Tục ngữ có nói, nhược thủy tam thiên chỉ thủ nhất biều, không phải là không có đạo lý.
Đi đêm nhiều có ngày gặp quỷ.
Bước chân lớn, dễ kéo trứng.
Tương tự, lưới giăng quá rộng, dễ kéo được cá mập.
Trong phòng rơi vào giữa sự yên tĩnh như chết.
Giang Hải Triều đưa lưng về phía hai người, trầm mặc ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh sáng bình minh từng chút một xuyên qua tầng mây, chiếu sáng nhân gian.
"A Hải." Vương Lâm thở dài, đè lên vai Giang Hải Triều, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.
Dù sao, bây giờ giúp anh đặt vé máy bay bỏ trốn đã không còn kịp rồi.
"Cô nói xem, Hoắc Diễm sẽ bóp chết tôi trước, hay sẽ đâm chết tôi trước?"
Hắn có thể bị nghẹn* chết rồi... Vương Lâm ho khan, an ủi anh, "Sẽ không đâu, bây giờ là xã hội pháp trị."
*脐死 (cái chết rốn) là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc để mô tả hiện tượng người trẻ chết khi chơi trò chơi điện tử trong thời gian dài mà không nghỉ ngơi dẫn đến đột tử. Hiện tượng này còn được gọi là “nghiện Internet” hay “nghiện game”.
"A." Giang Hải Triều khép lại vạt áo, năm đó thời điểm bị Hoắc Diễm bắt về thế này, cũng là xã hội pháp trị mà.
Bảy giờ rưỡi, khách sạn đưa bữa sáng tới.
Hốc mắt Giang Hải Triều đỏ bừng, yên lặng ăn xong một bát cháo thịt nạc trứng muối, một đĩa bánh bao xá xíu, một phần sủi cảo tôm, một miếng bánh móng ngựa.
Trợ lý nhỏ: "Ông chủ, có cần gọi thêm đồ ăn cho anh không?"
Giang Hải Triều thở dài, "Không cần, không thấy ngon miệng." Anh ăn xong miếng bánh móng ngựa cuối cùng, nhẹ nhàng buông chén đũa xuống, đứng dậy.
Giang Hải Triều: "Sống chết có số, các người đều đi đi."
Nhìn người nằm trên giường như cá mặn, Vương Lâm chỉ có thể cùng trợ lý nhỏ thương lượng, "Sáng hôm nay, tôi đi gặp Tùy Vận Thành, cậu đi gặp Hứa Mặc Bạch."
Vương Lâm suy nghĩ một chút, còn nói: "Nhớ kĩ, ngàn vạn lần phải thống nhất cách xử lý —— nói Giang Hải Triều bệnh cũng không nhẹ, không còn cách nào đi ra ngoài, biết chưa?"
Trợ lý nhỏ cau mày, gật gật đầu, một lát sau, lại do dự nói: "Đều, đều hẹn ở Thủy Nguyệt Loan, có thể hay không..."
"Sẽ không, Thủy Nguyệt Loan là phòng bao có tính bảo mật tốt nhất, hơn nữa còn kéo dài thời gian," Vương Lâm vẻ mặt nghiêm túc, "Chỉ cần chúng ta làm việc cẩn thận, sẽ không có vấn đề."
Vương Lâm cũng là không còn cách nào khác, bọn họ phải tiếp đãi quá nhiều người, nếu địa điểm gặp mặt phân tán quá mức, sợ sẽ bị tay săn ảnh chụp được; thứ hai, là đến lúc đó thời gian cũng khó có thể quản lý.
"Được." Trợ lý nhỏ gật gật đầu.
"Tiểu Thái." Vương Lâm nắm vai trợ lý nhỏ, lời nói thành khẩn, "Giang Hải Triều chỉ có chúng ta, lần này, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực xử lý tốt chuyện này, biết chưa?"
"Chị Vương!" Trợ lý nhỏ đỏ hốc mắt, "Chị yên tâm!"
Thủy Nguyệt Loan
Nhìn Hứa Mặc Bạch cùng Tùy Vận Thành cùng đứng bên ngoài phòng bao, Vương Lâm cảm giác bản thân trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
Vương Lâm: "Tôi không phải bảo cậu kéo dài thời gian sao?"
Trợ lý nhỏ sắc mặt trắng bệch, "Đã, đã kéo dài rồi."
Hai người này trước sau cách nhau hai giờ đồng hồ, có quỷ mới biết bọn họ chạm mặt nhau như thế nào?
Tùy Vận Thành một thân áo sơ mi Armani đen, ngũ quan đậm mà đẹp trai bị mũ lưỡi trai che khuất.
Thân hình hắn cao lớn, từ đầu đến chân đều lộ ra mũi nhọn khó có thể tới gần, cho dù chỉ là nhàn rỗi ôm cánh tay tựa vào đó, lấy hắn làm trung tâm cách hơn năm mét, đều không ai dám tuỳ tiện tới gần.
Vương Lâm thật sự là nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra, một tên quý ngài kiêu ngạo như vậy, là thế nào lại bị Giang Hải Triều giẫm đạp.
Giang Hải Triều nói chia tay với anh ta, không sợ vị gia này đột nhiên nổi giận bóp chết anh sao?
"Thầy Tùy, anh thế nào lại đến sớm như vậy?" Vương Lâm âm thầm cắn răng, nhắm mắt tiến lên chào hỏi.
"Ha." Tùy Vận Thành liếc mắt quét Vương Lâm một cái, ánh mắt lại rơi trên người Hứa Mặc phía đối diện, "Xem ra, các người còn rất bận."
Vương Lâm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, "Tôi cũng không nghĩ tới, anh lại đến trước hai tiếng đồng hồ."
Mẹ nhà anh, rõ ràng còn hai tiếng nữa, hắn không phải là quý ngài kiêu ngạo lắm sao, không phải tính tình không tốt không thích chờ ai sao? - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Con mẹ nó vì cái gì lại tới đây trước!
Tùy Vận Thành cười lạnh một tiếng, như cũ nhìn chằm chằm Hứa Mặc Bạch phía đối diện.
Thật trùng hợp một cách kỳ lạ, Hứa Mặc Bạch hôm nay mặc một thân màu trắng, đứng đối diện với Tùy Vận Thành, cực kỳ giống Hắc Bạch song sát*.
*Hai thứ được đặt cạnh nhau mang tính tiêu cực.
Một người so với một người không dễ chọc.
Trợ lý nhỏ nặn ra một gương mặt tươi cười, nói với Hứa Mặc Bạch: "Chào đạo diễn Hứa, thật ngại quá, tôi không nghĩ tới anh sẽ tới sớm vậy."
Mẹ nó, không phải cao lãnh chi hoa sao? Không phải trong giới người người cũng không dám chọc mặt lạnh diêm vương sao? Không phải cao lãnh sao?
Là cái gì để anh hạ mình tới đây sớm chờ người! Còn mẹ nó còn đứng ở cửa chờ!
Tình cảnh lớn như vậy, là muốn nghênh đón thần tài sao?
Trợ lý nhỏ đẩy cửa phòng bao ra, "Đạo diễn Hứa mời vào bên trong mời vào bên trong!"
Hứa Mặc Bạch ôm cánh tay, mặt lạnh, không nhúc nhích.
Mà Tùy Vận Thành cũng không kém, ánh mắt càng thêm không tốt.
Hắc Bạch song sát im lặng giằng co, ánh mắt phảng phất như muốn lấy đinh xuyên thủng người đối diện.
Vương Lâm là người mà ai cũng không thể động vào, chỉ có thể duy trì lễ phép cũng không phải lúng túng tươi cười, ngăn cách hai người, "Thầy Tùy, cái kia —— "
"Giang Hải Triều đâu?" Tùy Vận Thành lên tiếng, giọng anh ta không lớn không nhỏ, vừa hay người đối diện cũng có thể nghe được rõ, "Không phải đã nói, muốn tới gặp tôi?"
Hứa Mặc Bạch nghe vậy, vốn đôi mắt lạnh như băng, giờ phút này gần như có thể làm người ta chết cóng.
Phải xong! Vương Lâm hít một hơi thật sâu, "Là như vậy —— "
"Ông chủ hôm qua khóc cả đêm, sáng sớm hôm nay vừa mới ngủ, ngay cả đứng lên uống miếng nước cũng không có sức lực." Trợ lý nhỏ thanh âm run rẩy vang lên.
Không chỉ mang theo tiếng khóc nức nở, còn rất hợp với tình hình rơi vài giọt nước mắt.
Không biết là sợ, hay là gấp gáp.
"Ông chủ nói, mọi người đều là người anh ấy tín nhiệm nhất, " Trợ lý nhỏ một bên nức nở, một bên yên lặng đem hai căn phòng bao đổi thành một căn phòng bao lớn, "Thầy Tùy, đạo diễn Hứa, ông chủ thật sự cái gì cũng không có, anh ấy chỉ có mọi người, cầu xin mọi người giúp anh ấy, cầu xin!"
***
Giang Hải Triều bị một trận giống như tiếng chuông đòi mạng đánh thức.
Anh không kiên nhẫn trở mình, định tiếp tục ngủ.
Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như cố ý đối nghịch với anh, kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác.
"Cậu!" Cơn tức giận của Giang Hải Triều bốc lên, điện thoại người đối diện nhanh như chớp đè cơn giận của anh xuống.
"Ông chủ, tôi biết anh hiện tại đang rất đau lòng!" Trợ lý nhỏ khóc lóc kể lể, "Nhưng anh không thể không ăn cái gì cả, anh còn tiếp tục như vậy thân thể sao có thể chịu được!"
Trợ lý nhỏ nhìn qua Hứa Mặc Bạch ở bên trái một chút, lại nhìn Tùy Vận Thành ở bên phải một chaut, "Anh yên tâm, đạo diễn Hứa cùng thầy Tùy đều đã tới, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh, anh nhất định phải chống đỡ."
Nghe đầu dây bên kia âm thanh ồn ào, Giang Hải Triều một câu mắng chửi đã đến bên miệng.
"Ông chủ! Anh bảo trọng!" Trợ lý nhỏ nhanh chóng cúp điện thoại.
Phòng bao quay về yên tĩnh.
Trợ lý nhỏ thao tác không muốn sống, Vương Lâm đã hoàn toàn nói không ra lời.
"Đạo diễn Hứa, thầy Tùy," Trợ lý nhỏ đứng lên, hai tay trái phải giương cung, cầm một ấm trà, đồng thời rót xuống hai chén trà, "Uống trà uống trà."
Vương Lâm: "..."
Khá lắm, hay cho Thủy bậc thầy.
"Đặt một phần cháo hải sản đưa đến khách sạn của anh ấy." Từ đầu đến cuối Hứa Mặc Bạch đều trầm mặc, đột nhiên mở miệng, "Phải thanh đạm, thêm hành."
Vương Lâm đang muốn đáp ứng, một bên Tùy Vận Thành không biết làm sai sợi dây nào, lên tiếng: "Một phần canh gà hầm dăm bông, đóng gói, đưa đến chỗ anh ấy."
Hứa Mặc Bạch cười lạnh: "Canh gà mỡ quá, bảo anh ấy ăn cháo."
Tùy Vận Thành nhíu mày, "Cháo quá nhạt, bảo anh ấy uống canh gà bổ thân thể."
"Được, cả hai đều lấy, " Vương Lâm cười một tiếng, a, không phải bưng nước sao, bưng con mẹ nó! "Ăn cháo lại uống canh, dinh dưỡng lại khỏe mạnh."
[Chị Vương! Tiếp theo phải làm thế nào?]—— Trợ lý nhỏ một bên cười ha hả rót trà dâng nước cho hai vị lão đại, một bên hướng về phía Vương Lâm nháy mắt.
Vương Lâm nhìn Tùy Vận Thành một chút —— vẻ mặt viết lên ba từ không dễ chọc, lại nhìn sang Hứa Mặc Bạch một chút —— trên mặt giường như có thể rơi xuống băng vụn.
Cô cắn răng, cho trợ lý nhỏ phát ba chữ.
[ Phép khích tướng ]
Rõ! Trợ lý nhỏ ánh mắt kiên định, hướng Vương Lâm gật gật đầu.
"Cái kia, tôi mạo muội muốn hỏi một câu," Trợ lý nhỏ yếu ớt lên tiếng, "Hai vị thầy, ai đã có thời gian kết giao lâu dài với ông chủ rồi vậy?"
"Là như vậy, chúng ta bên này rất cấp bách cần một vị bạn trai cũ của ông chủ đứng ra giúp anh ấy làm sáng tỏ một chút bí mật. Đương nhiên, đối phương tốt nhất là có thời gian kết giao lâu dài, quan hệ lại tốt nhất."
Trợ lý nhỏ nháy mắt mấy cái, nhìn Hứa Mặc Bạch, "Đạo diễn Hứa, tôi nghe nói ông chủ với anh sau này đã chia tay, buồn bã một thời gian dài."
Hứa Mặc Bạch cười lạnh một tiếng, buồn bã? Loại người Giang Hải Triều không tim không phổi ông đây phải buồn ao?
Dù vậy, Hứa Mặc Bạch cũng không lên tiếng phủ nhận, chỉ mở miệng: "Lời tuyên bố tự các người viết cho tốt, đến lúc đó gửi đến phòng làm việc cho tốt."
Trợ lý nhỏ dùng ánh mắt dư thừa liếc qua Tùy Vận Thành, quả nhiên, ánh mắt của đối phương giống như là muốn giết người.
"Tôi nghĩ, mọi người đều nghĩ sai một sự thật rồi." Tùy Vận Thành nhìn lướt qua Hứa Mặc Bạch, đáy mắt tràn đầy sự khinh thường, "Thứ nhất, Giang Hải Triều cùng tôi kết giao thời gian đã rất lâu; thứ hai, Giang Hải Triều bị tung ra chuyện bên trong cùng ngoài bạn trai cũ, cũng không có bóng dáng của đạo diễn Hứa anh."
Tùy Vận Thành: "Mà tôi, cùng Giang Hải Triều cùng lên hot search treo ở trên đó treo hơn - ba mươi mấy tiếng đồng hồ." Ngữ khí còn có chút kiêu ngạo?
"Như thế, " Hứa Mặc Bạch sắc mặt không sợ hãi nhấp một ngụm trà, "Nhưng tôi nghĩ, Giang Hải Triều hiện tại cần nhất, là người càng có sức ảnh hưởng, mà không phải một cái," Hứa Mặc Bạch nghiêng đầu, chậm rãi nói, "Gót chân vừa mới đứng vững trong giới giải trí."
Hứa Mặc Bạch suy nghĩ, thay đổi lời nói: "Tôi có thể tự mình giúp Giang Hải Triều lên tiếng minh, chậm nhất là xế chiều hôm nay."
Tùy Vận Thành sắc mặt không chút thay đổi: "Trên hot search tất cả đều là chuyện bí mật bên trong, tôi rút lui."
Hứa Mặc Bạch không thua kém: "Blogger thổi kèn phát hiệu lệnh tung ra chuyện bí mật bên trong, tôi bên này phụ trách thanh lý."
Vương Lâm cùng trợ lý nhỏ liếc nhau.
Tôn Tử binh pháp thật không lừa ta.
***
Hai giờ chiều, Giang Hải Triều bị đúng giờ đói làm cho tỉnh.
Vương Lâm cùng trợ lý nhỏ đều không bên cạnh, Giang Hải Triều chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Anh gạt bỏ mọi lộn xộn, vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút choáng váng.
Anh mơ hồ nhớ lại, hôm nay có cái chuyện lớn gì sắp xảy ra.
Giống như, giống như... Còn chuyện phiền toái gì đó vẫn chưa giải quyết.
Giang Hải Triều dụi mắt, phần bị bỏng gần như đã khỏi hẳn, chỉ còn một vệt chưa hết đỏ.
Còn chưa chờ anh đem những sợi gai hỗn loạn trong đầu làm rõ, trong phòng tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Giang Hải Triều đoán có lẽ là Vương Lâm bọn họ đã quay về, anh một bên mặc lên chiếc áo hoodie, một bên ngáp dài bước xuống giường.
"Thật đói, mua cái gì ăn ngon ——" Giang Hải Triều ý cười dừng ở bên miệng.
Khi nhìn ra ngoài cửa đúng lúc bắt gặp thân hình cao lớn kia, Giang Hải Triều nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Người không mệt, bụng cũng không đói, thậm chí còn có chút suy nghĩ phá cửa xông ra, chạy trốn với tốc độ năm trăm mét.
Người ngoài cửa toàn thân một màu đen đơn giản khoác chiếc áo jacket, ăn mặc khiêm tốn, làm nổi bật lên đường nét đang người lưu loát, thân hình cao gầy mang theo cảm giác áp bức vô hình.
Người đàn ông mang theo một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón thấp, một đôi mắt phượng không một gợn sóng, phản chiếu ra gương mặt Giang Hải Triều hoảng hốt lo sợ.
Giang Hải Triều nhìn lướt qua hành lang trống, suy tư khả năng giờ phút này có thể đào tẩu.
"Khách sạn cả trong lẫn ngoài, toàn là người của tôi." Đối phương chầm chậm tới gần, cụp mắt xuống, đôi mắt bị vành mũ che khuất, chỉ lộ ra một nụ cười trên môi.
"Thế nào, sợ tôi?" Người đàn ông đi qua Giang Hải Triều, tự bước vào cửa.
Tỉnh táo, tỉnh táo... Giang Hải Triều nhắm lại mắt, anh là ảnh đế, anh là ảnh đế.
Giang Hải Triều tay khẽ run đặt trên tay cầm cửa, bả vai cũng chậm rãi thấp xuống, anh cụp mắt thật sâu rồi thở dài, rốt cuộc vẫn là đóng cửa lại.
"Hoắc Diễm." Giang Hải Triều xoay người, đôi mắt rủ xuống xinh đẹp đến cực điểm, lông mi lại thẳng lại dài lướt qua cái bóng phía dưới.
Hắn khàn giọng nói: "Anh nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Người ôm cánh tay ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của Giang Hải Triều nhìn chằm chằm dường như muốn xuyên thủng.
"Giang Hải Triều, nhiều năm như vậy không gặp," Hoắc Diễm cười lạnh, "Kỹ thuật diễn xuất càng ngày càng giỏi."
Giang Hải Triều cười chế giễu một tiếng, đuôi mắt đỏ đến càng thêm lợi hại.
Đúng vậy, trong mắt mọi người, anh khổ sở, tan nát cõi lòng, cùng lắm đều là gặp dịp thì chơi, dùng để hù dọa người giống cái rạp xiếc mà thôi.
Ai lại thật sự để ý, hắn là có đau lòng hay không?
Giang Hải Triều nghiêng đầu, đáy mắt lạc thoáng qua liền mất, "Anh tìm đến tôi, chính là để cười nhạo tôi sao?" Anh nhún vai cười, "Bây giờ anh thấy rồi, đã hài lòng chưa?"
Người đàn ông trầm mặc nhìn anh, một lúc lâu, đều không nói gì.
Giang Hải Triều cũng không để ý hắn, tiện tay kéo va li hành lý ra, tìm kiếm một cái túi bên trong là hộp bánh quy bị đè vỡ vụn.
Anh đưa lưng về phía Hoắc Diễm, im lặng không lên tiếng đưa gói đồ ra, từng chút từng chút ăn cơm trưa của mình.
"Trợ lý của em đâu." Hoắc Diễm cuối cùng cũng lên tiếng. Cho dù Giang Hải Triều có sa sút, cũng không đến nỗi chiếu cố người của hắn cũng không thể.
Mà Giang Hải Triều yếu ớt đến như thế, cơm trưa liền ăn bánh quy khô khốc này?
"Ha," Giang Hải Triều cười nói, "Hoắc tổng, loại người như tôi không nơi nương tựa, một khi thất thế ý nghĩ như nào, cậu khả năng mãi mãi cũng sẽ không hiểu được."
Giang Hải Triều lau miệng, đứng dậy, đến bên cạnh Hoắc Diễm.
Anh cúi người, cầm lấy ly nước rót mấy ngụm nước.
"Được, cơm trưa giải quyết." Giang Hải Triều giả như không thèm để ý, vắt chân bắt chéo ngồi bên cạnh Hoắc Diễm, "Phải giải quyết em."
Giang Hải Triều nghiêng đầu, nhìn xem Hoắc Diễm, "Muốn trả thù tôi như nào, anh cứ nói thẳng, tôi sẽ không phản kháng."
"Giang Hải Triều." Giang Hải Triều nghe thấy âm thanh người đàn ông gần như nghiến răng nghiến lợi, anh thờ ơ cười một tiếng, cúi người nắm vai Hoắc Diễm, ghé vào sát tai hắn thấp giọng nói: "Lại muốn đem tôi coi như vậy?"
Lại muốn đem anh nhốt vào bên trong cái lồng vàng lớn kia sao? Lại muốn giam cầm hắn, cầm tù hắn sao?
Giang Hải Triều cười, lại đỏ cả vành mắt, "Có thể, dù sao trong mắt anh tôi chính là thứ đồ chơi nhỏ, theo anh thế nào đắn đo —— "
Đột nhiên, Giang Hải Triều một chữ cũng không nói nên lời, tất cả lời nói hung hăng của anh đều bị chặn lại ở trong cổ. ( truyện trên app T𝕪T )
Hai năm, vẫn là ba năm, Giang Hải Triều nhớ không rõ, lần trước bị Hoắc Diễm ấn vào ngực hôn, trước đó đã bao lâu rồi.
Nhưng khi người đàn ông hôn vẫn là mạnh mẽ trước sau như một, công thành chiếm đất, không để lại một tia khe hở đào tẩu.
Hoắc Diễm là người luôn thích nắm lấy phần gáy hôn anh, giống như chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn chiếm hữu được Giang Hải Triều.
Người đàn ông ôm càng ngày càng dùng sức, dường như sợ buông lỏng tay một cái, người trong ngực liền giống với nhiều năm trước, vứt bỏ hắn, bỏ qua hắn.
Không chút lưu tình bỏ hắn đi.
Giang Hải Triều biết bản thân đẩy không ra, dứt khoát bỏ khí lực, để Hoắc Diễm tuỳ ý ôm eo mình, đem anh ôm ở trên đùi.
Cũng may, Hoắc Diễm lực tay mặc dù lớn, nhưng xưa nay sẽ không làm Giang Hải Triều bị thương.
Giang Hải Triều cũng liền mặc kệ cho hắn công thành chiếm đất, không chút phản kháng nào.
Chính là, khi tay Hoắc Diễm sờ đến cổ áo anh, Giang Hải Triều vẫn là mở mắt ra.
Còn tiếp tục như vậy, sợ là phải kết thúc. Giang Hải Triều khẽ cắn môi, đẩy Hoắc Diễm ra.
Một giọt nước mắt không hề đoán trước được sẽ rơi xuống.
Động tác Hoắc Diễm dừng một chút, tay đặt ngang hông Giang Hải Triều cũng hơi cứng đờ.
Nhìn thấy dừng lại trên người, Giang Hải Triều không hề lo lắng cười một tiếng, anh đưa tay, nâng Hoắc Diễm mặt, "Tiếp tục đi."
Giang Hải Triều nhắm mắt lại, giọt nước trên hàng lông mi run rẩy trượt xuống.
Anh thấp giọng nói: "Anh không phải là thích như vậy sao," anh tự cười chế nhạo, "Tôi trong mắt anh, không phải là một món đồ chơi giúp giải sầu sao."
"Giang Hải Triều," Hoắc Diễm nhìn khuôn mặt đầy nước mắt người đối diện, nhíu mày, "Em đang nói gì vậy?"
Đột nhiên, Giang Hải Triều đứng dậy, hung hăng đẩy Hoắc Diễm ra, "Các người không phải đều là nhìn tôi như vậy sao!"
Hốc mắt anh đỏ lên, chỉ vào chóp mũi Hoắc Diễm, "Anh cút đi cho tôi." Nói xong, Giang Hải Triều quay đầu.
Hoắc Diễm đứng dậy, nhìn Giang Hải Triều đuôi mắt ửng đỏ, cùng để lại dấu răng trên môi.
