Chương 3: Lòng dạ ác độc
Lạc Thanh Đồng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lạc Tâm ngưng nhẹ nhàng nhấc tay lên.
Âm thanh lách tách vang lên, đột nhiên có vật gì đó rơi vào trong mắt của nàng.
"Á!" Ngay lập tức, Lạc Thanh Đồng hét lên một tiếng.
Khi vật kia rơi vào mắt, đôi mắt nàng như bị que sắt nung đốt cháy, mọi thứ trước mắt trở nên tối sầm lại, nàng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Làn da trắng như tuyết bị dính đầy bùn đất và vụn cỏ.
Đầu tóc Lạc Thanh Đồng rối tung, đôi tay che kín mắt, máu từ giữa các ngón tay không ngừng chảy ra, nàng kêu lên từng tiếng đau đớn.
"Phế bỏ tu vi của ngươi vẫn là không đủ a...... Đôi mắt này ta cũng muốn phế!"
Lạc Tâm Ngưng nhìn xuống Lạc Thanh Đồng lăn lộn trên mặt đất, giọng nói trong trẻo nhưng lời nói tàn nhẫn làm lòng người rét lạnh.
"Đại tỷ, tỷ cũng đừng trách ta. Người không vì mình, trời tru đất diệt! Đối phó tỷ có thể đạt được rất nhiều lợi ích! Ta căn bản không thể cự tuyệt được! Có trách thì trách mệnh của tỷ quá tốt, đắc tội người không nên đắc tội!"
Lạc Tâm ngưng dứt lời, quay qua nhìn đám người áo đen nói: "Nàng ta giao cho các ngươi đó! Các ngươi muốn chơi thế nào cũng được. Sáng ngày mai, ta muốn thấy Lạc Thanh Đồng không còn trinh tiết, mất hết tôn nghiêm xuất hiện trước cổng thành! Rõ chưa?
"Đã rõ!"
Đám người áo đen lớn tiếng nhận lệnh, không ít người đã lộ ra ánh mắt dâm tà nhìn Lạc Thanh Đồng.
Đây chính là đệ nhất mĩ nhân của Đông Ly Quốc a! Hôm nay bọn hắn nhặt được của hời rồi!
Vừa nghĩ đến đó, đám người áo đen kia đều có chút không thể chờ nổi nữa!
Lạc Tâm ngưng không thèm nhìn Lạc Thanh Đồng một cái, trực tiếp quay người rời đi!
Trong lòng nàng ta vô cùng thoải mái.
Từ nay về sau, đệ nhất thiên tài của Lạc gia chính là ta!
Tất cả vinh quang của Lạc Thanh Đồng đều sẽ thuộc về ta!
Mà Lạc Thanh Đồng sẽ là một phế nhân không còn trinh tiết, là nỗi ô nhục của Lạc gia!
Như vậy cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ người kia giao phó!
"Ha ha! Các anh em, chúng ta có thể sung sướng một phen rồi!"
Sau khi Lạc Tâm Ngưng rời đi, đám người áo đen liền nhao nhao xông tới.
Giờ phút này, tu vi Lạc Thanh Đồng đã hoàn toàn biến mất, hai tay trói gà không chặt, căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bọn chúng tiến lại gần mình.
"Lạc Tâm Ngưng, ta thề sẽ không tha cho ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Cho dù làm quỷ, ta cũng sẽ vĩnh viễn quấn lấy ngươi, khiến ngươi chết không được yên!"
Nhìn đám người áo đen kia không ngừng tới gần mình, trong lòng Lạc Thanh Đồng tuyệt vọng. Nàng cắn chặt răng, định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng mà có một tên áo đen đã phát hiện hành động của nàng.
Thấy nàng dám tự sát trước mặt bọn hắn, tên áo đen kia trong lòng tức giận, vội bước đến nâng cằm nàng, tát nàng một cái thật mạnh:
"Tiện nhân! Huynh đệ chúng ta còn chưa có chơi đâu! Ngươi lại dám tìm chết?"
Trong lòng tên áo đen kia rất tức giận, nhất thời quên mất tu vi của Lạc Thanh Đồng đã mất hết, biến thành người bình thường.
Một chưởng kia sử dụng huyền khí, ngay lập tức khiến Lạc Thanh Đồng bay ra xa vài mét.
Chết tiệt! Đồ ngu ngốc này? Lỡ đánh chết nàng ta thì làm sao bây giờ?!
Nhìn Lạc thanh đồng bay ra ngoài, va vào một cây cổ thụ, đám người áo đen giật nảy mình.
Bọn hắn hung hăng mắng người áo đen kia một câu, vội vàng chạy tới.
Nhưng mà không ai ngờ tới, lúc bọn hắn chạy đến nơi, Lạc Thanh Đồng vốn đã ngất ở dưới gốc cây lại đột nhiên mở mắt.
Đột nhiên!
Một cỗ khí thế cổ xưa mà sắc bén đột nhiên phát ra từ trên người nàng.
Editor: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen