Đám người đứng dậy tự đem ghế ngồi của mình đặt vào chỗ cũ trong phòng học.
Trình Phóng ngáp một cái to, cầm lấy cái ghế mình đang ngồi, cười nói: “Lão Tam, cậu thật sự là quá độc ác mà, không đợi tớ đi rồi mới cầu hôn được sao? Không cần cơm chó đầy miệng tớ như vậy đâu.”
Bách Đông Thanh mím mím môi, thẳng thắn bình tĩnh nhìn về phía anh ta: “Tớ không trông mong có được lời chúc phúc của cậu, nhưng vẫn hi vọng cậu có thể từ bỏ hoàn toàn triệt để, không nên để chính bản thân mình cũng không vượt qua nổi.”
Trình Phóng nhìn anh một chút, lại nhìn về phía Hứa Húc đang đắm chìm trong vui sướng vì nhận được lời cầu hôn, tự giễu cong môi cười một tiếng, cảm thán nói: “Không sai, tớ chính là ngay cả bản thân mình cũng không vượt qua được, sáu năm nay tớ vẫn luôn sống trong quá khức, mà những người bên cạnh không biết đã đi về phía trước bao xa rồi.” Anh ta chỉ chỉ ngôi sao trên trời, “Không phải có câu thơ đó sao? Bạn bởi vì bỏ lỡ mặt trời mà khóc thút thít, vậy nên cũng đã lỡ hẹn với những vì sao.”
Hứa Húc ôm bó hoa cúc dại cười khẽ: “Đúng đấy! Anh nhanh đi xem ngôi sao của anh đi!”
Trình Phóng nhún nhún vai, nói với Mạc Vĩ đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta về nghỉ trước đi, sáng mai xuất phát sớm một chút.”
Mạc Vĩ gật đầu, đuổi theo anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT