“Thật ư?”

Lâm Quảng Đường kinh hoàng, luống cuống. chạy trốn, lại cảm thấy bất an, nhanh chóng chạy trở về.

““Không được, bà chạy với tôi đi, tránh cho. người ta nghỉ ngờ.”

Dù sao Vương Vân ở đây, một mình ông ta chạy không chừng sẽ bị nhận ra.

Vương Vân không dám cãi, lập tức chạy theo ông ta.

Bởi vì quá hoảng loạn mà quên luôn đóng, cửa.

Vũ Hàn thấy hai người ải rồi, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng miệng bị dán băng keo, muốn kêu cũ ng không được.

Đúng lúc này, có một bóng người nho nhỏ từ ngoài cửa chui vào, cười với cậu.

“Hey, cần tôi giúp không.”

Lúc Vũ Hàn nhìn thấy gương mặt giống mình như đúc, ánh mắt lạnh lùng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.

Nguyệt Nhỉ chu môi, có hơi bực mình, vừa lột băng keo trên gương mặt lạnh lùng kia xuống, vừa nói: “Rõ chán mà, sao cậu lại y chang như ba mì nh Lạnh lùng như tảng núi băng vậy. Những lúc thế này phải khóc bù lu bù loa lên mới đúng. chứ.”

“Cậu từng gặp ba tôi?”

Vũ Hàn trầm giọng hỏi.

Bởi vì cô bé dùng từ lạnh như băng, cho nên Vũ Hàn theo trực giác cho rằng đang nói về ba mình.

“Đúng vậy, vừa gặp ba về, nếu biết như vậy không chừng đã về sớm hơn rồi.”

Nguyệt Nhỉ chạy vào bếp tìm dao phay, vất và lắm mới cắt đứt được đây thừng.

Vũ Hàn nhảy xuống ghế, hoạt động cánh tay bị trói lâu trở nên tê rần.

“Nói vậy, mấy hôm này em vẫn luôn ở nhà cũ?"

Đúng vậy, ông quản gia nhầm tôi là cậu nên bế về nhà, cậu xảy ra chuyện gì thế? Sao lại chạy. đến nhà tôi?

Nguyệt Nhi vừa đánh giá Vũ Hàn, vừa cầm một quả chuối đi vào phòng ngủ.

Vũ Hàn đi theo phía sau, thẩm hiểu ra mọi chuyện.

Thảo nào mấy hôm nay nhà họ Quyền không. phái người đi tìm mình.

Thì ra là nhận nhầm Nguyệt Nhi thành mì nh.

Lúc cậu nhìn thấy Nguyệt Nhi mới hiểu vì sao. mẹ nhận nhầm hai người.

Bởi vì quả thật tóc của Nguyệt Nhí còn ngắn hơn cả cậu.

Không nhịn được hỏi một câu: “Cậu là con gái? Sao tóc ngắn dữ vậy?”

Nguyệt Nhi thở dài như ông cụ non: “Haiz, kể ra thì rất dài. Đó là những năm tháng huy hoàng của cô chủ cả Nguyệt Nhỉ tôi..?

Một phút sau, Vũ Hàn ngất lời cô bé: “Nói cách khác, tóc cậu bị đốt trụi trong lúc đốt pháo hoa đúng không?”

Khụ khụ.... Gần như vậy.”

Nguyệt Nhi không vui bĩu môi.

Rõ ràng mình đã diễn tả rất khoa trương sao. người này vẫn nhận ra, thật là đáng ghét.

Giống y như ông ba mặt lạnh như tiền kia!

“Ôi chu choa, quả nhiên vẫn là ở nhà thoải mái nhất... Ưm, có mùi của mẹ.."

Nguyệt Nhi lăn trên giường mấy vòng, lúc này mới chớp mắt hỏi.

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao cậu lại ở nhà tôi?”

Vũ Hàn cũng nhảy lên giường ngồi, không hề qua loa trả lời: “Lúc tôi đang tìm Bell thì suýt chút nữa đã bị xe đụng, là mẹ đã cứu tôi...”

“Ôi, thì ra là như thế.”

Nguyệt Nhỉ gật đầu, tỏ vẻ giật mình hiểu ra, chọc Vũ Hàn trừng mắt liếc cô bé.

Nói thật, hai đứa nhỏ giống nhau như đúc ngồi cạnh nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cảm giác này thật sự có hơi vi điệu.

Vũ Hàn nhìn Nguyệt Nhi, đột nhiên tâm sự nặng nề.

Mày đẹp nhíu lại, thật sự như một khuôn đút ra từ Quyền Giản Li.

