Cô vốn là một người phụ nữ lý trí, chắc chắn sẽ không hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì một thứ vớ vần không thuộc về mình ấy.
Biểu cảm thay đổi trước và sau của cô đều rơi vào mắt anh, nhưng anh không truy đến cùng.
Bởi vì hiện tại, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
"Tổng giám đốc Quyền, buổi đấu thầu ở Tuyết Thành sẽ diễn ra trước thời hạn sao? Sao anh không nói tôi một tiếng, tôi cũng có thể giúp..."
"Nói cho cô? Tại sao? Chẳng lẽ với trình độ của cô, có thể tạo ra ảnh hưởng then chốt gì đến buổi đấu thầu à? Hay là... thời gian tổ chức buổi đấu thầu ở Tuyết Thành rất quan trọng đối với cô?"
Một câu, khiến cô nghẹn họng.
Lòng nghỉ ngờ của người đàn ông này nặng. đến không còn ở mức bình thường nữa.
Cô khẽ cắn môi nhưng không phản bác gì cả.
“Anh lo quá rồi, tôi chỉ nghĩ mình thân là thư ký của tổng giám đốc Quyền nên muốn cùng chia sẻ nhiều hơn thôi.”
Giọng nói xa cách giống như nội tâm lúc này của cô vật
Quyển Giản Li nhíu mày, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi anh lại cúi đầu nhìn xuống tài liệu trong, tay mình, buồn bực nói: “Cô im lặng chờ đợi chính là đang hỗ trợ.”
“Vâng...”
Cô đáp lại, lui sang một bên, lặng lẽ ngồi trở lại ghế sô pha.
Sự lạnh nhạt của người đàn ông này thật sự khiến cô cảm thấy không quen.
Nhưng bây giờ anh ta mới là b nhất nhỉ?
Mà người đàn ông sẽ đau khổ, sẽ buồn bã, sẽ sợ sự cô đơn mà cô đã nhìn thấy mấy ngày qua, chỉ là một giấc mộng không có thực mà thôi.
Tỉnh mộng, mọi thứ lại trở về như cũ.
Cô chỉ là một thư ký nhỏ có thể mặc người sắp đặt.
Màanh ta lại là tổng giám đốc sắt đá máu lạnh nắm trong tay quyền sống chết của người khác.
Không ai có thể bước vào trái tim anh ta.
Có lẽ, ngoại trừ người phụ nữ tên Tuyết Nhi ấy
Rè rè...
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên làm cô giật mình.
Khi cô nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, lòng bất chợt trầm xuống.
Cô lén lút vào nhà vệ sinh nghe tho;
Vừa mới kết nối, tiếng rít gào của Lâm Quảng. Đường tức khắc vẳng ra từ bên trong, như muốn xuyên qua điện thoại và ăn tươi nuốt sống cô vậy: “Thứ khốn nạn! Tại sao buổi đấu thầu ở Tuyết Thành lại diễn ra trước thời hạn? Mày đã biết tin này từ lâu rồi đúng không? Tại sao lại không nói cho tao biết? Rõ ràng là đang muốn hại taol”
“Không, không phải... Tôi cũng vừa mới biết thôi, chuyện này là do tổng giám đốc Quyền đột nhiên quyết định...”
Nhưng lời giải thích lại nhạt nhòa và chẳng có chút thuyết phục nào.
Hơn nữa, hiển nhiên Lâm Quảng Đường cũng không nghe lọt.
““Hừ, tao mặc kệ mày dùng cách gì, mau mau. lấy bản vẽ đi! Mày phải gửi qua đây trước khi buổi đấu thầu bắt đầu! Không thì, hừ...”
“Ông muốn làm gì!”
“Hừ, buổi đấu thầu ở Tuyết Thành là cơ hội trở mình duy nhất của tao, cũng là cơ hội duy nhất để mẹ mày gả vào nhà họ Lâm, cả hai ta không ai được thất bại Nếu mày không làm theo những gì đã thỏa thuận, vậy đừng trách tao tàn nhẫn độc ác, không nhớ tình cũ... còn về phần mẹ của mày, haha..”
“Đừng... Ông đừng có đụng vào mẹ tôi!”
Cô kinh hoảng gầm nhẹ một tiếng nhưng. trong điện thoại lại truyền ra tiếng tút tút kết thúc. cuộc gọi. Lâm Quảng Đường đã cúp điện thoại từ lâu
Ngón tay đang cầm điện thoại của cô tái nhợt, các khớp xương trở nên trắng bệch, trông cô như sắp bóp nát điện thoại vậy.
Cô mềm nhữn chân, ngã ngồi trên mặt đất.
Bản vẽ, cô phải làm thế nào mới có thể lấy được bản vẽ đây?
Sao cô lại quên mất rằng một khi buổi đấu thầu ở Tuyết Thành diễn ra trước thời hạn, Lâm. Quảng Đường sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng chứ.
Mà một khi ông ta phát điên, người đầu tiên bị liên lụy chỉ có thể là mẹ của cô - Vương Vân
Không được, vì mẹ cô nhất định phải lấy được bản vết
Tại nhà cũ của nhà họ Quyền.
Dưới chiếc xích đu trong vườn, hai bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm ở đó, trông hòa hợp đến lạ.
Bell vui vẻ vẫy đuôi, cắn miếng lạp xưởng, trong miệng, ăn đến say sưa thích thú.
Nguyệt Nhi ngồi xổm một bên nhìn nó ăn, nhưng trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé lại lộ ra nỗi buồn không nên có.
“Tiểu Minh à, ăn nhiều một chút, sau này tao không ở đây nữa, mày nhớ phải nhớ tao đó...”
Cô bé vừa nói vừa duổi tay sờ đầu Bell.
Bell ngẩng đầu lên liếm bàn tay nhỏ bé của cô bé, sau đó lại vùi đầu vào miếng lạp xưởng thơm ngon.
““Tiểu Minh à, bố tao không thích mày, sau này thấy bố tao về mày nhớ trốn ở trong phòng. đừng có ra ngoài nha, không chạy ra trêu chọc bố tao thì bố tao sẽ không đuổi mày đi đâu, đã biết chưa? Còn nữa, váy của bà nội rất đắt tiền, mày cũng không được dùng móng vuốt bẩn thỉu của mình để túm lấy, không thì bà nội sẽ giận thật đó, bà nội mà giận lên thì cũng đáng sợ lắm á...”
“Ư hử..”
Bell vừa ăn vừa phát ra vài tiếng rên ư hử, như thể đang phụ hoạ theo lời của Nguyệt Nhỉ vậy.
Nhưng thực tế nó lại cảm thấy hôm nay Nguyệt Nhỉ cực kỳ đong dài.
“Còn nữa nè, chuyện tao bỏ đi mày đừng có nói cho người khác biết đấy nhá, bởi vì tao sợ ông nội bà nội sẽ buồn. Thật ra Nguyệt Nhí cũng, không nỡ rời xa hai người... nhưng mà Nguyệt Nhỉ muốn mẹ hơn...”
Cô bé nói xong, cặp mắt cô bé đỏ hoe ngay lập tức.
Đôi mắt to ngập nước càng trở nên long lanh và trong veo hơn.
“Gâu gâu...”
Bell không nghe hiểu lời nói của cô bé nhưng, vẫn bị nỗi buồn của cô bé lây nhiễm, nó dụi cái đầu nhỏ như cục than đen lên đùi Nguyệt Nhi như thể nó cũng không nỡ để cô bé rời đi vậy.
Tuy rằng ngày thường Bell bị Nguyệt Nhi bắt nạt khá nhiều nhưng mà trí nhớ của nó lại không tốt.
Bị bắt nạt xong, đùng một cây lạp xưởng là có thể mua chuộc lại được bình thường.
