Vương Lâm đã đồng hành với Giang Hải Triều trên con đường theo đuổi ước mơ diễn xuất trong giới giải trí từ nhiều năm nay, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng những thói quen xấu của Giang Hải Triều.
Đó là, thả lưới nhiều nơi, nuôi nhiều cá, có lướt bay trên những cơn sóng cũng không sợ bị lật thuyền.
Sau cuộc điện thoại của Tùy Vận Thành, Vương Lâm đã nảy sinh ý định không được đạo đức lắm.
Xét về mối quan hệ, nhìn toàn bộ trong giới giải trí, ai có thể mạnh bằng nhóm bạn trai cũ của Giang Hải Triều?
Từ giới giải trí đến giới nghệ thuật, thậm chí cả giới học thuật, thực sự là đủ mọi lĩnh vực, vô số kể.
Với thái độ có thể tóm được người nào thì cứ tóm lấy, Vương Lâm rất vô đạo đức khi mà tập hợp tất cả bạn trai cũ của Giang Hải Triều.
Không ngờ, thả lưới không thành, còn trực tiếp lật thuyền trên sông luôn.
Vương Lâm ôm trán có hơi đau nhức: “Nhóm giao lưu hữu nghị à? Tốt, rất tốt.”
“Sao cậu không kêu họ ra mắt thành một nhóm luôn đi!” Vương Lâm đập bàn đứng bật dậy, dao động đến nỗi làm cái chén trong tay Giang Hải Triều đổ lênh láng.
Trong chén Giang Hải Triều toàn dầu ớt, bây giờ đổ cả lên tay anh.
“Xin, xin lỗi.” Trợ lý cúi đầu, mắt đỏ hoe.
“Con mẹ nó cậu!” Vương Lâm chỉ tay vào mũi trợ lý, đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ.
Giang Hải Triều theo thói quen xua tay định làm hòa, nhưng khi Vương Lâm hét lên, anh cũng hoảng sợ.
Sau đó, Giang Hải Triều lại tự đi tìm chỗ chết, theo bản năng mà dùng tay chùi mắt...
Trong phòng bao lập tức vang lên tiếng rên đau đớn.
“Shh!” Giang Hải Triều nhắm chặt mắt, đuôi mắt đã chảy ra nước mắt sinh lý, đỏ au một vùng.
“Ông chủ!”, “Giang Hải Triều!”
Vương Lâm vội vàng lấy khăn giấy lau mắt cho Giang Hải Triều, trợ lý nhỏ vội vàng gọi điện thoại cho tài xế: “Đi bệnh viện, mau đến đến bệnh viện!”
Giang Hải Triều nhịn đau, để ăn miếng thịt bò béo cuối cùng trong chén: “Xong rồi, tôi sắp mù rồi.”
Vương Lâm: “Mắt của cậu tôi đã mua bảo hiểm rồi, tiền bồi thường đủ để cậu về hưu dưỡng già.”
Giang Hải Triều: “Ồ.” Tôi phải cảm ơn chị.
Trợ lý nhỏ đỡ Giang Hải Triều đứng dậy: “Tài xế đã ở cửa rồi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Giang Hải Triều nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh nhăn mặt đau đớn, dưới sự che chở của Vương Lâm và trợ lý, rời khỏi quán lẩu.
“Thôi được rồi, khỏi cần đi bệnh viện nữa.” Trong xe, Giang Hải Triều đắp túi chùm đá, bây giờ đi đâu cũng bị một đám tay săn ảnh đi theo, nếu lúc này lại bị chụp khi vào bệnh viện, còn không biết sẽ bị đồn thổi ra sao. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Giang Hải Triều: “Trời cũng không còn sớm, hai người tan làm về nhà đi.” Hai người này ồn ào cả ngày bên tai anh, Giang Hải Triều thực sự muốn yên tĩnh.
Xe dừng lại ở bên đường, trợ lý nhỏ bị Giang Hải Triều đuổi về nhà, Vương Lâm cũng vội vã chạy đến công ty để đàm phán với ban lãnh đạo.
Giang Hải Triều dựa vào ghế, thở dài nhẹ nhõm. Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đang nóng rát.
Sau khi thoa thuốc, mắt anh vẫn đỏ au, nhưng cũng may là đã đỡ đau hơn.
Tài xế lo lắng nhìn xung quanh, thận trọng nói: “Ông chủ, hay là tôi đưa ngài về nhà.”
Giang Hải Triều vẫy tay: “Để tôi yên.” Nói rồi, Giang Hải Triều bước xuống xe, ngồi một mình hóng gió bên đường.
Nhìn người đang ngồi cô độc trong gió lạnh, đôi mắt ửng đỏ rũ xuống, tài xế cũng không khỏi thở dài.
Vốn dĩ Giang Hải Triều sinh ra với gương mặt dễ dàng quyến rũ lòng người, giờ thêm vẻ sầu não, cho dù biết anh là công tử phong lưu, tài xế cũng không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
Không thể làm gì khác, tam quan phụ thuộc vào nhan sắc mà.
“Ông chủ, ngài đừng buồn nữa, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
Giang Hải Triều chống cằm, uể oải nói: “Ừm, giá mà biết trước như vậy…”
“Đúng rồi!” Tài xế đấm mạnh vào vô lăng: “Giá mà ngài không quen với những người đó, ai biết được chuyện lần này là do người nào không có mắt mà tiết lộ chứ, lúc trước bọn họ ai nấy đều là vội vàng muốn lên xe của ngài!!”
Giang Hải Triều ho khan, anh buồn bã nói: “Giá mà hôm nay gọi lẩu nước trong thôi.”
Gió lạnh thổi qua, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Hải Triều ở bên đường hóng gió một lúc, mắt đỡ rát hơn: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi.”
——
Lúc ra khỏi công ty, Vương Lâm trông có vẻ mệt mỏi.
Bây giờ ban lãnh đạo trực tiếp chơi trò mất tích, cô tìm không ra ai để thương lượng.
“Trời ơi.” Vương Lâm biết, trong thời điểm này không ai muốn liên can đến Giang Hải Triều cả: “Lòng người dễ thay đổi.”
Cô còn chưa thở dài xong, thì điện thoại reo lên.
Tiếp đó, email của Vương Lâm, tin nhắn, Wechat giống như đã hẹn trước, ting ting vang lên không ngừng.
“Xin chào?” Vương Lâm nhấc máy, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, không khỏi hít sâu một hơi.
“Hứa... Hứa đạo?” Lão đại Hứa Mặc Bạch! Vương Lâm một lúc nói không ra lời.
Là một trong những người bạn trai cũ của Giang Hải Triều, Hứa Mặc Bạch coi như là người sáng suốt nhất.
Sau khi chia tay Giang Hải Triều, vị đạo diễn Hứa này gần như không còn quan tâm đến mạng sống nữa mà chỉ còn đắm chìm hoàn toàn vào thế giới điện ảnh.
Anh ta không có tiếc mạng sống của mình, thậm chí còn đối xử tàn nhẫn với các diễn viên dưới trướng, nổi tiếng là người khó gần trong giới giải trí.
Chỉ trong vài năm, Hứa Mặc Bạch đã đứng vững trong làng phim ảnh trong nước, thật đáng khâm phục.
Ngày nay, Hứa Mặc Bạch đã là đạo diễn lớn được ngàn vạn người chú ý, vô số người vội vàng muốn nịnh bợ anh ta, có nói là được cả danh và lợi.
Vậy mà một người như thế vậy, lại làm sao có thể gọi điện thoại lúc giữa đêm khuya thế này chỉ để tìm Giang Hải Triều?
Vương Lâm suy đoán, chẳng lẽ Giang Hải Triều còn nợ anh ta tiền?
“Giang Hải Triều bây giờ thế nào?”
Chưa kịp Vương Lâm trả lời, Hứa Mặc Bạch lại hơi nâng giọng: “Có phải anh ta” Hứa Mặc Bạch dừng lại một chút: “Đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vương Lâm: “Hả?“
Bị lẩu cay làm cho đau mắt thì có được tính không?
“Ngày mai, tôi đợi anh ta ở phòng bao Thủy Nguyệt Loan.” Hứa Mặc Bạch nói xong, lại hạ giọng mà thở dài.
Vương Lâm thoáng nghe thấy Hứa Mặc Bạch lẩm bẩm: “Con mẹ nó mình thật đúng là khốn nạn.”
Nhìn điện thoại cúp máy một cách khó hiểu, Vương Lâm sững sờ một lúc.
Sau đó, trong lòng cô có chút mách bảo, thấp thỏm mà mở Weibo lên.
Nhìn thấy Giang Hải Triều lại leo lên top hot search, Vương Lâm hít sâu một hơi
Khá lắm, cô chỉ không trông chừng anh có vài tiếng đồng hồ, Giang Hải Triều lại gây ra chuyện rắc rối nữa rồi.
#Giang Hải Triều giữa đêm ngồi khóc bên đường#
Khóe miệng Vương Lâm giật giật mà nhấn vào hot search, khóc ư? Dựa theo tính cách Giang Hải Triều, sợ là lúc này anh đã vô tâm vô phế mà lăn ra ngủ say rồi.
Còn ngồi bên đường giữa đêm khuya? Trông có vẻ u sầu?
Vương Lâm càng đọc càng không sợ hãi, cho dù ảnh có độ phân giải cao cũng không thể che được đôi mắt quyến rũ tuyệt trần của Giang Hải Triều.
Trong đó có một bức, Giang Hải Triều chống cằm ngồi bên đường, đôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt vốn ngây thơ lại có thêm chút u buồn.
Bức ảnh kia còn gây sốc hơn, lúc Vương Lâm và trợ lý nhỏ đỡ Giang Hải Triều ra khỏi quán lẩu, đã bị chụp lại.
Trong ảnh, Giang Hải Triều nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ thẫm ươn ướt, vừa lúc một giọt nước mắt lăn dài trên má, rớt xuống áo.
Trong bóng đêm mờ ảo, người trong ảnh giống như bó hoa hồng sắp tàn, toát lên vẻ suy sụp khó tả.
Quả thật là điềm đáng yêu đến mức giống trong sách giáo khoa miêu tả.
“Wow, trong một giây đã phá vỡ lớp phòng vệ rồi, quả thật người đẹp rơi lệ vẫn khiến trái tim tôi mềm lòng!”
“Mặc dù, Giang Hải Triều khóc thật đẹp, nhưng do tôi quá mềm lòng hay sao? Lại đi đau lòng cho một tên đàn ông cặn bã?”
“Ai đến đánh tôi tỉnh đi, anh ta là tên đàn ông cặn bã mà ahhhhh, tại sao tôi lại khóc?”
“Đ.m, Giang Hải Triều lại dùng mặt để giết người rồi!”
Rất nhanh, chủ đề Giang Hải Triều khóc giữa đêm đã leo lên vị trí số một trong bảng hot search.
Phần lớn mọi người khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, thì đều bị vẻ ngoài vừa suy sụp vừa đẹp của Giang Hải Triều cuốn hút, bắt đầu dao động.
Thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của những tin đồn.
“Nói Giang Hải Triều đa tình thì tôi có thể chấp nhận, nhưng nói anh ta lăng nhăng và làm người thứ ba thì có phải là quá đáng không?”
“Phải đấy, với điều kiện của Giang Hải Triều, cần gì phải làm người thứ ba chứ?”
“Đúng vậy, một mặt nói anh ta mỗi tháng đều thay bạn trai, một mặt lại nói anh ta làm người thứ ba được vài năm, không phải mâu thuẫn sao?“
Mặc dù quan điểm trên mạng bắt đầu thay đổi, nhưng Vương Lâm biết, phía sau Giang Hải Triều lại có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, rất nhanh, sẽ có các tài khoản tiếp thị lớn xuống tay chỉ đạo dư luận.
Vương Lâm rất hiểu chiều hướng dư luận của giới giải trí, cô biết rằng, cuối cùng dư luận cũng sẽ nghiêng về phía Giang Hải Triều bán thảm để lấy lòng thương xót.
Vì vậy, cô phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội mong manh này, để khiến dư luận nghiêng về phía bọn cô!
Vương Lâm vội vàng gọi điện cho Giang Hải Triều, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để bọn cô lật ngược tình thế! Cô nhất định phải giúp Giang Hải Triều quay trở lại như ngày xưa!
“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Vương Lâm ngơ ngác mà cúp máy Giang Hải Triều.
Khóc giữa đêm khuya? Ha ha, vẻ mặt Vương Lâm đờ đẫn mà khởi động xe, vị người đẹp đẫm lệ “Vô cùng đau thương” kia, giờ này đang ngủ say sưa rồi.
Hai giờ sáng, Vương Lâm và trợ lý nhỏ một lần nữa đứng trước cửa phòng Giang Hải Triều.
Hai người dường như đều thức trắng một đêm, bây giờ xuất hiện thêm quầng thâm dưới mắt.
Vì thế, khi thấy Giang Hải Triều còn đang ngái ngủ mà mở cửa, lười biếng nép mình trên ghế sofa, thậm chí còn muốn ngủ tiếp, cả hai người đều đồng loạt thở dài.
Nhìn người đang buồn ngủ trên ghế, trợ lý nhỏ không khỏi có chút thắc mắc.
Có thể nói Giang Hải Triều là một con cá muối không có ý chí tiến thủ, nhưng những năm qua anh đều đã cống hiến vào các tác phẩm, được xem là người rất tận tâm với nghề. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng khi sự nghiệp của Giang Hải Triều đứng trước bước ngoặt, lại thể hiện ra sự bình thản đến lạ thường, điệu bộ như thể là ôm đầu chịu trận*, hoàn toàn không giống một người đã nỗ lực làm việc nhiều năm trong giới giải trí.
(*Nguyên văn 破罐子破摔 “vò đã mẻ lại sứt”: có khuyết điểm, sai lầm nhưng không sửa mà mặc kệ, thậm chí có xu hướng xấu hơn)
Giang Hải Triều như một sự kết hợp của nhiều mâu thuẫn, không chỉ ngoại hình và tính cách đối lập nhau, đến cả thái độ làm người cũng như vậy.
Người khác nói anh xem nhẹ mọi thứ, thì anh lại có thể vì một bộ phim mà liều mạng đến chết; Người khác nói anh là có tham vọng, nhưng khi đối mặt với khủng hoảng, Giang Hải Triều lại nằm bẹp như con cá muối.
“Có thể tận dụng thời điểm này để đăng bài xin lỗi” Vương Lâm nghĩ ngợi một lúc, rồi nói thêm: “Nếu Tùy Vận Thành có thể hợp tác, thì có thể nhờ anh ta đăng một bài ủng hộ, giúp cậu nói vài lời tốt đẹp——”
Giang Hải Triều cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, anh giơ ngón tay lên, lắc lắc: “Chị đã quên, lúc trước tôi và cậu ta chia tay như thế nào rồi sao?”
Vương Lâm: “À…” Thành thật mà nói, có quá nhiều người, vì vậy thực sự không thể nhớ rõ.
“Chậc, hồi đó cậu ta còn chưa nổi tiếng như bây giờ, tính khí cũng nóng nảy.” Giang Hải Triều nhắm mắt lại, lười biếng duỗi chân: “Tôi trực tiếp đưa cho cậu ta mười vạn tiền chia tay, bảo cậu ta không được quấy rầy tôi nữa.”
“Còn Hứa Mặc Bạch thì sao?”
Giảng Hải Triều: “Hai mươi vạn.”
Hay cho một thằng tiêu tiền như rác.
Một lúc sau, Vương Lâm vẫn cố nói: “Được rồi, vậy bỏ Tùy Vận Thành và Hứa Mặc Bạch sang một bên, còn những người khác thì sao?”
Không có người nào dễ hợp dễ tan, vừa dễ nói chuyện, vừa có tính tình ôn hòa sao?
Giang Hải Triều ngước mắt lên, cho bọn cô một ánh mắt, ra hiệu cho bọn cô tự cảm nhận đi.
Hay thật, đều là ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Vương Lâm nghiến răng, khẽ gật đầu.
Cô im lặng một lúc, hỏi trợ lý nhỏ: “Bên cậu thế nào rồi?”
“Trong nhóm” Trợ lý chột dạ mà đảo mắt: “Vẫn chưa ai nói gì cả.”
“Tôi không phải hỏi trong nhóm!” Vương Lâm nghiến răng: “Có ai liên hệ riêng với cậu không? Tin nhắn, email?”
Trợ lý nhỏ cúi đầu, im lặng.
Vương Lâm im lặng mà mở app đặt vé máy bay.
Kệ mẹ nó đi, về Vân Nam thôi.
“A!” Trợ lý bỗng hét lên, cậu hoảng hốt mà giơ điện thoại lên, phấn kích như đang cầm ngọn đuốc Olympic: “Là, là Tùy Vận Thành gọi đến!”
Giang Hải Triều cau mày, tên này định làm trò gì đây?
Chưa kịp chờ Giang Hải Triều phản ứng, thì Vương Lâm đã nhận điện thoại với một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Giang Hải Triều nhìn sắc mặt Vương Lâm càng ngày càng nghiêm túc, trong lòng thở dài.
Theo tính cách Tùy Vận Thành, làm sao mà bỗng nhiên có lòng từ bi giúp đỡ anh chứ?
“A Hải.” Vương Lâm nhìn Giảng Hải Triều thật lâu.
Đ.m. Khóe miệng Giang Hải Triều cứng đơ, mỗi lần Vương Lâm gọi anh như vậy là chắc chắn không có chuyện tốt!
“Tùy Vận Thành nói, có thể giúp cậu.” Vương Lâm vẫn vẻ mặt khó chịu.
Giang Hải Triều vô thức rụt người về sau, chớp mắt: “À.” Rồi sao nữa?
“Nhưng mà, anh ta nói” Vương Lâm mím môi: “Muốn quay lại với cậu.”
“Không sao cả.” Giang Hải Triều nằm phịch xuống ghế, giống như con cá muối.
Trợ lý nhỏ và Vương Lâm đều ngạc nhiên.
Giang Hải Triều: “Cũng có thể.”
Vương Lâm nhíu mày nhìn anh, Giang Hải Triều liếc mắt nhìn cô, mỉm cười: “Chị xem, chính chị cũng không tin.”
Sự phóng đãng của Giang Hải Triều đã ăn sâu vào máu, anh khao khát một cuộc sống tự do không ràng buộc, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí dừng bước cũng không thể.
Nếu Giang Hải Triều sẵn lòng, ngay từ đầu, anh đã có thể lấy lý do này để tìm người giúp mình giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng anh thà nằm im để bị cười nhạo, chứ không chịu mang xiềng xích cho mình.
Những người như vậy, làm sao có thể quay lại được?
Vương Lâm cũng cảm thấy việc này phi lý, cô ôm trán, nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, Tùy Vận Thành và Hứa Mặc Bạch chỉ là bước khởi đầu.
Sau khi hot search Giang Hải Triều khóc giữa đêm lan truyền, những người bạn trai cũ vốn lạnh lùng, làm ra vẻ không quan tâm đến việc sống hay chết của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà buông lòng tự trọng xuống.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình vừa chia tay với Giảng Hải Triều cách đây không lâu; Diễn viên nam đình đám; Thậm chí có cả anh chàng lãnh đạm* lại đẹp nhất trường trong lời đồn nữa, Hạng Tư Minh.
(*不食人间烟: bất thực nhân gian yên hỏa: nghĩa là không phải bình thường, không vướng bụi trần.)
Vương Lâm cũng không ngờ đến, khổ nhục kế lại hiệu quả đến thế, thậm chí, còn chút hiệu quả quá mức.
Nhìn những cuộc điện thoại liên tục gọi đến, Vương Lâm có cảm giác không cẩn thận mà đánh bắt quá nhiều cá.
Biết rằng, bắt nhiều cũng không sao, chỉ sợ bắt trúng cả cá mập trong đó.
Vương Lâm lịch sự đồng ý từng người một, sợ vô tình làm lật thuyền.
Bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh.
Vương Lâm nghiến răng: “Cậu Hạng, cảm ơn sự quan tâm của cậu, ông chủ của chúng tôi xác thật đang gặp một chút khó khăn.”
Vương Lâm: “À, để ông chủ tự mình nghe điện thoại sao?” Cô ngẩng đầu nhìn người đã ngủ say trên sofa, nói: “Xin lỗi, tâm trạng ông chủ không tốt lắm, e là không thể tự nghe máy được.”
Trợ lý cũng nhanh chóng học theo, nắm vững phương pháp quản lý ao cá.
“Tâm trạng ông chủ không tốt lắm”— Khổ nhục kế.
“Nếu anh có thể giúp, dù kết quả thế nào, ông chủ cũng sẽ rất biết ơn”— Thả mồi câu
“À, đúng rồi, chúng tôi rảnh vào ngày mai, anh có thể ra gặp mặt không?”— Câu cá thành công.
Cuối cùng, Vương Lâm trao đổi một chút với trợ lý nhỏ, rồi sắp xếp lại lịch trình.
“Vào ngày mai lúc sáng trưa chiều, gặp mấy người này trước.” Vương Lâm khoanh tròn vài tên: “Những người khác khó đối phó, nhất định phải gặp Giang Hải Triều, trước tiên cứ kéo dài mấy ngày đã, để sau cùng.”
Trợ lý nhỏ vẫn hơi lo lắng: “Nhưng mà, bọn họ đều đưa ra điều kiện.”
Đúng vậy, tất cả đều có hy vọng muốn quay lại với Giang Hải Triều.
Cho dù lúc đầu có thảm hại thế nào, căm hận Giang Hải Triều đến đâu, nhưng chỉ cần thấy một hy vọng, những người tự nhận mình là bình tĩnh và lý trí này, vẫn sẵn lòng bước chân vào vũng lầy.
Nhìn Giang Hải Triều đang ngủ với gương mặt vô tội, Vương Lâm thở dài: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.”
Giang Hải Triều không chịu quay lại, trong khi đó những bạn trai cũ như sói như hổ kia lại nóng lòng muốn tha người về hang ổ của mình ngay lập tức.
Khó xử thật! Vương Lâm nhắm mắt.
Trợ lý nhỏ: “Thật sự không có người nào vừa tốt bụng, vừa không ôm hận cũ, mà lại còn dễ nói chuyện, với không cần đòi hỏi ư?”
Vương Lâm nghĩ lại, có lẽ trợ lý nhỏ nên nói bằng một từ khác thì thích hợp hơn.
Coi tiền như rác.
Vương Lâm im lặng một lúc, trong trí nhớ, thực sự có một người như vậy.
“Ít gây sự nhưng nhiều tiền, lại dễ nói chuyện” Vương Lâm nói: “Có vẻ thật sự có một người như thế.”
Trợ lý nhỏ: “Ai thế?”
Vương Lâm: “Hoắc Diễm.”
Loáng thoáng nghe thấy tên Hoắc Diễm, người vốn đang ngủ rất say bỗng mở mắt.
“Chị nói gì cơ?” Giọng Giang Hải Triều có chút khàn khàn, như nghe thấy một cái tên không thể tin được.
Vương Lâm: “Nếu Hoắc Diễm chịu giúp cậu—”
“Dừng lại ngay!” Giang Hải Triều giống như chim sợ cành cong, lập tức nhảy dựng lên: “Đừng chọc vào người đó!”
Sống tốt đẹp thế này không tốt sao? Tại sao phải đi tìm chỗ chết?
Vương Lâm thở dài, bao nhiêu năm rồi Giang Hải Triều vẫn chưa hiểu rõ Hoắc Diễm: “Thực ra, Hoắc Diễm vẫn khá nghe lời cậu.”
Nghe lời? Vương Lâm có hiểu lầm về tính khí nóng nảy của đại ma vương Hoắc Diễm không?
“Hừ.” Giang Hải Triều cuộn trong chăn, bực bội vuốt tóc: “Chị đừng quên lúc trước tôi suýt nữa đã chết trong tay cậu ta?”
“Ý cậu là, cậu bất ngờ quăng cho cậu ta một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó biến mất khỏi thế giới này—” Vương Lâm nhàn nhạt nói: “Cuối cùng bị cậu ta bắt về...”
“Stop.” Giang Hải Triều không muốn nhắc lại chuyện vớ vẩn kia: “Không muốn chết, thì đừng chọc vào cậu ta.”
Vương Lâm: “Ồ”. Cũng phải, hồi đó ồn ào như thế, với tính khí của Hoắc Diễm, cũng không thể chủ động tìm tới chịu nhục.
“A!” Bỗng trong phòng có một tiếng hét kinh ngạc, trợ lý nhỏ há to miệng: “Hả? Ông chủ anh từng kết hôn rồi à?!”
Giang Hải Triều khịt mũi cười: “Sao vậy, anh cậu chơi bời hơn hai mươi năm, vô tình bị lật thuyền cũng lạ lắm sao?”
“Không, tôi không phải—”
Vẻ mặt Giang Hải Triều không quan tâm, vẫy tay: “Chỉ là lúc trẻ đầu óc không tỉnh táo, mà kết hôn với người khác thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Ông chủ, anh khoan đã!”
“Hoắc Diễm người đó” Giang Hải Triều ngáp dài, tự nhiên bắt đầu bêu riếu: “Chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, nếu không, với cái khí chất đằng đằng sát khí đó của cậu ta…” Nhớ lại đôi mắt thụy phượng* sắc bén của Hoắc Diễm, Giang Hải Triều không khỏi rùng mình.
(*có hình dạng thon dài, khoảng một phần ba đỉnh của con ngươi được che bởi mí mắt trên, đuôi mắt hơi hếch lên, trông hơi cười.)
Lúc đó còn trẻ quá, dễ bị vẻ bề ngoài quyến rũ, mới chấp nhận kết hôn một cách mơ hồ.
Nếu mà gặp lại Hoắc Diễm một lần nữa, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Diễm, Giang Hải Triều chắc chắn sẽ co giò bỏ chạy.
“Ông chủ!” Trợ lý nhỏ gần như muốn khóc, cậu ấy giơ điện thoại lên, chỉ vào cuộc gọi vừa mới kết thúc cách đây ba giây: “Hoắc Diễm mà anh nói, là Hoắc nào, là Diễm nào vậy?”
“Đồ tai họa Hoắc—” Giang Hải Triều bỗng dừng lại, trầm giọng: “Cậu nói gì?”
Trợ lý nhỏ sắc mặt tái nhợt: “Hoắc, Hoắc tổng, bảo…”
Trợ lý nhỏ: “Bảo anh vào tối mai, ở khách sạn chờ anh ta.”
Cậu ấy không dám nói hết, là bảo Giang Hải Triều tắm sạch sẽ, nằm xuống, ở trên giường chờ cậu đến.