[Zhihu] Bạn Trai Tôi Là Mèo Tinh

Phần 2


8 tháng


3.

Bước ra khỏi căng tin, nước mắt tôi lập tức rơi xuống, nam thần không phải nam thần, tình bạn cũng giống như cái bánh mì hư, xanh mốc meo.

Tô Khâm Diễn đưa cho tôi hai tấm thẻ: “Của cô."

Tôi nhìn tấm thẻ anh ấy đã nhặt được lúc nào không hay mà cảm thấy chết lặng.

“Cho anh đấy!".

Tô Diễn cau mày: “Cô đang thương hại tôi?”.

Tôi lắc đầu, nhéo nhéo trong tay hai tấm thẻ bài, nhìn Tô Khâm Diễn đi xa, đây chính là sự khác biệt giữa con người với nhau.

Tiền của tên cặn bã đó cầm cảm giác thật kinh tởm, tốt nhất là đem đi quyên góp.

Tô Diễn, sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính, được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa với học bổng toàn phần, anh ấy xuất thân từ một gia đình bình thường và giành được giải vô địch trí tuệ cả nước, anh là một thiên tài được các gia sư tiến sĩ săn đón ráo riết và nhận được nhiều lời đề nghị từ các trường đại học nước ngoài nổi tiếng trên thế giới.

Anh ấy siêu đẹp trai, hào quang sáng chói nhưng lại không có trong bảng xếp hạng nam thần của trường, lý do là vì những người khác không xứng để so sánh với anh ấy.

“Tô thần thật ôn nhu, không ngờ rằng lại có cơ hội gặp được Tô thần, hôm nay thật may

mắn a!"

“Tôi thực sự ghen tỵ với Lục Yên vì có thể nói chuyện với Tô thần!”.

Ôn nhu?

Tôi nhìn cô gái mê sắc trước mặt và hỏi: “Tôi có đẹp không”?

Nếu dịu dàng ôn nhu thật thì sẽ không thể không quan tâm một người phụ nữ xinh đẹp như tôi đang chảy máu và khóc lóc, chỉ để trả lại tiền rồi lướt đi.

Tôi ngồi dưới gốc cây nói chuyện điện thoại.

“Bảo bối, con đang thiếu tiền à? Tại sao lại phải mua mua vé số? Bố sẽ cho con thêm hai thẻ đen nữa, đừng ủy khuất bản thân!”

Tôi sụt sịt: "Con vẫn còn tiền, bố à con rất nhớ bố.”

"Bảo bối! Sao con lại khóc? Ai dám bắt nạt con? Để bố dạy cho hắn một bài học!”

“Chu Hàn không cần con nữa, bố bảo ngày mốt đừng để quản gia đi nhận giải thưởng, con sẽ tự mình tới đó...”

4.

 Trước khi mở cửa ký túc xá, tôi đã nghe thấy tiếng nức nở của Khương Huyên và tiếng an ủi của những người khác.

“Mình đã cố gắng khuyên nhủ Lục Yên, vậy mà cậu ấy lại làm mình xấu hổ ở nơi công cộng!”

“Cậu ta vẫn luôn như vậy, ngày nào cũng kiêu ngạo, lại còn như một con chó vẫy đuôi chạy theo sau lưng một người đàn ông.”

“Đúng thế, không cần quan tâm cậu ta. Nếu không phải cậu ta hay mang đồ ăn và nước uống miễn phí thì ai thèm chơi với cậu ta?”

“Cậu ta trông thật tội nghiệp, cậu ta cho rằng dựa vào một khuôn mặt là có thể thống trị cả thế giới?”

Tôi mở cửa ra, những người kia xấu hổ trở về giường

Khương Huyên mắt đỏ hoe hỏi: “Tôi coi cậu như bằng hữu, vậy mà cậu làm tôi xấu hổ trước mọi người?”

TÔI?

“Cậu nói xem tôi như bằng hữu nhưng lại muốn tôi đi xin lỗi bừa bãi? Chu Hàn vừa nói, cậu liền đỏ mặt xông tới muốn làm kẻ thứ ba? Tôi không có người bằng hữu như cậu!”.

Đôi mắt Khương Huyên đỏ hoe, cô ấy giận dữ nhìn tôi rồi chạy ra ngoài.

Những người khác thò đầu ra buộc tội, chỉ trích tôi, cùng sự phẫn nộ đáng nực cười.

Tôi giơ điện thoại di động lên: “Các cậu vừa mắng tôi, tôi đã ghi âm. Những ai từng ăn đồ ăn của tôi và uống đồ của tôi. Tôi sẽ gửi hóa đơn trong nhóm. Nếu các cậu không muốn cả trường biết thì vui lòng chuyển khoản cho tôi!"

Mạnh Thính cau mầy : “Lục Yên, chúng ta còn phải sống với nhau thêm hai năm nữa, cậu thật sự muốn khiến quan hệ trở nên căng thẳng như vậy sao?"

“Lỗi của tôi? Miệng của cậu có ở trên cơ thể tôi không? Tôi có ép cậu mắng tôi à?”.

Lý Tiểu Tiểu mở miệng định nói gì đó, lại bị tôi ngắt lời, “Không cần chơi bài thông cảm, tôi không quan tâm việc cậu trộm dùng mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da của tôi các loại..v..v., Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn đối với cậu trở thành lẽ đương nhiên, kinh tởm!”

Hai người kia kéo rèm giường một cách mạnh bạo, như thể muốn trút giận, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc, sống trong ký túc xá như thế này thật khó chịu.

Sau khi thu dọn xong, tôi lại muốn cảm ơn những người bạn cùng phòng tuyệt vời của mình, những thứ tôi có thể sử dụng không nhiều, việc đóng gói cũng dễ dàng hơn..

Tôi đã chỉ khoản lớn để người ta vận chuyển hành lý của tôi xuống đó, tôi không muốn sống trong ký túc xá này nữa, nhà thì khá xa, việc mua nhà là viển vông, tôi cũng không quen ở khách sạn.

Nghĩ nghĩ, tôi mở app cho thuê nhà ra, xem hồi lâu, một người ở chung nhà, đối phương thường đi sớm về trễ, căn bản khó gặp. Phong cách trang trí của ngôi nhà trong ảnh rất đơn giản và trang nhã, phòng có ban công rộng.

Tôi lập tức gọi: “Ah, xin chào, Cậu đang tìm người ở ghép phải không?”

Bên kia im lặng một lúc: “Đúng, nhưng tôi là con trai."

“Tôi không ngại. Khi nào có thể xem nhà?”

“Khi nào cô rảnh?"

“Vậy tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

Bên kia: “...Được rồi.”

An ninh khu dân cư rất tốt. Khi cánh cửa mở ra, đôi mắt lạnh lùng của đối phương nhìn lướt qua tôi cùng với cái túi lớn phía sau tôi.

“Tô, Tô Khâm Diễn!"

5.

 Anh ấy gật đầu nhường chỗ, tôi hướng dẫn mọi người chuyển hành lý vào trong.

“Cô không nhìn qua trước sao?"

“Không cần, tôi rất hài lòng.”

Rốt cuộc thì nếu hôm nay không ở lại thì sẽ phải ở khách sạn, không bận tâm!

“Tôi có một con mèo, cô có thể chấp nhận nó không?”

“Tôi không bận tâm lắm đâu. Tôi rất thích mèo. Tôi là bậc thầy trong việc vuốt ve mèo.”

Tôi hưng phấn xoa xoa tay, anh ấy sửng sốt một lát: “Nó sợ người lạ, không cho người khác chạm vào.”

“Bất kỳ con mèo nào dù lạnh lùng đến mấy cũng không thể lạnh quá ba giây trong vòng tay tôi!” Tôi vỗ ngực tự tin nói.

Tô Khâm Ngôn:...…

Anh ấy trở về phòng và dường như không muốn nói chuyện với tôi.

TÔI:...…

Tôi chán nản nhìn những người công nhân hoàn thành công việc của mình, sau đó mắt tôi bị thu hút vào cục u trên ghế sofa trong phòng khách:

“Đó là một con mèo cam lớn?"

Tôi lao tới, con mèo nhanh chóng nhảy lên, giẫm lên lưng tôi, duyên dáng bước vào phòng Tô Diễn.

Tôi!!

Mẹ tôi bị dị ứng với mèo nên chỉ có thể thỏa thích đam mê yêu thích của mình trong quán cà phê mèo, tôi sắp được sống với mèo, quá háo hức!

Tôi ngồi xổm ở cửa đợi hai tiếng đồng hồ, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nó vừa đi ra, tôi liền nhanh chóng lao về phía nó, ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa.

Con mèo đang vùng vẫy và cười toe toét, cuối cùng cũng không chịu nổi kỹ năng tuyệt vời của tôi và kêu gừ gừ một cách thoải mái. Trong khi vuốt ve, tôi mở rộng hai chân sau của nó ra để xem là đực hay cái. Con mèo nghi hoặc nhìn lại thấy mắt tôi rơi vào... Nó kinh hãi hét lên, cùng lúc đó Tô Diễn đi ra khỏi phòng, mặt có chút đỏ bừng: “Cô đang làm gì vậy?"

6.

Con mèo thoát khỏi tôi, trốn sau lưng Tô Diễn. 

Tôi?

Hãy nghe tôi nói, tôi không hề ngược đãi nó.

“Nó là mèo đực, về sau cô không được phép chạm vào nó!”

Tô Diễn nói xong rất nhanh, cùng mèo nhanh chóng vào phòng.

Tôi nhìn con mèo vô tâm bước đi, sau đó trở về phòng và nằm xuống chiếc giường êm ái của mình.

Đột nhiên tôi cảm thấy kỳ lạ, sao Tô Diễn lại biết tôi muốn xem giới tính của mèo?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play