“Ha ha... Ngứa quá Tiểu Minh, thôi được rồi, tao phải đi, mày nhớ phải ngoan ngoãn đấy, đừng có gây rắc rối cho ông bà nội nha...”
Nguyệt Nhỉ lại lưu luyến xoa đầu Bell, cô bé đứng dậy phủi cái mông nhỏ rồi lại ngắm nhìn khu vườn quen thuộc này, sờ sở chiếc xích đu mà bà nội đã đặc biệt làm cho mình.
Lòng cô bé cảm thấy rất buồn.
Cô bé thật sự không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ rời xa ông nội bà nội.
Đương nhiên, và cả người bố với khuôn mặt tựa như tảng băng nữa.
Nhưng cô bé biết mình nên quay về với mẹ.
Cô bé đã ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn mẹ sẽ rất lo cho cô bé.
Hơn nữa, cô bé cũng nhớ mẹ vô cùng.
“Ư hử..."
Bell vẫy đuôi chạy sát theo sau cô giống như đỉa bám đuôi vậy.
Như thể anh chàng nhỏ bé này cũng nhận ra rằng bọn họ sắp phải chia xa.
“Tạm biệt Tiểu Minh, mày nhớ phải ngoan ngoãn đấy...”
Nguyệt Nhi miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, cô bé học theo động tác của người lớn vẫy tay với Bell.
Sau đó cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía cổng lớn.
“Ư hử... gâu gâu..."
Bell đuổi theo vài bước, sững sờ đứng bất động tại chỗ.
Nhìn bóng lưng Nguyệt Nhỉ càng ngày càng xa rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cái đầu nhỏ của nó bất lực cúi xuống...
Cao ốc Quyền thị, trong phòng họp.
Quyền Giản Li đang mở họp với ban lãnh đạo. công ty để thảo luận về một số vấn đề cụ thể tại buổi đấu thầu ở Tuyết Thành vào buổi chỉ
Trong phòng họp chật kín người, bầu không, khí lắng đọng mà kịch liệt.
Cảm giác căng thẳng giống khi khi phải chuẩn bị cho kỳ thi sắp diễn ra.
Lâm Mặc Ca ngồi tại vị trí rất xa ngay khu vực gần cửa nhất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Cô nhìn chằm chằm vào tài liệu cuộc họp trong tay nhưng tâm trí cô lại cứ đặt lên cái điện thoại cất trong túi.
Mỗi lần điện thoại rung lên, dây thần kinh của cô lại căng thêm một phần.
Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, cô căng thẳng đến mức thở thôi cũng run.
“Tổng giám đốc Quyền, các giám khảo quốc tế sẽ đến sân bay trong nửa giờ nữa, công ty đã cử người đến đón họ rồi. Sau khi nghỉ ngơi xong, họ sẽ được đưa thẳng đến hội trường đấu thầu.."
Các bộ phận đang lần lượt báo cáo, sắc mặt Quyền Giản Li bình tĩnh, anh ngồi ghế trên nghe.
Cặp mắt anh tối tăm sâu không thấy đáy.
Không ai có thể nhìn thấu.
Khí thế uy nghiêm toát ra từ người anh khiến bầu không khí trong phòng họp càng thêm áp lực nhưng cũng khiến mọi người như có chỗ dựa, cảm
thấy vô cùng yên tâm.
Chỉ cần có tổng giám đốc Quyền bày mưu lập kế, buổi đấu thầu ở Tuyết Thành sẽ diễn ra thành công, không có bất cứ sai sót nào.
Rè rè...
Điện thoại lại rung lên. Lâm Mặc Ca liếc nhìn Quyền Giản Li đang, ngồi ở đẳng trước một cái, cẩn thận lấy điện thoại di động ra.
Có tới tận hai chục tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ Lâm Quảng Đường.
Cô hít một hơi thật sâu, lần lượt nhấp mở từng cái một.
Theo đó lòng cô cũng càng ngày càng nặng nề.
“Con khốn! Mày còn đợi cái gì nữa? Mày thật sự muốn ép tao làm chuyện điên rổ à?”
“Đồ bất hiếu! Giờ tao đã đi gặp mẹ mày rồi, nếu không muốn bà ta xảy ra chuyện gì thì mau gửi bản vẽ qua đây nhanh lên!”
“Oắt con, đừng hòng kéo dài thời gian! Nếu còn kéo dài nữa, tao không ngại kéo theo mày. chết chùm đâu..."
Càng đọc, từng lời từng chữ trên đó càng làm lòng cô lạnh đi.
"Trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô nghiến chặt răng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Rè rè.
Điện thoại lại rung lên một chút, cô sợ hãi buông tay, điện thoại lộp bộp rơi xuống đất.
Cô hoảng loạn nhặt lên rồi click mở, là một đoạn video ngắn!
Đầu ngón tay run rẩy bấm phát video, khi cô nhìn thấy bóng hình bé nhỏ bị trói ở ghế, cơ thể cô khẽ run lên, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ!
Đầu óc cô trống rồng ngay tức khắc.
Nguyệt Nhi...
Nguyệt Nhỉ của cô lại bị lão điên Lâm Quảng Đường kia bắt cóc!
Sợ hãi và lửa giận lập tức cuốn lấy cô, nhân lúc khôngai chú ý cô lén lút lẻn ra khỏi phòng họp rồi gọi lại vào số máy đó.
Cô còn chưa kịp phun trào lửa giận thì Lâm Quảng Đường ở đầu bên kia điện thoại đã gào lên trước.
Súc sinh! Mày thật sự muốn phá hỏng. chuyện tốt của tao phải không? Nếu mày muốn đổi ý, vậy thì đừng có trách tao ra tay tàn nhẫn!”
“Ông đừng có đụng vào Nguyệt Nhi! Tôi sẽ lập
tức đi tìm bản vẽ, ông đừng đụng vào con bé!”
“Hừ, vậy thì tao đây sẽ cho mày thêm năm phút nữa. Năm phút sau nếu tao không thấy được ậy sau này mày cũng đừng mơ được gặp lại con nhóc này nữa!”
Tút.
Đối phương lập tức kết thúc cuộc gọi.
Toàn thân Lâm Mặc Ca đều đang run rẩy.
Nhưng cô không thể gục ngã, cô còn phải cứu Nguyệt Nhi!
Dù đang bị trói nhưng biểu cảm của Nguyệt Nhi vẫn rất bình tĩnh, vẫn rất kiên cường.
“Nguyệt Nhi, đừng sợ, một lát nữa thôi mẹ sẽ cứu con...”
Cô hít mấy hơi thật sâu, cố gắng ép bản thân tự bình tĩnh lại. Cô liếc qua phòng họp một chút, cuộc họp bên trong vẫn đang điễn ra.
Năm phút, chắc là đủ rồi.
Cô ngẩng cao đầu đi về phía văn phòng ở trên lầu.
Cô tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra bất kỳ manh mối nào...
Dưới gốc cây hoa anh đào đã không còn nở hoa trong khu dân cư cũ kỹ có một bóng hình nhỏ nhắn đang đứng nơi đó.
Trên người Nguyệt Nhi là bộ quần áo bình. thường mà cô đã mặc vào ngày rời nhà.
Cô bé ngầng đầu nhìn khung cửa sổ quen ập tức được thay thế
thuộc, chút mất mát vừa rí bằng niềm vui sướng.
Rất nhanh thôi, cô bé sẽ được gặp lại mẹ và bà ngoại mà cô bé hằng mong nhớ!
Cô bé thật sự rất hưng phấn!
Trên khuôn mặt hồng hào phúng phính lộ ra một nụ cười xán lạn.
Cô bé chạy thẳng một đường, lao như bay trên hành lang cũ kỹ.
Cửa nhà mở toang, chẳng lẽ mẹ và bà ngoại biết cô bé sắp về nên mở sẵn cửa đợi cô bé tứ?