[Zhihu] Bạn Trai Tôi Là Mèo Tinh

Phần Kết


8 tháng


17.

Tôi cùng Ngốc Bảo mua một căn nhà gần bố mẹ, mẹ tôi bị dị ứng với mèo, mà tôi cũng không thể vứt bỏ mèo của mình được.

Nền tảng mà tôi thành lập đang phát triển thuận lợi, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của các em đang cầm cặp sách trong những bức ảnh gửi cho tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Càng có nhiều trẻ em được giúp đỡ thì càng có nhiều người quyên góp, một người giấu tên đã quyên góp hai triệu, số tiền này có thể hỗ trợ 20 trẻ em cho đến khi vào đại học.

Tôi đã gửi tin nhắn cảm ơn nhưng bên kia có vẻ bận nên không hề trả lời.

Mỗi năm, đều có người vô danh quyên góp với số tiền lớn, và quyên góp ngày càng nhiều, năm triệu, mười triệu, duy nhất không đổi đó là vẫn không có tên.

Tôi bắt đầu tự thiết kế trang sức để phối kết hợp với thiết kế trang phục của mẹ tôi, hai thứ bổ sung cho nhau khá ổn.

Trong ba năm qua, điều tôi nghe nhiều nhất là về việc tìm đối tác và tiếp quản công ty.

Còn Phan Vũ, mỗi lần cậu ấy mang hoa và quà đến gặp tôi đều bị Ngốc Bảo đánh đập thậm tệ, chống trả thất bại, thất bại hết lần này đến lần khác.

Tôi chăm Ngốc Bảo khá béo tốt, tính cách của nó cũng ngày càng cáu kỉnh, mặc dù nó chỉ nhắm vào Phan Vũ và những người nói chuyện cũng như theo đuổi tôi.

Một lần nữa, tôi nhận được hàng loạt cuộc điện thoại đe dọa nguy hiểm đến tính mạng, tiếng mẹ tôi gầm gừ trong điện thoại, nhắc đi nhắc lại rằng hôm nay tôi nhất định phải đi xem mắt.

Tôi thở dài, thôi vậy, đến đó rồi tìm cớ chuồn đi.

Khi tôi chuẩn bị ra ngoài, Ngốc Bảo ôm lấy chân tôi và hét lên một tiếng kéo dài, như thể sắp bị bỏ rơi.

Tôi nựng mũi nó trêu chọc một cách hài hước: “Tao không vô tâm như chủ trước của mày đâu.” Thân thể nó cứng lại, tôi nói tiếp:

"Tao sẽ tìm nam chủ nhân mới cho mày, như vậy mày sẽ có hai người chiếu cố, mày nên cảm thấy vui vẻ!”

18.

Trong tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của nó, tôi còn có thể làm gì được, đành mang nó theo bên người.

Ngốc Bảo ngồi trên ghế phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như một vị tướng sắp ra trận. Tiền đề là bạn đừng nhìn vào khuôn mặt tròn và thân hình mũm mĩm.

“Bụp” Tôi không nói nên lời xuống xe, ôm lấy Ngốc Bảo, nhìn những chiếc xe đang tiếp xúc gần nhau.

Chiếc Bugatti mới nhất, không sai, là một người giàu có, tôi có đủ khả năng để đền bù tổn thất.

Ngốc Bảo có chút hưng phấn, cựa quậy trong vòng tay tôi, tôi tưởng nó sợ nên cứ vuốt ve an ủi.Chủ nhân của chiếc xe bị tông bước ra, đôi chân thẳng tắp cùng quần tây, chiếc áo sơ mi cắt may trông rất quen.

Người đàn ông đeo kính râm trên mặt, để lộ chiếc cằm mịn màng và đôi môi mỏng quyến rũ.

Yo, là một anh chàng đẹp trai.

“Tiểu thư, cô nghĩ thế nào về việc bồi thường?”

“Hay là tôi tự đền bù cho cô nhé?” Giọng nói lãnh đạm nhưng dễ nghe, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, người đàn ông giơ tay tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt lạnh lùng.

Tô, Tô Khâm Diễn!

19.

Tôi bàng hoàng ngồi trên ghế phụ của chiếc Bugatti, Ngốc Bảo nằm trên đùi tôi kêu lên sung sướng.

Tôi nhìn anh ấy quay người rời đi, không khỏi nói: “Vẫn còn có người đang đợi tôi.”

“Tôi đã nói với anh ta rằng tôi là hôn phu của em."

Tôi:...…

“Ba năm qua anh đã rất nhớ em, Lục Yên.”

Anh ấy đột nhiên lên tiếng, tôi ngơ ngác ôm lấy Ngốc Bảo, anh ấy mỉm cười, vẻ lạnh lùng giữa lông mày và ánh mắt dần biến mất, thay vào đó là sự bất lực.

“Anh vốn tưởng rằng có thể quên em, vô số lần muốn mang Ngốc Bảo đi, vô số lần muốn đánh thức em tỉnh lại và muốn cưới em. May mắn thay..."

May mắn thay cái gì? Khi bước ra ngoài, tôi có được trong tay chiếc nhẫn kim cương 10 carat và một vị hôn phu hoàn hảo.

Công ty của anh ấy rất thành công và hiện có tài sản trị giá hàng trăm triệu, tôi nhìn chằm chằm vào đầu anh ấy rất lâu.

“Anh không đội tóc giả?”

Tô Diễn: …

Dưới mắt Tô Diễn có quầng thâm nặng, nên tôi bảo anh ấy ngủ một lát.

Tuy nhiên tôi không nhịn được mà đưa tay kéo tóc anh ấy, quả thực là như vậy.

Đúng là con cưng của Chúa, tóc không tóc ngay cả khi thức khuya.

20.

Tôi đưa Tô Diễn về nhà, bố mẹ tôi rất hài lòng với chàng trai trẻ sạch sẽ và năng động này.

Thế là cả ba người thúc giục việc kết hôn.

Không, còn có một con mèo nữa.

Nó cứ đặt cuốn album cưới do mẹ tôi thiết kế trước mặt tôi, tôi không nói nên lời, như muốn mất trí.

Sau khi thỏa hiệp, tôi thấy Tô Diễn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Chỉ cần tôi chuẩn bị tinh thần cùng anh ấy trở thành một đôi vợ chồng ân ái.

21.

Sau đám cưới, anh ấy ôm tôi thật chặt, có chút lo lắng nói: “Anh muốn nói cho em một bí mật, cho dù em hiện tại em không thể tiếp nhận thì cũng đã muộn rồi.”

“Là chuyện anh và Ngốc Bảo là một, hay là việc anh âm thầm quyên góp tiền cho quỹ từ thiện của em hàng năm, anh âm thầm sau lưng em như vậy khiến em thậm chí cho rằng mình đã mất đi sức hấp dẫn khi còn trẻ.”

Tô Diễn:...…

“Em biết hết à?"

“Bằng không, anh nghĩ rằng anh đã giữ bí mật rất tốt?"

“Vậy em có chán ghét điều đó không?”

“Lúc đầu em rất không vui, nhưng khi nghĩ rằng anh cũng đang cố gắng vì em, em quyết định rộng lượng tha thứ cho anh."

Cũng cảm ơn anh đã mang thiên sứ đến cuộc đời của em.

“Tô Diễn, em đã nói với anh điều này chưa?”

“Gì cơ?”

“Thật ra, em đã thích anh từ rất lâu rồi!”.

P/s: cái kết hơi bị vội.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play