Chương 2: Thiên tài trở thành phế vật
Chân Diễn đại lục, vùng đất tận cùng phía tây.
Đông Ly quốc, Cửu Vu sơn.
“A! Các ngươi là ai?”
Một thiếu nữ mặc trang phục sang quý, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ bị người đánh ngã xuống đất.
Đan điền của nàng bị trúng một chưởng, giờ phút này khí lực toàn thân đều đang nhanh chóng xói mòn.
Chỉ trong chốc lát, nàng liền từ võ giả cấp 9 đỉnh phong, rơi xuống thành một người bình thường.
Thiếu nữ vô lực nằm trên mặt đất, nhìn đám người áo đen đột nhiên xuất hiện chung quanh mình, không biết bọn hắn đến từ đâu.
Nơi nàng bế quan đột phá cực kỳ bí mật, ngoại trừ một số người, căn bản không ai biết.
Cửu Vu sơn lớn như vậy, những người này tại sao lại tìm tới nàng?
Hơn nữa còn vừa ra tay đã độc ác đến vậy, trực tiếp phế đi tu vi của nàng?
Rất nhanh, nàng liền có đáp án.
“Ha ha... Đại tỷ, cảm giác trở thành phế vật dễ chịu sao?”
Bước chân nhẹ nhàng, giữa âm thanh leng keng êm tai của trang sức, một thiếu nữ mặc váy màu khói xanh, hai tay giấu sau ống tay áo, từ phía sau đám người áo đen chậm rãi bước ra.
Mỗi một bước đi của nàng, phảng phất như là đang dẫm lên trái tim của Lạc Thanh Đồng, khiến toàn thân nàng không thể kiềm chế mà run rẩy.
“Lạc Tâm Ngưng?! Là muội ư?! Sao muội có thể làm thế với ta?!”
Thiếu nữ không ngờ tới, người ám hại nàng, lại là thứ muội nàng quan tâm chăm sóc như muội muội ruột!
Lạc Tâm Ngưng, tam tiểu thư Lạc gia- trấn quốc Hầu phủ của Đông Ly quốc. Nàng từ nhỏ đã người yếu nhiều bệnh, không được coi trọng.
Là thiếu nữ đã để nàng ta theo bên cạnh, dùng tài nguyên của mình giúp nàng ta điều dưỡng thân thể, nhờ vậy nàng ta mới có thể tập võ, từ đó khai phát thiên phú, trở thành người có thực lực gần với nàng trong thế hệ thứ ba của Lạc gia,!
Mỗi người đều có lý do để phản bội nàng!
Chỉ có Lạc Tâm Ngưng không thể!
Bởi vì tất cả mọi thứ của nàng ta, đều là nàng cho!
“Tại sao?! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Thiếu nữ không thể tin được tất cả những chuyện này. Nàng đã làm gì có lỗi với Lạc Tâm Ngưng, mà nàng ta lại đối xử như vậy với nàng?!
Lợi dụng lúc nàng đột phá, dẫn người đến đây vây công, phế đi tu vi của nàng?!
“Đại tỷ à, chỉ có thể trách mệnh của ngươi quá tốt, khiến người khác chướng mắt!” Lạc Tâm Ngưng nhìn tuyệt sắc thiếu nữ đang bất lực nằm trên mặt đất, làm thế nào cũng không bò dậy nổi, trong lòng có cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Lạc Thanh Đồng, đích nữ Lạc gia.
Cho tới bây giờ, Lạc Thanh Đồng luôn đè trên đầu nàng.
Luận thực lực, Lạc Thanh Đồng là người mạnh nhất trong thế hệ này của Lạc gia.
Luận mỹ mạo, Lạc Thanh Đồng là đệ nhất mỹ nhân của Đông Ly quốc.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng như sương tuyết, mịn màng như mỡ đông, nàng chẳng cần làm gì, đi đến bất cứ đâu cũng đều là vạn chúng chú mục*.
*Tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhất là đôi mắt màu xanh ngọc bích tựa như dòng suối trong vắt, sáng long lanh kia, khiến cho dung mạo vốn là mười phân vẹn mười của nàng, càng thêm xuất sắc!
Đều nói Lạc gia đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh được, giống như cửu thiên huyền nữ, cao quý không thể chạm tới.
Trên thực tế đúng là như vậy.
Cho dù là Lạc Tâm Ngưng luôn tự xưng là mỹ nhân đều có loại cảm giác, chỉ cần đứng cạnh Lạc Thanh Đồng, sẽ lập tức từ mẫu đơn tuyệt diễm biến thành cỏ dại ven đường.
Cái gọi là tuyệt sắc khuynh thành, không gì hơn cái này.
Nhìn Lạc Thanh Đồng dù đang chật vật nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không mất đi phong thái thanh nhã cao quý, trong lòng Lạc Tâm Ngưng tràn đầy ghen ghét.
Nàng ta bước tới, đưa tay bóp lấy cằm Lạc Thanh Đồng, nâng mặt của nàng lên.
“Đại tỷ, có phải trong lòng rất tuyệt vọng không? Đáng tiếc, đây vẫn mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Editor: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen