nếu như không muốn bị mổ xẻ nghiên cứu thì tiếp tục đấu tranh!”

Con mèo ngừng vùng vẫy, tôi hài lòng xoa xoa bàn chân của nó, véo vào khuôn mặt đầy đặn của nó, xoa xoa muốn hói cái đầu mèo.

Sau buổi học, tôi nhìn chằm chằm vào tờ 1000 tệ trong tay, tỏ ra giễu cợt, họ đây là coi tôi như kẻ ngốc, ngày nào họ không uống trà sữa thì là ăn cơm, trước đây là bạn bè thì cũng không sao, nhưng bây giờ thì kết thúc rồi, những gì nợ tôi thì đều phải trả sòng phẳng!

Lý Tiểu Tiểu khóc lóc và nói rằng cậu ta nhà nghèo, bảo là nhà tôi giàu như vậy thì sao tôi phải bức ép cô ấy đến mức đó.

Tôi??? Tôi yêu cầu cậu ta đặt hàng à?

Lúc cậu ta lấy điện thoại của tôi để đặt hàng sao không nói như vậy?

“Lục Yên, tôi sai rồi, chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?”

“Tôi cũng ở giữa chưa kịp nói gì, cũng không có..

Trong ánh mắt mong đợi của cậu ta, tôi nói tiếp: “Không biết nếu việc cậu thiếu nợ không trả. Để phụ đạo viên biết chuyện thì liệu học bổng lần này cậu có phần không nhỉ?”

Trong mắt cậu ta hiện lên sự ghen tị, tức giận hét lên: “Cậu muốn buộc tôi phải chết đúng không?”

“Trả nợ là chuyện đương nhiên, nếu chết vì 1000 tệ thì thực sự giúp tôi mở mang tầm mắt."

Tôi liếc nhìn hai người đang quan sát tình hình sau gốc cây rồi quay người rời đi.

Trên đường đi, ánh mặt mọi người nhìn, không còn thương cảm, thương hại hay khinh thường nữa mà ngày càng đố kỵ, ghen tị và tham vọng…

“Tiểu Yên, anh đã chia tay rồi, giờ anh theo đuổi em được không?”

Chu Hàn đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, tôi vỗ ngực trấn an trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, vẻ trìu mến giả tạo trên mặt hắn khiến tôi có ý niệm muốn tát cho gã một cái.

“Anh đưa cho tôi 10 triệu, tôi liền ở bên anh, như thế nào?"

9. 

Chu Hàn bả vai run lên: “Anh cho em, chúng ta có thể kết hôn sao?"

“No, đây là số tiền mà anh đầu tư, có thể kết hôn hoặc chia tay, hoặc không có gì cả!”.

Vẻ mặt Chu Hàn vặn vẹo trong giây lát, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ gây ấn tượng với em, Tiểu Yên, anh sẽ..."

“Thôi làm tôi ghê tởm đi, dù sao chúng ta không cùng tầng lớp, môn không đăng hộ không đối quá xấu hổ a...”

Lúc đầu anh đã coi thường tôi, còn bây giờ thì không thể với tới.

Tôi phớt lờ vẻ mặt đáng ghét của anh ta và về nhà với tâm trạng vui vẻ.

Khi nhận được cuộc gọi từ bố khen ngợi về việc giá cổ phiếu của công ty đã tăng cao, tôi vui vẻ nhìn vào chuỗi số 0 bổ sung trên tài khoản của mình. Chà, nhân sinh đáng giá!

Đến tối, tôi vụng về ôm con mèo lên và bất ngờ hôn lên mặt nó.

Con mèo sững lại, bộ lông màu cam hơi ửng hồng, sau đó nó hét lên và chạy trở lại phòng.

Tôi…

Tôi nhổ hai sợi lông mèo dính trên miệng ra.

Chưa đầy nửa giờ sau Tô Diễn quay lại, mặt anh ấy đỏ bừng, mặc dù trông anh rất ổn nhưng tôi mơ hồ có cảm giác rằng mỗi lần tôi làm chuyện thân mật với con mèo, Tô Diễn đều sẽ tỏ ra xấu hổ và tức giận khi anh ấy tan làm quay trở lại.

“Cô có thể tránh xa nó được không?”

“Anh đã lắp camera giám sát cho con mèo?"

Cả hai đồng thời lên tiếng, Tô Diễn?

“Không có, chỉ là nó không thích mọi người đến quá gần nó.”

Mặc dù Tô Diễn nói vậy, tôi sẽ tin ư?

Không tin!

Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy và nói: “Anh biết tôi giàu mà phải không?”

Anh ấy cau mày, ngồi xa hơn và gật đầu dè dặt.

“Tôi không ngờ rằng ngay cả anh cũng nhìn đến khí chất giàu có của tôi.”Tôi ôm mặt tự ái nói.

“Thông tin có sẵn trên mạng!”

Tôi:...…

“Anh có thể dạy kèm cho tôi được không?”

“Chúng ta không cùng chuyên ngành.”

“Không sao, anh thông minh như vậy, nhất định có thể, 3 vạn một tháng, hai giờ một ngày!"

Tô Diễn:...…

“4 vạn? 5 vạn?" Tôi đã tăng giá.

“3 vạn là đủ rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dạy kèm cho cô rồi đi làm.”

“Vẫn còn phải đi làm à? Anh không thể nghỉ một thời gian được à?”

Anh ấy phớt lờ tôi, đứng dậy và quay trở lại phòng.

Tôi:...!!

Hừm, cái vẻ lạnh lùng chết tiệt này!

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh tú của Tô Diễn, anh ấy cau mày gõ gõ lên bàn, khiến tôi định thần lại.

Giọng Tô Diễn khá cuốn hút, những nội dung khó hiểu và nhàm chán được anh ấy diễn tả khéo léo như đang kể một câu chuyện.

Tôi ghi chép cẩn thận, anh ấy cau mày: “Từ này sai rồi, từ thứ tám ở dòng thứ mười của trang trước và từ thứ năm ở dòng cuối cùng của trang đầu tiên đều là lỗi chính tả."

Tôi:...…

“Trí nhớ của anh tốt như vậy?” Anh ấy phớt lờ tôi, xí xí, đương kim vô địch trí tuệ có quyền kiêu ngạo!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play