“Sao cậu lại bỏ đi thế? Bà nội phát hiện chắcchắn sẽ rất lo, nhân lúc trời chưa tối mau trở về đi. "

"Vì sao là tôi trở Kế Kia chính là nhà cậu,kia chính là nhà cậu, người nên về là cậu mới đúng." Còn lâu NguyệtNhỉ mới quan tâm Vũ Hàn nghĩ như thế nào, không tim không phổi ôm gối đầu cười ngây ngô.

Cuối cùng cũng về đến nhà, không biết mẹ gặ p được mình có vui không nhỉ?

Lâu rồi không được mẹ ôm. Ui, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật phấn khích rồi.

"Tôi không về đâu, nơi đó vốn không phải nhà tôi.”

Ánh mắt Vũ Hàn trở nên ảm đạm, gương mặt nhỏ cũng lộ ra vẻ bỉ thương.

Năm năm ở nhà họ Quyển, cậu chưa từng có một ngày vui vẻ.

Mặc kệ cậu cố gắng thế nào, có thành tựu thế nào cũng không được ba thích, thậm chí chưa từng cười với cậu một cái

Nhưng ở đây lại khác, mẹ rất thương cậu.

Từ khi tới ngôi nhà này, cậu mới biết thì ra có mẹ là điều hạnh phúc như vậy.

Cho nên, cậu tuyệt đối sẽ không trở về.

Dù sao thì, đẫu cậu mãi mãi không về, ba cũng sẽ không phát hiện.

Bởi vì trước giờ ba chưa từng quan tâm cậu.

“Này, Quyền Vũ Hàn, chẳng lẽ cậu giả con gái đến nghiện rồi à? Thấy mặc quần áo của tôi cũng. xinh lắm đấy.”

Nguyệt Nhi nhìn Vũ Hàn mặc áo khoác hồng. nhạt, che miệng cười trộm.

Vũ Hàn kéo kéo áo khoác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Bình tĩnh vừa rồi không cánh mà bay, cậu ấp úng nói: “Còn lâu nhé, tôi chỉ không muốn rời khỏi mẹ mà thôi.

"Khó mà làm được, đó là mẹ tôi! Cậu không. được tranh với tôi!”

Nguyệt Nhỉ bĩu môi mủm mim, móc ra hai cụ c kẹo sữa ở trong túi ra: “Này, nể tình cậu giống. tôi, chia cho một cục đấy, nhưng mẹ thì không được, tôi sẽ không chia cho cậu đâu.”

Vũ Hàn khẽ thở dài, cũng không có nhận kẹo sữa.

Mà nghiêm túc nhìn Nguyệt Nhi.

“Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện vì sao hai chúng ta giống nhau đến vậy sao?”

Nguyệt Nhi gãi gãi đầu, lại chớp mắt to, gật đầu: “Có nghĩ chớ, mà không nghĩ ra.”

Vũ Hàn bất đắc dĩ thở dài, thảo nào con bé toàn nộp giấy trắng, quả nhiên ngốc thật.

Cậu lấy một quyển sách trong ngăn kéo, mở ra một trang trong đó, nói: “Trên đó viết hết đấy, tự đọc đi."

Nguyệt Nhỉ duỗi đầu nhỏ nhìn thoáng qua, lập tức khó chịu gào lên: “Oa, nhiều chữ quá, phiển ghê.”

Vũ Hàn thật bó tay.

Chỉ có thể lấy sách lại, giải thích cho cô bé.

"Trên này viết, hai đứa trẻ giống nhau như đú c như chúng ta chính là sinh đôi, là từ một bụng. mẹ sinh ra.”

Nguyệt Nhỉ chớp đôi mắt to ngập nước, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: "Ý cậu là... Mẹ tôi cũng là mẹ cậu?”

"Ữm, có lẽ đúng là như vậy.”

Vũ Hàn gật đầu, nếu đúng như trên sách viết thì chính là như vậy.

“Thật ra từ khi cậu biết đến sự tồn tại của. Nguyệt Nhi, đã bắt đầu tra tài liệu.

Quyển sách này là cậu mượn từ giáo viên nhà trẻ.

Dựa theo trên đó viết, thì có lẽ cậu và Nguyệt Nhi chính là một cặp song sinh, mà mẹ của Nguyệt Nhỉ cũng chính là mẹ cậu.

Cho nên mấy ngày qua, cậu mới quyết tâm ở lại đây.

Vốn dĩ cho rằng chỉ là một hiểu lầm, lại không ngờ thật sự tìm được mẹ rồi.

Cậu cực kỳ vui luôn.

Tuy nhiên, người luôn bình tĩnh như cậu, dù vui cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Đây là thói quen năm năm nay tạo thành, từ lâu đã khắc sâu vào xương tủy.

“Oa, thần kỳ ghê, vậy mà chúng ta lại là đôi song sinh... Mẹ tôi chính là mẹ cậu, vậy có phải ba cậu cũng là ba tôi không?”

Nguyệt Nhi hai tay chống cằm, mở to mắt chảm chằm Hàn Vũ hỏi.

“Ù, như chúng ta, đương nhiên là cùng cha cùng mẹ sinh ra.”

“Thật ư?”

Mắt Nguyệt Nhi lập tức sáng lấp la, lấp lánh!

“Ôi chao, Nguyệt Nhi có bal Yell... Vui quá ba của Nguyệt Nhỉ không đến thiên đường, cuối cùng Nguyệt Nhi cũng có ba rồi...”

Trái tim nho nhỏ tràn ngập hạnh phúc, sắp không kiểm chế được.

Cô bé nhớ ba nhiều như vậy, cuối cùng xuất hiện thật rồi!

Hơn nữa còn là ba của Vũ Hàn vừa đẹp trai vừa cao lớn!

Nguyệt Nhi cảm thấy tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn.

Bởi vì quá vui nên nhảy khắp giường, lật tung chăn mà hồi sáng Vũ Hàn đã xếp gọn gàng.

“Nguyệt Nhi! Cậu có thể cẩn thận chút không rối tung hết rồi...”,

Còn lâu Nguyệt Nhỉ mới quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo nhảy tới nhảy lui như con thỏ.

Trong năm năm cuộc đời, hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của cô bé.

“Dù sao tối ngủ cũng sẽ tung ra thôi, cần gì phải xếp kỹ như vậy. Quyền Vũ Hàn, sao cậu giống ba tảng băng kia quá vậy.”

Bởi vì nhau.

là con ông ấy, đương nhiên giống

Vũ Hàn nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nói ra miệng.

*À đúng rồi..." Nguyệt Nhi đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lồm cổm ngồi dậy: “Quyền Vũ Hàn, thế hai chúng ta ai là em trai, ai là chị gái?”

Vũ Hàn chớp đôi mắt to xinh đẹp, lần đầu tiên không bình tĩnh.

Hình như câu hỏi này hơi sai sai.

Sao có cảm giác sắp lọt hố vậy?

Hơn nửa ngày mới vòng qua cái hố, trừng Nguyệt Nhỉ: “Tôi là anh trai, cậu là em gái!”

“Vì sao chứ! Rõ ràng tôi lớn hơn cậu, phải gọi tôi là chị mới đúng!”

Nguyệt Nhỉ đầu cái miệng nhỏ, kháng nghị.

Ánh mắt Hàn Vũ lóe lên, lúc này, gương mặt

cậu hiện lên bóng đáng của Quyền Giản Li.

Sau đó lập tức lấy bài thi trong cặp ra, đắc ý nói: “Ai điểm cao người đó lớn hơn! Tôi thi được một trăm điểm, đương nhiên là anh trai.”

Dùng thực lực nói chuyện, đây là điều mà từ nhỏ cậu đã được dạy ở nhà họ Quyền.

Á? Một trăm điểm? Nói khoác! Còn lâu tôi mới tin...” Nguyệt Nhi vừa nói vừa mở bài thi, lúc nhìn thấy con số đỏ chót trên đó, mắt sắp lọt trò ng.

Khuôn mặt nhỏ lúc nãy còn hăng hái lúc này. suy sụp hẳn: “Quyền Vũ Hàn, cậu là quái vật! Sao. có thể được một trăm điểm chứ... Hu, hu, hu...”

“Tiêu đời rồi, sau này Nguyệt Nhi sống không nổi.

Vũ Hàn mặc kệ cô bé tiếc hận cỡ nào.

Cậu đã học hết chương trình sáu lớp tiểu học rồi, thi mẫu giáo được một trắm quá trẻ con.

Nguyệt Nhỉ vẫn còn đang đau lòng.

Trước kia cô bé đều nộp giấy trắng, nếu sau nà y mẹ cũng bắt mình thi một trăm điểm thì làm sao bây giờ.

Hu, hu, hu...

Sao số mình khổ thế này.

“Giờ đã hiểu chưa, sau này gọi tôi là anh trai nhé!”

"Còn lâu! Tôi mới là chị gái! Nếu cậu không tin tôi sẽ đi hỏi mẹ!”

Nguyệt Nhỉ đầu miệng nhỏ, định nhảy xuống, giường.

Lại bị Vũ Hàn chặn: “Không thể hỏi mẹ..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play