Cô mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen và lờ mờ sáng. So với việc ngủ ngon thì cô thấy việc đi mua đồ ăn mới vẫn tốt hơn.
Diệp Tuyền rời giường đi gõ cửa phòng Du Tố Tố.
“Chào buổi sáng, cô chủ!” Du Tố Tố bay ra ngoài, trên môi nở nụ cười không ngớt, có vẻ là lại thức cả đêm.
Chỉ cần không gây ra tiếng động làm phiền cô thì Diệp Tuyền rất bao dung với sở thích của nhân viên: “Xuống lầu xem phim đi, lát nữa sẽ có người mang măng tới, nói lão Trần ra ký nhận.”
Sau khi sống ở phố Hỉ Nhạc được vài ngày, người đầu tiên Diệp Tuyền làm quen là những người bán rau ở chợ gần đó.
Những người đến chợ sáng từ sáng sớm đa số là người trung niên và người già, học sinh thì chưa nghỉ, mà thanh niên kéo nhau xách đồ trong chợ lại càng ít.
Diệp Tuyền lười biếng đứng trong đám người, cách xa mấy chục mét cũng có thể nhìn thấy. Cô trông thật thon thả, trẻ trung và rạng ngời, dù chỉ mặc quần dài bình thường nhưng cô có vẻ ngoài chỉnh tề, thu hút sự chú ý của các ông bà lão.
Còn sớm nên cô mua được mẻ thịt sớm nhất. Con lợn mới giết thịt được cắt thành tám miếng để mọi người lựa chọn, hình dáng lúc này vẫn tương đối hoàn chỉnh, không cần phải cẩn thận xác định kết cấu của miếng thịt cũng có thể biết đó là bộ phận nào.
Mua để làm nhân thịt, thịt thăn thì quá mỏng, nầm heo thì béo quá, chân sau toàn nạc, chân trước thì vừa ngon.
Thịt tươi được bày lên thớt, người đi chợ sáng ùa vào, Diệp Tuyền chỉ còn cách đó vài bước, đưa tay chỉ vào hai chân trước đang treo lủng lẳng: “Tôi muốn cả cái này và cái này, không cần tách móng đâu, cứ đưa hết cho tôi.”
Ông lão đứng trước mặt lâu vẫn chưa chọn được món nào, nghe thấy có người giành trước liền lập tức cảm thấy hai chân là cái ngon nhất: “Này, cô có biết trước sau là gì không đấy, để lại một nửa!”
Thấy chỉ là một cô gái trẻ nên ông ta cũng không nghĩ gì mà muốn lấy cả một nửa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Người bán thịt lấy thịt ra bỏ vô túi lớn, ông lão vừa định lấy thì nghe thấy một tiếng leng keng quét mã để thanh toán. Ông lão khó chịu: “Cô——”
Cánh tay mảnh khảnh xinh đẹp của Diệp Tuyền đưa ra nhấc chiếc túi lên một cách nhẹ nhàng.
Hai chân trước tổng cộng nặng gần sáu mươi cân, thịt mới giết còn nặng hơn, cô thản nhiên cầm nó lên như đang cầm đồ chơi rồi bước đi mà chẳng đoái hoài gì tới ông ta.
Những người khác đang chọn hàng ở quầy thịt hóng chuyện thấy mà tấm tắc: “Ôi, sức lớn thật!”
Ông lão không nói một lời, cúi đầu nhặt miếng thịt khác lên, khi có người lấy cùng lúc với ông ta thì ông ta lại nhường lại.
Diệp Tuyền lại mua thêm một nắm hành mới hái, khi quay lại quán ăn, người giao măng đã rời đi.
Trần Kim Bảo đúng là có chúc tài năng, đã nhiều năm không đứng bếp nhưng kinh nghiệm rửa rau lúc học làm bếp vẫn con. Cây măng được bóc sạch sẽ, lõi bên trong không hề bị hư hại, nhìn đẹp như mơ.
Thịt chân trước chặt thành miếng nhỏ, tỷ lệ mỡ và nạc vừa phải, cùng với măng đã chần qua và cắt thành từng khối nhỏ, thêm chút hành, gừng nêm vào rồi đảo đều cho vào tô. Lớp vỏ mỏng của bột nóng hổi được cuộn thành hình bông hoa rồi gói lại với nhân đầy đặn.
Ngay khi mở nồi hấp ra, lớp da trong mờ lộ ra một màu hồng nhạt trông giống như những bông hoa đang nở rộ.
Miếng há cảo đầu tiên đương nhiên là của Diệp Tuyền.
Há cảo măng thái hạt lựu và thịt tươi được đánh giá là món ăn vặt di sản văn hóa phi vật thể ở Hải thị nên có vị ngon độc đáo, mà điểm mấu chốt chính là chữ “tươi”.
Lớp vỏ mỏng như tờ giấy, bên trong chứa đầy nhân và nước sốt.
Nhân thịt mềm dai, cộng thêm thịt đông lại càng ngon và ngọt hơn, chỉ cần cắn hai miếng là có thể cắn miếng măng thái hạt lựu giòn, dùng một chút cắn ra là hương vị tươi mát của mùa xuân tan chảy vào miệng..
Măng mùa xuân chỉ có hương vị ngon nhất trong vòng hai tháng kể từ khi có mặt trên thị trường, có độ giòn giòn không thể so sánh với măng đông lạnh hay măng khô.
Nhân thịt ăn không cảm thấy ngán đồng thời chúng còn có hương vị độc đáo khi chấm với nước giấm đã chuẩn bị sẵn.
Du Tố Tố thích nhúng giấm, nhưng lão Trần lại chọn loại tao du ở bên cạnh: “Cô chủ nhỏ đúng biết ăn mà. Há cảo làm từ gạo nếp của Dương thị không cần chấm gì, còn nếu chấm viên há cảo nhân măng thịt nào chấm tao du mới đúng vị.”
*Tao du
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Mùi thơm của tao du trộn lẫn với mùi thơm ngọt ngào của nhân thịt, Trần Kim Bảo nheo mắt cẩn thận nếm thử.
Chỉ cần ngon thì Diệp Tuyền có thể dùng bất cứ thứ gì, giấm gạo hoa hồng mua trong chuyến đi và kết hợp với nước sốt nóng cũng rất ngon.
Mùi thơm của há cảo thơm nức mũi người ta theo làn gió buổi sáng bay ra từ cuối phố Hỉ Nhạc.
Những người hàng xóm vội vã đi làm, đi học không khỏi nhìn quanh, nhưng họ không tìm thấy nguồn gốc mùi thơm từ quầy ăn sáng nào.
Cho đến tận trưa, trên đường phố vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của món hấp.
Vợ chồng Lý Hồng Vân nhận được tin tức về tro cốt lập tức mua vé trong ngày và vội vã về quê ở một tỉnh lân cận trong đêm. May mắn là hiện nay giao thông thuận tiện, thỉnh về tro cốt của người thân thì còn thời gian để giải trừ những điều xui xẻo.
Chồng đưa ba chồng về nhà trước, Lý Hồng Vân gõ cửa của quán ăn đóng chặt cuối đường.
“Sư phụ, chúng tôi đã thỉnh ông lão về.”
Lý Hồng Vân mang theo một túi rau củ: “Phương bắc có rất nhiều kỷ tử nhưng ở đây rất hiếm, thấy mấy quả này mềm nên tôi lấy một ít từ quê hương về, không tốn bao nhiêu tiền, một chút lòng thành mong ngài giữ lại ăn.”
Những quả kỷ tử mềm mại có đủ cành và lá mỏng, những mầm non theo mùa tươi tắn và mềm mại như vậy cũng là một thành phần quan trọng của mùa xuân.
Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, cầm lấy chiếc túi: “Chúng ta đều là hàng xóm, dì gọi cháu là sư phụ thì quá xa lạ rồi.”
Lý Hồng Vân cười tươi hơn, đổi chủ đề: “Vậy, cô chủ Tiểu Diệp, khi nào thì khai trương?”
“Tối nay.” Diệp Tuyền nói.
“Buổi tối?” Lý Hồng Vân kinh ngạc lặp lại.
Bà định nói thật xui xẻo, có phải vì giấy chứng nhận vẫn chưa được cấp không thì phải nuốt lại lời.
Ôi, bà lo cái gì chứ, sư phụ còn phải để bà lo à?
Trong quán vẫn còn thoang thoảng mùi há cảo, Lý Hồng Vận hít một hơi.
“Tối nay cháu bán há cảo à? Bao nhiêu tiền? Dì muốn tám cái, chúc cháu làm ăn phát đạt!”
“Cảm ơn lời chúc của dì.”
Diệp Tuyền cười nói: “Món này ăn vào buổi sáng, nếu không vội thì hấp chín rồi ăn là ngon nhất. Ba cái chưa hấp giá ba tệ mỗi cái, khi nào dì ăn thì hấp mười phút.”
Du Tố Tố vén tấm rèm bếp có sơn hình chiếc nồi hấp lên, ôm một con mèo bẹt trong tay đi vào bếp rồi lấy ra chiếc hộp đã đóng gói.
Mặt trời ở ngay trên bầu trời, mở cửa làm đại sảnh sáng bừng lên nhưng quỷ cũng không sợ sệt mà đi.
“Lấy rồi lấy rồi!” Lý Hồng Vân cầm lấy hộp đóng gói, tay trầm xuống.
Nhìn qua màng trong suốt của hộp đóng gói, bà thấy chiếc há cáo lớn như bông hoa, bên trong có lớp vỏ mỏng có rất nhiều thịt và măng thái hạt lựu.
Lý Hồng Vân không khỏi kinh ngạc.
Lúc mới nghe giá, bà nghĩ hơi đắt, nhưng lại nghĩ đó là việc kinh doanh của Diệp Tuyền, bỏ ra nhiều chút cũng không sao, đến khi nhìn thấy đồ thật, bà mới nhận ra mình đã sai.
Há cảo gạo nếp ở một số nơi đã có giá hai tệ một cái, nhưng nguyên một cái đầy thịt lớn như vậy chỉ có giá ba nhân dân tệ? Cô làm không sợ lỗ hả?
Lý Hồng Vân suy nghĩ một chút, về nhà không lâu thì hấp há cảo lên.
Sau bữa trưa, các cụ già ra ngoài trò chuyện lại tụ tập với nhau.
Nhìn thấy Lý Hồng Vân mở cửa cửa hàng tiện lợi, một vị khách quen chào hỏi: “Sáng nay nhà tôi không còn giấm nữa mà chị không ở đây làm tôi phải chạy đi siêu thị bên kia mới mua được. Sao tự nhiên đóng cửa hàng vậy? Mới chạy về sao không ăn cơm mà chạy hổn hển như vậy làm gì?”
“Trong nhà xảy ra chuyện, thật sự muốn biết à?” Lý Hồng Vận thần bí nói, vừa lấy ra há cảo vừa ăn vừa trò chuyện: “Này, nói nhỏ thôi, tôi nói chị biết, cô chủ Diệp kia hơi bị bí ẩn đó…”
Có có chuyện để hóng nên lập tức có một đống người tụ tập trước cửa hàng tiện lợi, mang theo chiếc ghế đẩu nhỏ và một nắm hạt dưa.
Trong khi trò chuyện, Lý Hồng Vân ăn há cảo hết cái này đến cái khác. Mùi thơm tỏa ra nóng hổi thật quyến rũ, nhưng chỉ ngửi thôi chứ không nhìn thấy còn bình thường chứ ăn trước mặt họ vầy sao chịu nổi.
Có người không khỏi hỏi: “Cái này chị mua ở đâu?”
Chỉ chờ câu này thôi! Lý Hồng Vân mỉm cười chỉ về phía cuối đường: “Nơi đó á, hôm nay mở cửa, tôi nghĩ là còn nhiều đó chắc chắn chị đi buổi tối là có thể mua được!”
Quán ăn cuối phố đổi kính nên nhìn rất sáng sủa, gần đây không nghe thấy tiếng động nào về đêm, hình như không còn bị quỷ ám nữa.
“Vậy... đi xem xem?”
Diệp Tuyền còn chưa biết là cô đã tự hoàn thành việc khuyến mãi khai trương quán ăn, cô nằm bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp khiến cô buồn ngủ.
Chờ người môi giới chạy ngược chạy xuôi làm xong giấy chứng nhận rồi quay lại phố Hỉ Nhạc.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tuyền vẫn đang ngủ say sau cửa sổ tầng hai, nhìn phong cảnh núi non phía xa đón ánh nắng gần đó, gã đột nhiên cảm thấy thế giới khác lạ.
Nhưng nghĩ đến việc hôm qua đột nhiên nhận được thông báo, gã đã tìm mọi cách để đẩy nhanh hồ sơ nhưng vẫn còn mấy ngày để hoàn thành nên hôm nay mới có được. Nếu không phải vì nỗ lực của gã thì cũng phải là nhờ cô chủ mới rồi.
Khuôn mặt oán trách của người môi giới lập tức tươi tỉnh hẳn.
Trước khi người môi giới gõ cửa gọi, Diệp Tuyền mở mắt ra, lười biếng nhìn xung quanh.
Cô rõ ràng sống ở đây rất tốt và không hề lo lắng về việc sống chung với quỷ.
Phía sau không có đèn nên tối quá không nhìn rõ, cửa sổ quá sáng, cả thân hình cô như đang ngồi giữa ánh sáng và bóng tối.
Người môi giới không khỏi nghĩ tới yêu cầu kỳ lạ của Diệp Tuyền khi mua quán ăn.
Những năm gần đây phố cổ càng ngày càng vắng vẻ, cho thuê nhà còn được chứ quán ăn, cửa hàng thì khó bán, làm ăn cũng khó.
Không dễ để có được một hợp đồng được ký chỉ trong vài phút, nhưng trong khi hỏi về vị trí và giá khu vực thì Diệp Tuyền chỉ yêu cầu một điều:
Đến gần núi Bạch Vân, càng gần càng tốt, nhưng không phải trên núi.
Truyền thuyết kể rằng ở Bạch Vân Quán có một cái giếng trấn quỷ. Hay là…
Người môi giới rùng mình. Bán được là được, kệ cô muốn làm gì thì làm!