Lấy giấy chứng nhận xong, Diệp Tuyền lấy điện thoại di động ra chuyển số dư còn lại.
Tin nhắn số dư tài khoản hiện lên theo sau con số là một chuỗi số 0 khiến người ta lười đếm.
Cô thoải mái nằm xuống chiếc ghế mềm, Diệp Tuyền lấy từ trong người ra một khúc gỗ đào to bằng lòng bàn tay.
Gỗ đào già dưới ánh mặt trời hiện ra màu đỏ nhạt ấm áp, những chỗ bị chà lâu ngày gần như có màu hồng, vân gỗ uốn lượn như đám mây di theo ánh sáng rất đẹp.
Gỗ đào được đẽo thành một phiên bản thu nhỏ của Hàn Kiếm Bát Diện nhưng việc chạm khắc vẫn chưa hoàn thành, mũi kiếm còn chưa được đẽo xong.
“Lúc mua lại anh, thiếu chút nữa em phá sản hết rồi đấy.” Diệp Tuyền xoa xoa chuôi kiếm cười khúc khích, nhưng cũng không có ý ghét bỏ.
Khen thưởng nhiệm vụ tận thế vô hạn của trung tâm luân hồi rất hào phóng.
Ngoài việc không thể mua kỹ năng, năng lực thức tỉnh và quay trở lại thế giới của chính mình thì số điểm kiếm được khi hoàn thành nhiệm vụ đều được quy đổi thành tiền, có lẽ đủ để mua cả hành tinh.
Chỉ là phần lớn điểm thưởng của Diệp Tuyền đều bị thay thế bằng vũ khí của cô rồi.
Diệp Tuyền xuyên qua thế giới tận thế thứ nhất, sau đó nhặt được vũ khí có linh trí, là một thanh kiếm gãy.
Kiếm linh đi cùng cô từ thế giới này sang thế giới khác, từ chỉ có thể biến hình theo mệnh lệnh đến có thể đáp lại lời nói và trò chuyện với cô, trở nên giống một người bạn hơn là một vũ khí.
Trước khi đi qua thế giới cuối cùng, kiếm linh chỉ nói với cô rằng anh có thể biến thành con người. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Đáng tiếc Diệp Tuyền chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Thế giới trước rất khó khăn, Diệp Tuyền suýt chết, là kiếm linh giúp cô đỡ đòn chí mạng.
Biết cô muốn đổi kiếm linh, trung tâm luân hồi nhắc nhở cô phải lựa chọn cẩn thận.
Kiếm linh vốn đã bị thương nặng giờ chỉ còn lại một chút linh tính, chỉ có thể cố gắng đánh thức nó bằng cách chăm lại thôi. Nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, số điểm khổng lồ chỉ có thể đổi lấy một khúc gỗ.
“Nhưng mà, mạng của em đáng giá như vậy, anh cần phải nhanh chóng tỉnh lại đấy.” Diệp Tuyền búng tay, một chút gỗ cuối cùng trên kiếm rơi ra, lộ ra mũi kiếm.
Khi mới bước vào thế giới tận thế vô hạn, Diệp Tuyền chỉ có thể dùng dao phay, ép kiếm linh biến thành đao, sau đó biến thành nắm đấm tay gấu và trường đao. Nhưng để dưỡng lại nó thì có lẽ tốt hơn hết là giữ nguyên hình dạng ban đầu.
*trường đao
Diệp Tuyền đặc biệt hỏi thăm quỷ thần trong âm phủ, nghe nói môi trường ven núi Bạch Vân rất tốt cho việc bồi dưỡng linh khí yếu ớt, khi chọn địa điểm mở quán ăn, cô cầm một thanh kiếm gỗ đào đến núi Bạch Vân.
Khi tinh khí mạnh mẽ hơn và có thể chịu đựng được thì đi dạo ở núi Bạch Vân là một ý kiến hay.
Diệp Tuyền đặt thanh kiếm gỗ đào cạnh ghế rồi cùng nhau phơi nắng. Giống như trong thế giới tận thế, cô ngủ chung với một con đao và con đao ấy sẽ đồng hành cùng cô vượt qua giông bão.
Ở đâu đó, bầu không khí đen tối bao trùm trong vực sâu của hỗn độn. Một tia sáng mơ hồ nghe được thanh âm, nó cố gắng mở mắt rồi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến khi mặt trời lặn đi, ánh nắng rời xa mép cửa sổ, không thể chiếu vào người được nữa thì Diệp Tuyền mới ngáp dài.
Biết hôm nay sẽ khai trương, hai nhân viên tầng dưới đã chuẩn bị sẵn sàng. Những tấm giấy chứng nhận mang đến buổi trưa lần lượt được treo lên, măng, hành lá, gừng ăn kèm đều được rửa sạch theo yêu cầu của Diệp Tuyền, ngay cả bàn ghế cũng được lau sạch làm chúng sáng bóng như mới.
Bữa tối thích hợp làm canh, vừa có măng xuân vừa có thịt tươi, Diệp Tuyền mở tủ lấy ra một cái chân giò hun khói, vui vẻ quyết định buổi tối sẽ ăn măng hầm giò.
Cắt chân giò thành từng miếng nhỏ, măng non đã cắt thành miếng chần riêng trên bếp.
Những miếng thịt được xào với mỡ lợn và gừng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Thêm sườn non vào rồi đun nhỏ lửa cùng nhau trong nồi. Khi nồi sắp mở thì cho măng và đậu phụ thái hạt lựu vào, đậu phụ ngâm trong nước canh vô cùng mọng nước, cắn một miếng là có nước trào ra.
Sau khi cho hết nguyên liệu vào nồi, Diệp Tuyền kéo ghế ra, nằm xuống sau quầy. Nguyên liệu chia làm hai phần, làm thành hai cái nồi lớn, nồi thịt hầm khói bốc lên, hơi nước trắng xóa theo khe hở cửa sổ bay ra ngoài, đã gần đến giờ ăn tối làm cho người ta chảy nước miếng.
Nghe nói quán ăn hôm nay sẽ khai trương, Trần Kim Bảo có kinh nghiệm điều hành nhà hàng nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình, Du Tố Tố cũng có chút phấn khích và muốn làm quen với những người hàng xóm. Tuy nhiên, thấy Diệp Tuyền ăn hết nồi làm hai con quỷ đều sững sờ khi không thấy cô chủ trông như muốn khai trương quán.
Du Tố Tố cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Cô chủ, khi nào thì mở cửa? Buổi tối không cần chuẩn bị thực đơn sao?”
“Ăn xong chưa? Vậy khai trương.”
Diệp Tuyền đưa bát cho chị, thản nhiên nói: “Chuẩn bị gì đây? Hôm nay ăn gì thì bán cái đó. Không phải còn cả nồi sao?”
Du Tố Tố: Hả? Ah? ? ? Tùy tiện như vậy hả!
Trần Kim Bảo đã làm việc chăm chỉ cho nhà hàng của riêng mình cả đời và ngay cả khi chết thì nó cũng đã thành chấp niệm nên lão cảm thấy khó chịu với triết lý kinh doanh hoàn toàn trái ngược.
Nhưng đối với cô chủ, việc kiếm tiền bằng cách mở quán ăn có lẽ còn kém quan trọng hơn nhiều so với việc cô có một bữa ăn ngon…
Diệp Tuyền không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, cô ngáp một cái, cầm chiếc bảng đen nhỏ sau quầy lên, viết vài nét cho thực đơn rồi mở cửa.
Ánh hoàng hôn nhuộm mây đẹp đẽ, tia nắng cuối cùng dần tắt đi, bầu trời vẫn chưa tối hẳn, đèn đường còn chưa bật, đường phố phủ một tầng u ám khó thấy.
Tấm biển phủ vải đỏ trước cửa đã treo được vài ngày, cô chủ làm tấm biển còn thắt hoa cho đẹp.
Không cần di chuyển thang, Diệp Tuyền nhẹ nhàng nhảy lên, kéo bông hoa đỏ xuống.
“Chúc mừng khai trương!”
Du Tố Tố nhiệt tình vỗ tay, ló nửa vai ra khỏi cửa hàng, cố gắng quay đầu lại nhìn về trên phía cửa.
Bị nhốt trong quán ăn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chị bước ra ngoài.
Nếu không phải nhớ rõ ánh sáng của cô chủ giúp chị hiện hình thì chị suýt nữa đã cho đầu bay ra lại gần mà nhìn cho rõ rồi.
Không có cách nào, tuy rằng trói buộc đã yếu đi, nhưng chị cũng không thể đi xa, bây giờ chỉ có thể ló đầu ra ngoài.
“Biển hiệu ghi cái gì đây? Để tôi xem. Để tôi xem.”
Ba ký tự lớn hiện ra đằng sau tấm vải đỏ rơi xuống.
Quán ăn đêm khuya.
Trên tấm biển gỗ đơn giản, nét chữ đẹp đẽ mà cứng cáp hiện lên.
“Ôi….” Du Tố Tố nghẹn ngào khi nhìn thấy tên quán ăn, đầu chị nhảy số nhanh tới mức nào cũng không biết phải khen làm sao.
Cứ gọi là quán ăn khuya thôi à? Nó quá nhàm chán!
Lão Trần chắp tay sau lưng, nói: “Thật là một cái tên hay! Vừa ngắn gọn vừa tao nhã, thật dễ nhớ!”
Du Tố Tố: ...Gừng già còn cay, chị thua rồi!
Mặt trời lặn, bóng quỷ xuất hiện. Một số nơi gọi đó là thời điểm gặp quỷ cũng không sai.
Đèn dưới mái hiên được bật lên, những ánh đèn màu ấm áp chiếu xuống khiến biển hiệu tỏa sáng rực rỡ.
Diệp Tuyền dựa vào trước cửa ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ý cười.
Hồi nhỏ ở nhà cô cũng có một chiếc đèn như vậy. Kể cả khi đã bán hết cơm, đèn vẫn sáng đến khuya để soi sáng con hẻm.
Bây giờ, cô cũng thắp một ngọn đèn.
Lý Hồng Vân vẫn luôn chú ý đến quán ăn cuối phố nên là người đầu tiên tới mở hàng, bà mang theo một lẵng hoa chúc mừng đã đặt trước, theo sau là mấy người hàng xóm cũ quen thuộc.
“Chào buổi tối chú với dì, hai người muốn ăn gì?” Đôi nam nữ trẻ tuổi đứng trước cửa mỉm cười chào đón.
Lý Hồng Vân mấy lần tới đây đều chưa từng nhìn thấy hai người này. Bà mơ hồ cảm thấy người thanh niên này trông quen quen, nhưng bà không nhớ mình đã gặp người này ở đâu.
Khi nhìn vào bên trong cửa hàng sẽ thấy những tủ khử trùng hoàn toàn mới, tủ nước hai cửa và tủ bánh ngọt đặt ở phía sau khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Các quán ăn khác nỗ lực phục vụ khách hàng nên hay dọn nhanh, càng có nhiều khách ngồi càng tốt, điều này khó tránh khỏi khiến quán họ có vẻ hơi đông đúc. Những chiếc bàn ghế rải rác trong cửa hàng này được chiếu sáng bằng ánh đèn khiến không gian trở nên rộng rãi và sáng sủa, dường như ngồi ở đâu cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Quán ăn bị quỷ ám mấy năm chật vật không có ai kinh doanh, đây là lần đầu tiên có người mở cửa đón khách.
Ngay cả nhân viên cũng đã được mời và sắp khai trương.
Có tấm bảng đen nhỏ treo thực đơn ở quầy và một cái ở cửa, có vài dòng viết bằng phấn hiện rõ.
“Cơm chan canh măng hầm thịt, canh măng hầm thịt, há cảo nhân măng thịt. Món ăn kèm là kỷ tử hầm hoặc trứng hấp... Không còn nữa? Không có món xào?”
Mấy ngày này bà Ngưu bị con cháu quấy rầy, giữa trưa lại bị Lý Hồng Vân cho hít mùi đồ ăn, thấy thế liền lắc đầu nói: “Thế này mà giống làm ăn à!”
Ngay cả thực đơn cũng có lệ, đồ ăn có ăn ngon không vậy?
Bà Ngưu lẩm bẩm trong lòng, thu tay cầm tiền lại, nhìn bà Hoàng bên cạnh: “Bà là người Hải thị, có thể giúp chúng tôi nếm thử được không?”
Mái tóc trắng bạc của bà Hoàng được chải chuốt gọn gàng, cũng không hề giận dữ, bà cười hỏi Diệp Tuyền: “Người già rồi lại nhớ hương vị này, con có thể gói cho bà thêm một chút tao du được không?”
Diệp Tuyền mang ra cho bà một cái hộp lớn, săn sóc nói: “Còn có giấm gạo hoa hồng sốt cay, bà có muốn nếm thử không?”
*giấm gạo hoa hồng sốt cay
( truyện trên app T𝕪T )
Một cái há cảo không đắt lại sạch sẽ, tiện lợi để hâm nóng cho bữa sáng và còn kèm theo đồ ăn. Ngoại trừ bà Ngưu, có một số người sợ hãi không dám bước vào nhưng họ vẫn mua há cảo dù nhiều hay ít.
Nếu Diệp Tuyền không làm nhiều như vậy, bọn họ suýt chút nữa đã thành lập một nhóm đi giành há cảo rồi.
Khủng bố quá đi mất.
“Mong sẽ quay lại lần sau!” Vừa mở cửa đã có khách làm cho Trần Kim Bảo nhiệt tình hơn như bản thân lại mở quán lần nữa, chờ người ta đi rồi còn học nhớ khách họ gì.
Nhưng sau khi hàng xóm rời đi, Trần Kim Bảo nóng lòng đứng ở cửa hồi lâu nhưng hồi lâu không có người.
Lúc này, những người trẻ tuổi sống ở thành phố cổ hoặc chưa tan sở hoặc vẫn đang đi làm, phần lớn những người lớn tuổi đều ăn uống tại nhà hoặc tại những quán ăn quen thuộc.
Phố cổ vốn không sôi động, cuối phố càng thêm vắng vẻ.
Diệp Tuyền không quan tâm kinh doanh tốt hay xấu, tiễn khách rồi lười biếng ngồi sau quầy.
Cô chủ ôm má trông như sắp ngủ lại, Trần Kim Bảo trước tiên tỏ ra lo lắng rồi hỏi Du Tố Tố mượn một chiếc máy tính bảng.
Lấy mà không lấy ra được
Nhìn xuống, Du Tố Tố cầm máy rồi im lặng tắt bộ phim truyền hình đã bắt đầu mở trong im lặng từ lúc nào đó.
Du Tố Tố xấu hổ quay đầu lại: “Chúng ta cùng nhau đi đón khách thôi.”
Lão Trần cầm máy tính bảng chạy ra cửa, bấm một phát, một chuỗi pháo nổ lách tách.
Pháo không được phép trong thành phố, âm nhạc cũng thế
Diệp Tuyền nhướng mi nhìn xem, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm mà chỉ cảnh cáo.
“Lúc khai trương không được bay đi bay lại.”
Du Tố Tố đã quen với việc làm quỷ lúc này chỉ cách mặt đất vài centimet, chị chột dạ hạ chân xuống.
Khi pháo nổ lần thứ ba, bầu trời hoàn toàn tối sầm, lại đốt pháo sẽ làm phiền cư dân. Trần Kim Bảo thấy không hút khách được thì trầm tư suy nghĩ biện pháp khác.
Nồi đồ ướp còn ấm. mùi thơm thoang thoảng bay dọc đường.
Đường Dịch vừa xuống xe buýt, mệt mỏi một ngày nên cũng không muốn ăn, anh ta khịt mũi, miệng lại vô tình tiết ra nước.
Nhìn về hướng hương thơm bay tới, anh ta thấy một ánh sáng ở cuối phố Hỉ Nhạc vốn dĩ tối tăm.
Biển hiệu nhìn thoáng qua thì gọi là quán ăn khuya.
Đường Dịch vui vẻ nói: “Người chủ này hay ho thật.”
Khi đến gần nhìn thấy thực đơn, Đường Dịch không khỏi sửng sốt: “Chỉ có măng hầm thịt thôi à?”
Càng đến gần, mùi hương tươi mát xộc thẳng vào mũi.
Đường Dịch do dự một lúc rồi bước qua cửa.
Mấy người mà đến lúc về nhà mới muốn ăn phần lớn là người bình thường không hay nghĩ ra được hôm nay sẽ ăn cái gì. Anh ta thường ăn đi ăn lại ở cùng một nhà hàng, hoặc chỉ đi dạo phố hoặc đứng đợi mua hộp cơm trong mười phút rưỡi, chọn toàn món đẹp đẹp.
Nguyễn Dịch bị dụ tới, thấy chỉ có một món chính giúp anh ta khỏi phải lo lắng lựa chọn cái gì.
“Cô chủ, một bát cơm chan canh măng hầm thịt!”