Lại làm thương đến anh sao?
Hoắc Diễm thở dài, muốn nói gì đó, nhưng Giang Hải Triều căn bản nghe không vào.
Bản thân anh hiện tại ở vũng bùn, từ ảnh đế cao cao tại thượng lưu lạc tới tình cảnh như bây giờ, bộ dạng chênh lệch này, mặc cho ai có thể làm sụp đổ.
Giang Hải Triều đưa tay che đôi mắt ửng đỏ, âm thanh run rẩy, "Anh đi đi."
Anh đẩy Hoắc Diễm, cắn răng, gắng sức đem hắn đẩy ra phía cửa, "Tôi không muốn nhìn thấy anh."
"Giang Hải Triều..." Hoắc Diễm không muốn thấy anh trong bộ dạng này. Nhiều năm như vậy, ân oán nhiều như vậy, yêu cũng tốt, hận cũng được, hắn vĩnh viễn bị khuất phục trước nước mắt của Giang Hải Triều.
Thật lâu sau, người đàn ông mới nói ra một câu "Em đừng khóc."
Giang Hải Triều quay đầu, từ đầu đến cuối không có nhìn hắn.
"Được rồi." Hoắc Diễm bất đắc dĩ, rõ ràng, Giang Hải Triều mới là người phản bội lời thề, phản bội hôn nhân của bọn họ, nhưng đến cuối cùng, người cúi đầu vĩnh viễn lại là hắn.
Lại ngăn cách sâu hơn, lại quá khứ đau hơn, chỉ cần một giọt nước mắt của Giang Hải Triều, hắn liền sẽ đầu hàng.
Không có cách nào, người yêu sâu nặng, vĩnh viễn là bên thua.
Nhìn trước mắt gần như hỏng mất người, Hoắc Diễm dừng một chút, cuối cùng, vẫn là đưa tay, vuốt Giang Hải Triều một cái ôn nhu.
"Em yên tâm." Hoắc Diễm luôn là người ít nói, nhưng mỗi một câu rơi xuống đất đều có tiếng, chắc chắn có sắp xếp, "Đừng sợ."
Yên tâm, đừng sợ —— câu nói thật đơn giản, chính là từ miệng người đàn ông này ra, lời hứa hẹn nặng nhất.
Một câu nhẹ nhàng, lại mang ý nghĩa, người đàn ông ở bên ngoài ngăn được hết bão táp, sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ Giang Hải Triều, sẽ đem toàn bộ tội xấu lên người hắn, tổn thương người của hắn toàn bộ đều bị xử lý sạch sẽ.
Không giống Giang Hải Triều miệng lưỡi dẻo quẹo, Hoắc Diễm sẽ không nói lời hay, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve Giang Hải Triều, nói cho anh, "Đừng sợ, anh ở đây."
"Tôi không muốn nợ anh." Giang Hải Triều lạnh lùng nói, "Càng không muốn nhìn thấy anh."
Hoắc Diễm chậm rãi thu tay về, Giang Hải Triều lại đẩy hắn, "Thế nào, Hoắc tổng có quyền thế thì ghê gớm lắm sao, cậu phất tay một cái, liền có thể cứu tôi lúc nước sôi lửa bỏng, có phải liền có cảm giác thành công?"
"Giang Hải Triều." Hoắc Diễm thanh âm đã mang theo sự tức giận.
Giang Hải Triều cười lạnh, "Không thoải mái?" Anh lại hung hăng đẩy Hoắc Diễm một cái, "Vậy cút đi, anh cút đi."
"Tôi con mẹ nó không cần anh bố thí, cũng không cần anh thông cảm, anh cút đi!"
Giang Hải Triều nói, cầm tay nắm mở cửa, "Anh cút —— đi?"
Ngoài cửa, Trợ lý nhỏ vui mừng giơ canh gà cùng cháo hải sản trong tay lên.
"Ông chủ! Đạo diễn Hứa cùng thầy Tùy đều giải quyết rồi!" Trợ lý nhỏ tranh công, trên mặt mang vẻ thắng lợi khải hoàn mỉm cười.
"Đây là bọn họ cố ý đặt cơm trưa cho anh đó!"