Chương 4: Tà Đồng hàng thế
"Hítt! Chết tiệt! Đây là có chuyện gì vậy?"
Lạc Thanh Đồng chỉ nhớ sau khi nàng ném hạt châu kỳ quái lấy được từ Khu 51 kia đi thì hai mắt đột nhiên tối sầm lại, mất đi ý thức!
Hiện tại tỉnh dậy tại sao lại cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau đớn?
Nhất là đôi mắt, ở đó liên tục truyền đến cảm giác bỏng rát, trước mắt hoàn toàn tối đen, rõ ràng là bị mù.
Đây là có chuyện gì vậy?
Cảm nhận được toàn thân, thậm chí là đôi mắt đều đau đớn vô cùng, cho dù Lạc Thanh Đồng mạnh mẽ đến đâu, lúc này cũng không nhịn được muốn chửi tục.
Đúng lúc này, có một đôi móng heo chạm vào người nàng.
"Haha! Nàng ta còn chưa chết! Các huynh đệ! Mau tới đây vui vẻ nào, nhớ xếp hàng theo thứ tự đã thương lượng trước đó!
Bởi vì toàn thân Lạc Thanh Đồng đang đau đớn dữ dội, lại còn bị mù nên tâm tình vốn đã không tốt, nghe được lời của đối phương, khoé môi nàng khẽ cong thành một nụ cười khát máu.
Rất tốt!!
Đối phương hình như là muốn cưỡng ép nàng? Hơn nữa còn không phải một người mà là một đám người!
Tốt!
Rất tốt!
Từ lúc Tà Đồng nàng nổi danh, còn chưa có kẻ nào dám nói những lời xằng bậy như vậy trước mặt nàng, càng đừng nói là hành động.
Đám người này rất giỏi!
Kẻ cuối cùng chưa được cho phép đã dám đụng vào người nàng, bây giờ cỏ mọc trên mộ chắc đã cao đến đầu người rồi!
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Lạc Thanh Đồng càng thêm tà dị và điên cuồng!
"Rắc!"
Khi tên kia đang nói chuyện, nàng đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ hắn rồi bẻ gãy!
"Lão Tam!"
Những tên áo đen còn lại vừa đuổi tới, trông thấy đầu tên kia gục xuống, liền biết hắn đã chết!
Bọn hắn hoảng sợ nhìn Lạc Thanh Đồng!
Cái này..... Không phải tu vi của nàng ta đã bị phế rồi sao? Đôi mắt cũng đã bị độc mù! Làm sao nàng ta có thể giết chết lão Tam chứ?
Dù thực lực của tên đó không cao nhưng cũng đứng tầm trung thượng trong bọn hắn, nhưng giờ lại bị một phế nhân ... một chiêu giết chết? Còn là một phế nhân mắt mù!
Sao nàng ta có thể làm được?
Bọn hắn làm sao biết được, Lạc Thanh Đồng không chỉ là đồng thuật sư, mà nàng còn tinh thông y thuật, kỹ năng chiến đấu, không gì không giỏi!
Bởi vì đồng thuật chính là kỹ năng phụ trợ nghịch thiên, khiến người khác phải thèm nhỏ dãi.
Đôi mắt của nàng chính là Thiên Sinh Huyết Đồng, có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Giám bảo, thấu thị... Không gì không làm được.
Hệ thống phòng ngự kiên cố nhất trên thế giới cũng không thể cản bước được nàng.
Lầu năm góc, Lạc Thanh Đồng có thể tới lui tuỳ ý.
Ngay cả Nhà Trắng được canh gác nghiêm ngặt, cũng không ngăn nổi nàng tiến vào.
Các loại đồ cổ, báu vật, nàng chỉ cần liếc qua cũng biết là thật hay giả.
Chưa hết, nàng còn có thể nhìn thấu kinh mạch cốt cách, biết được tình trạng cơ thể của đối phương, nơi nào có bệnh!
Năng lực nghịch thiên như vậy, mang đến cho Lạc Thanh Đồng vô vàn chỗ tốt, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều phiền phức!
Tất cả các quốc gia trên thế giới, các thế lực dị năng, cổ võ, không ai không muốn có được năng lực của nàng, để nàng phục vụ cho bọn chúng.
Nếu Lạc Thanh Đồng không có năng lực tự vệ, chỉ sợ ngay từ khi mới bộc lộ năng lực đã bị biến thành cái xác không hồn, quân cờ bị người khác tuỳ ý sai khiến rồi.
Làm sao có thể có uy danh vang xa, khiến toàn giới dị năng và các quốc gia trên thế giới đều kiêng kị?
Mất đi thị lực đối với nàng mà nói cũng không phải là việc ghê gớm gì!
Cho dù không có mắt, nhưng tất cả hành động của đối phương đều nằm trong lòng bàn tay của nàng!
Editor: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen