Trái tim nhỏ của Nguyệt Nhi đập thình thịch, thình thịch, thì ra cảm giác trở về nhà kì điệu như thế này.
Bước lên bậc thang cuối cùng, đang định phó ng lên thì đột nhiên nghe trong nhà vang ra tiếng giận dữ, làm cô bé sợ tới mức co rụt lại, thu hồi bước chân.
“Súc sinh! Xem bà nuôi ra cái thứ con gái tốt lành gì đi! Vào thời khắc quan trọng thế này mà nó lại làm rùa đen rút đầu! Nếu đám làm hỏng chuyện tốt của tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Là giọng một người đàn ông đang rất tức giận, Nguyệt Nhỉ trước giờ chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, cô bé lập tức nghe thấy giọng bà ngoại, hình như đang rất sợ hãi: “Quảng Đường à, ông đừng gấp, chờ một chút đi, chắc chắn Mặc Ca sẽ nghĩ ra cách, trộm bản vẽ nào phải chuyện đơn giản...”
“Hừ, tới lúc này rồi bà còn nói đỡ cho nó?
Vương Vân, xem ra bây giờ bà giỏi lắm! Thế nhưng. đám gạt tôi, lại đưa một đứa con hoang khác về! Nếu không phải hôm nay tôi đột nhiên tới đây, không biết còn bị các người giấu bao lâu nữa!”
Nguyệt Nhi lấy hết can đảm, lén đi tới cạnh cửa nhìn thử.
Vừa liếc mắt đã thấy bà ngoại đang khóc rất dữ.
Nguyệt Nhi thấy mà căng thẳng, siết chặt ná mtay nho nhỏ.
Nhưng cô bé không dám tùy tiện đi vào, bởi vì cô còn thấy một người đàn ông chưa từng gặp bao giờ, người kia trông rất hung đữ, nếp nhăn trên mặt run rầy, đôi mắt đỏ bừng trợn to như chuông. đồng, thật khiếp ngư
Vương Vân nước mắt đầy mặt, ôm chân Lâm Quảng Đường buồn bã cầu xin: “Ông muốn trút giận thì trút lên người tôi này, đừng làm bọn trẻ sợ, trẻ con vô tội mà..."
“Cút ngay! Bớt ở HH khóc lóc làm chướng mắt tôi đi!”
Lâm Quảng Đường nhấc chân đá mạnh lên người Vương Vân, khiến bà ngã ra sau đụng vào sofa.
Cùng lúc đó, một bóng người nho nhỏ đột nhiên xông vào tầm mắt Nguyệt Nhi.
Đó là một cậu bé đang bị trói trên ghế, lúc Nguyệt Nhi nhìn thấy gương mặt của cậu bé kia, sợ hãi ngây người.
Bởi vì gương mặt kia giống cô bé y như đúc!
Đúng là đứa trẻ mà cô nhìn thấy vô số lần trên ảnh chụp ở nhà cũ họ Quyền!
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn!
Dáng vẻ lạnh lùng kia, không lẫn vào đâu được!
Nhưng sao cậu chủ nhỏ Vũ Hàn lại ở đây?
Lại còn bị trói “Quảng Đường, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, ông đánh tôi đi, đừng ra tay với trẻ con...”
Tiếng bà ngoại khóc khiến Nguyệt Nhỉ rất đau lòng, cô bé banh mặt, đột nhiên nhớ tới lời mẹ từng nói, trong đầu nảy ra một sáng kiến
Rón ra rón rén xoay người chạy xuống lầu
Nguyệt Nhỉ vội vàng chạy vào cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư.
“Bạn nhỏ, muốn mua gì nào? Ba mẹ...”
“Chú ơi, có người xấu đến nhà cháu, có thể giúp cháu gọi chú cảnh sát đến không ạ?”
Nguyệt Nhi mở to mắt hỏi, chóp mũi còn đổ mồ hôi.
Ông chủ cửa hàng tiện lợi thấy Nguyệt Nhi như sắp khóc, không giống như đang nói dối, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát...
“Trong văn phòng, yên tĩnh không tiếng. động.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim Lâm Mặc Ca đậ pnhư đánh trống.
hình thịch, thình thịch.
Cô lật hết giấy tờ trên bàn cũng không tìm được tài liệu liên quan đến việc đấu thầu với thành phố Tuyết.
Quyền Giản Li cất tài liệu ở đâu đây?
Bởi vì quá hoảng loạn nên bị va vào ghế, cảng chân lập tức bẩm tím.
Nhưng cô chỉ đành ngó lơ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không, còn thời gian nữa!
Đột nhiên, ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc khiến cô chú ý.
Chìa khóa còn tra ở đó, nghĩ có lẽ lúc nãy Quyền Giản Li gấp đi họp nên quên khóa lại.
Ngón tay run rẩy mở ngắn kéo ra, một cái hộp tỉnh xảo đập vào mắt.
Mở ra thì thấy, vậy mà lại là một sợi dây chuyể n kim cương rất đẹp!
Mặt sau có khắc một chữ “Tuyết.
Tuyết. Chí𝓷h chủ, 𝙧ủ bạ𝓷 đọc chu𝓷g ~ 𝖳𝑹u M𝖳𝑹𝑼𝘠E𝑁.V𝓷 ~
Tuyết Nhỉ.
Bạch Nhược Tuyết?
Lòng đột nhiên trầm xuống, đau nhói.
Quả nhiên, người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết kia chính là người mà Quyền Giản Li vẫn. luôn che giấu?
Nếu không sao lại tốn công sức đặt làm sợi dây chuyển như thế này?
Với tính cách lạnh làng của Quyền Giản Li, có thể làm đến mức này đã đủ để chứng minh vị trí của người phụ nữ kia ở trong lòng anh?
Tuy rằng đã đoán được chuyện này từ lâu, nhưng giây phút biết được sự thật, vì sao trong.
lòng vẫn khó chịu như vậy?
Cô cắn môi, đặt chiếc hộp trở về, rồi rút túi hồi sơ phía đưới.
"Trong túi hồ sơ toàn là bản vẽ thiết kế, cô cũng không biết có phải hồ sơ đấu thầu hay không, nhưng bây giờ hết cách rồi.
Tách, tách, tách.
Chụp lại hết bản vẽ bên trong.
Tay run lẩy bẩy.
Thì ra làm gián điệp là chuyện đáng sợ như vậy, sao trước kia cô chưa từng nghĩ tới.
Mới vừa thả túi hồ sơ vào lại vào ngăn kéo, Quyền Giản Li đột nhiên mở cửa vào! Làm cô sợ tái mặt.
“Cô làm gì vậy?”
Anh trầm giọng hỏi, gương mặt đã tối
Đôi mắt anh lóe sáng, vẻ mặt của người phụ nữ này đã bán đứng cô.
“Không... Không có gì.”
Cô ấp a ấp úng, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng mình.
Nhưng cho dù cố tỏ ra bình tĩnh thế nào cũng không thể che giấu sự run rẩy trong lời nói
Quả nhiên, cô vốn không thích hợp làm loại chuyện ăn cắp ăn trộm này, không ngờ lại bị bắt hiện hình.
Ngăn kéo vẫn chưa đóng lại, mà Quyền Giản L đã sải bước đi tới.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đầu óc trống rỗng, căng thẳng đến run rẩy, đường như quên cả thở.
Nếu bị anh phát hiện thì hậu quả không thể nào lường được...
“Không có gì? Không có gì sao đang họp cô lại lén chuồn ra? Hơn nữa, còn ngồi ở chỗ tôi?”
Giọng anh như cây kim đâm lên đầu quả tim, khiến Lâm Mặc Ca run lên, suýt nữa đứng không, vững.
Lúc nãy đang họp, Quyền Giản Li đã phát hiện cô khác thường.
Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, như đang sợ hãi gì đó.
Thật sự không yên tâm mới đi xem thử, không ngờ rằng lại bắt gặp cảnh tượng quỷ dị này.
Con người cao lớn kia từng bước tới gần, như ngọn núi đè xuống, ép cô không thở nổi.
Khuôn mặt nhỏ trắng đến đáng sợ.
Giống như chạm nhẹ vào là sẽ vỡ vụn vậy.
“Tôi... Tôi đột nhiên thấy không khỏe...”
Nói ra, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy vớ vần.
Không khỏe thì đến chỗ anh làm cái gì?
Lâm Mặc Ca ơi là Lâm Mặc Ca, quả thật cô ngu đến không đỡ nổi!
Người kia ép sát, trên người tỏa ra hơi thở lạ nh lẽo đánh úp lại, tựa như muốn đông cứng cô.
Con ngươi u ám chợt lóe, anh lạnh lùng hỏi: * Chẳng lẽ trên bàn làm việc của tôi, có thứ cô cần?”
Lộp cộp.
Chân Lâm Mặc Ca mềm nhữn, va vào ghế dựa.
Hoảng loạn đến không biết làm thế nào.
Khí thế của người đàn ông kia quá mạnh, dù cô làm thế nào cũng không thể tỏ ra bình tĩnh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Ngăn kéo vẫn chưa đóng lại, người này nhạy. bén như thế, chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ hiểu ngay tấ tcả.
Nguyệt Nhi vẫn còn ở trong nguy hiểm, nhất định không thể bị phát hiện trong lúc này được!
Đầu óc trống rỗng, bỗng nhiên choáng váng.
Quyền Giản Li như nhận ra được gì đó, thình Iì nh bước tới, Lâm Mặc Ca sợ tới giật nảy người, không biết lấy đâu ra can đảm, đột nhiên ngẩng đầu đán cái miệng nhỏ còn đang run rẩy lên miệ nganh!
Chân trái nhân cơ hội đá ngăn kéo, cuối cùng, cũng đóng lại được.
Bởi vì quá sợ hãi, quá hoảng loạn nên bây giờ cô cũng không biết mình đang làm gì.
Thân thể cũng đang run rẩy chưa tìm lại được cảm giác.
Quyền Giản Li cũng bị nụ hôn ập đến bất ngờ làm cho nao nao.
Lành lạnh và ngọt thanh trên môi trong chớp mắt va chạm lý trí, thế nhưng quyến luyến đến không muốn buông ra!
Dẫu biết người phụ nữ này đang giở trò để lừa gạt mình chuyện gì đó.
Tuy nhiên, anh lại không có cách nào suy nghĩ bình thường!
Có điều kỹ thuật hôn của người này cũng quá vụng về rồi, Quyền Giản Li bỗng kéo cô vào lòng mình, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội cạy rằng ra...
Ẩm..
Mùi hương vừa sự ngang ngược thuộc về Quyề n Giản Li nháy mắt quét qua, cô giống như bị cuốn vào tâm cơn lốc lớn, choáng váng đến lâng. lâng.
Hơi thở anh càng lúc càng nóng, một bàn tay đã lần mò tìm xuống phía dưới, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong váy...
“Đừng...”
Lâm Như Ca bỗng nhiên tỉnh lại, đẩy anh ra, gương mặt lúc nãy trắng bệch lúc này đỏ bừng như hoa hồng nở rộ.
Ngực không ngừng phập phồng, thở dốc.
Như con nai tơ hoảng loạn trốn tránh, không chốn nương thân.
Quyền Giản Lỉ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh băng.
Ưu nhã sửa sang lại áo sơ mi, bình tĩnh đến không giống người phàm.
“Lâm Mặc Ca, không có bản lĩnh kết thúc cuộc chơi, thì đừng tùy tiện khơi mào! Hừ...
Anh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Giọng nói lạnh lẽo kia lại đánh cô vào địa ngục.
Rầm.
Cửa đóng sầm, đồng thờ đập nát trái tim bị đông cứng của cô.
Ù,ù..
Tiếng di động rung lên kéo Lâm Mặc Ca về hiện thực, cô run rẩy ấn nghe máy, giọng run rẩy đến mơ hồ, ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy.
“Tìm được rồi, lập tức gửi cho ông, thả Nguyệt Nhỉ ra...”
Lâm Quảng Đường nhìn thấy hình ảnh được gửi qua trên di động, mừng rỡ như điên.
Có chúng, chắc chắn có thể tham gia cuộc đấu thầu thành phố Tuyết! Vậy Lâm Quảng Đường ông ta sắp có thể làm lại từ đầu rồi!
Nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng, đã đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát đưới lầu, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. “Xây ra chuyện gì? Sao lại có xe cảnh sát?” Vương Vân đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, an ủi: “Có lẽ chỉ đi ngang qua mà thôi, không cần
““Không được, hay là bà đi xuống xem thử đi, tôi không yên tâm.” Sắc mặt Lâm Quảng Đường xanh mét.
Từ sau khi ngồi tù năm năm, bây giờ nghe thấy tiếng còi cảnh sát đã cảm thấy căng thẳng.
Dù sao ở trong tù chịu khổ nhiều như vậy, đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng ôngta.
Cho nên đương nhiên sẽ suy nghĩ về hướng, kia.
“Được, tôi đi xuống xem thử.”
Vương Vân run rẩy đi ra ngoài, bởi vì vừa rồi bị đạp nên trên người còn hơi đau.
Lâm Quảng Đường cực kỳ lo lắng, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, Vương Vân vội vã chạy vào: *"Không hay rồi, không hay rồi, cảnh sát tới bắt người, nói là có người bắt cóc trẻ con... Quảng Đường, ông đi mau, chạy mau đi!”