Bây giờ nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lục Viễn, cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Vả lại tối hôm qua sử dụng hết hai cái áo mưa vay mượn kia, Bách Đông Thanh vẫn còn chưa thoả mãn định đứng dậy đi mượn thêm, cô phải tốn hao bao nhiêu sức lực mới ngăn được anh, không thôi cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Chờ sau khi Lục Viễn đi khỏi, Bách Đông Thanh quay đầu nhìn về phía Hứa Húc đang đứng bên cạnh, thấy hai gò má cô đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ, thì lơ đễnh cười nói: “Lục Viễn và Tạ Vũ đều là người từng trải, có gì đâu mà ngượng ngùng. Anh ở đây lâu như vậy, bọn họ có làm gì anh cũng từng nghe hết rồi!”
Khoé môi Hứa Húc giật một cái, trừng mắt liếc anh: “Da mặt anh dày như vậy từ khi nào thế?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Anh đã là người sắp kết hôn rồi, cũng không phải là tấm chiếu mới hay gì nữa.”
Hứa Húc cười gượng ha ha hai tiếng, bực bội đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt.
Dùng nước lạnh tuỳ tiện đánh răng rửa mặt, cũng không còn tức giận nữa, cảm giác thoải mái cầm lấy cái rổ đan bằng tre trúc Bách Đông Thanh đưa cho cô, đi cùng với anh đến vườn rau xanh ngay bên cạnh trường học. Ở nông thôn cái gì cũng có thể thiếu chứ không thiếu đất, một mảnh đất này có rất nhiều luống rau, trồng đầy các loại rau sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT