Thành phố Thanh Giang, phố Hỉ Nhạc.

Tiết Thanh Minh vừa qua, cái lạnh mùa xuân chưa tan, đường phố vắng tanh.

Nhân viên văn phòng vội vã đuổi kịp xe, học sinh xách cặp vội vã chạy trên đường, xe cộ ùn ùn kéo về khu trung tâm sầm uất, những cửa hàng trong góc phố cổ thưa thớt mở cửa, chỉ có vài cụ già tập thể dục trong phố đứng nói chuyện.

Những ngôi nhà mặt tiền được xây dựng xung quanh khu dân cư bị bao phủ bởi khói và bụi dầu tích tụ, hiện lên dáng vẻ cũ kỹ. Chỉ có quán ăn hai tầng ở góc

phố là mới hơn những tòa nhà khác, nhìn là biết mới được trang hoàng lại.

Điều kỳ lạ là nó không có biển hiệu, ngay cả miếng dán bảo vệ trên cánh cửa mới toanh cũng không được gỡ bỏ, có vẻ như nó đã bị bỏ trống kể từ khi sửa sang lại.

Xe vừa dừng lại, Diệp Tuyền đang ngủ ở ghế sau lười biếng nhướng mi, chắc chán nói: “Đây là quán ăn cuối đường sao?”

“Vâng vâng.”

Người môi giới nghĩ đến số tiền người bán nhờ bán, gã sờ chuỗi hạt Phật trên cổ tay, giọng nói dần dần lớn hơn: “....Cô nhìn đi, bên cạnh có khu dân cư, bên kia đường có một trường học, có núi có sông, trên núi còn có khu nghỉ dưỡng. Đi ra ngã tư là có thể nhìn thấy biển hiệu, vị trí khá tốt. Tay nghề của cô tốt như vậy chắc chắn tiền sẽ về như nước!”

Tiếng của người môi giới vang to truyền xa, cắt ngang cuộc trò chuyện của các cụ già, họ ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là một cô gái cao ráo và xinh đẹp, giống như một cây bạch dương non đang đứng trong gió.

Cô không lớn lắm, dáng người đi thẳng tắp chứ không èo oặt như các bạn trẻ khác, trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình cũng không có vẻ gì quê mùa mà trông cực kì đẹp mắt

Cuộc trò chuyện im lặng một lúc, đôi mắt Lý Hồng Vân sáng lên: “Thật là một cô bé xinh đẹp. Ôi, ước gì con gái của tôi có thể cao lớn như vậy.”

Nhìn người môi giới bất động sản bên cạnh, sắc mặt Lý Hồng Vân hơi thay đổi: “Bản thân chủ trước cũng không dám tới đây... Tên độc ác này đang lừa người đấy à?”

Câu cuối cùng nghe có vẻ nặng nề, như thể cố ý nói với Diệp Tuyền.

Cô theo tiếng nói mà quay lại nhìn, người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt vết chân chim, dáng vẻ mệt mỏi, giữa ấn đường đen lại.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Diệp Tuyền hơi nhướng mày, khuôn mặt lười biếng cuối cùng cũng lộ ra một chút hứng thú.

Thì ra là âm khí.

Bà Ngưu ở bên cạnh đánh giá Diệp Tuyền nói: “Này, người khác còn không có khả năng mở quán, con bé này còn chưa lớn bằng con dâu tôi thì tay nghề làm sao tốt được? Còn mở quán ăn á? Sợ là đến cả đồ ăn còn chả biết gì ấy!”

“Hàng xóm cả mà, ở cùng là biết tay nghề như nào liền.” Người môi giới nhanh chóng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi đi tới mở khóa cửa, chỉ cầu có thể bàn giao càng sớm càng tốt.

“Cám ơn dì nhắc nhở.” Diệp Tuyền đi về phía Lý Hồng Vân, nhẹ nhàng cảm ơn.

Cô liếc nhìn món ăn mà Lý Hồng Vân đang bưng: “Dì mua măng gà ở đâu vậy? Nhìn rất ngon, ngải cứu cũng rất mềm.”

Sau cơn mưa tiết Thanh Minh là lúc măng mọc lên. Măng gà vốn được mệnh danh là vua của các loại rau mùa xuân, khi hái đã bị loại bỏ gần hết các chồi màu nâu và vàng, để lộ những ngọn măng mơn mởn có mùi đất tươi mát, nhìn là có thể tưởng tượng được vị thanh ngọt, giòn giòn của măng.

Lá ngải cứu ép bên dưới chỉ lộ ra một nửa, mùi nồng bốc lên đầu tiên, những lá non vừa mới mọc ra sẽ có mùi thơm đặc trưng, cho dù là nấu canh, làm bánh hay nấu chung với cơm.

Chỉ bằng một câu nói, Lý Hồng Vân tin tưởng cô thật sự muốn mở quán ăn.

Măng và ngải cứu không phải là món ăn được giới trẻ thiên vị nên ít khi xuất hiện.

Diệp Tuyền như vô tình chạm vào cánh tay Lý Hồng Vân , đầu ngón tay lóe lên ánh vàng nhàn nhạt, trong nháy mắt âm khí như tuyết gặp nắng, nhanh chóng tan đi.

Mệt mỏi cùng uể oải mấy ngày nay đột nhiên biến mất, Lý Hồng Vân cảm thấy thân thể bà như ấm áp hơn một chút. ( truyện trên app T𝕪T )

Công tắc cái miệng của bà lập tức mở ra: “Chà, nếu biết nhìn đồ ăn thì chắc chắn tay nghề của cháu cũng không tệ. Cháu mới tới đây nên chắc cũng không biết trong chợ có rất nhiều hàng hóa, nhưng muốn kiếm loại tươi mới thế này thì phải đi từ sớm cơ!”

“Cô Diệp!” Người môi giới nhanh chóng ngắt lời, sợ người hàng xóm nói quá nhiều sẽ khiến khách hàng hối hận.

Gã mở cửa nhanh hơn, gọi Diệp Tuyền: “Nhìn xem, phong cảnh ở đây thật đẹp. Hơn nữa cô sắp mở tiệm cơm nên vấn đề an toàn sức khỏe là quan trọng nhất, lúc sửa sang đều xài nguyên liệu tốt, bảo quản nửa năm mới bay mùi, hoàn toàn có thể mở cửa ngay bây giờ. đạo sĩ Bạch Vân Quán còn tới đây làm phép chiêu tài về, cô mua chắc chắn không lỗ!”

Lý Hồng Vân vốn không thể chịu được việc cô không biết gì lại bị lừa, nhưng vì cũng không thân quen nên chỉ có thể nhắc khéo một chút, ai ngờ người môi giới càng lúc càng nói quá.

“Sao không nói là tại sao lại phải làm phép đi chứ? Từ sau vụ tai nạn xe cộ, mấy năm nay ai mở được quán ở đây? Đến cả chủ nhà còn không được thì ai biết có gì ở trong đó!”

Lý Hồng Vân trừng mắt nhìn gã: “Không lỗ á? Càng giống là lừa gạt người ta thì có!”

“Cái này…” Người môi giới căng thẳng nói.

Diệp Tuyền liếc gã một cái.

Khoảnh khắc gã bị đôi mắt trong veo đó nhìn chằm chằm, cảm giác như thấy lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc bén lóe lên từ vỏ kiếm, lông tơ trên người gã dựng đứng lên như bản năng. Những lời giải thích nhằm lừa gạt lúc này kẹt cứng trong cuống họng gã.

Khi Diệp Tuyền nhìn đi chỗ khác, người môi giới thở phào nhẹ nhõm.

Thật là lạ, cô gái này lấy đâu ra khí thế như vậy chứ?

Thấy không thể giấu được nữa, người môi giới ngượng ngùng cười nói: “Cô Diệp, quán ăn này đáp ứng tốt nhất yêu cầu của cô. Cô đã đích thân chọn và trả tiền, điều này chứng tỏ cô có duyên với nơi này. Tôi không có ý lừa gạt ai cả, Đạo sĩ Bạch Vân Quán cũng đã nói mọi chuyện đều ổn, chỉ là nơi này bị để trống hơi lâu mà thôi. Nói chung là nếu cô vẫn muốn, tôi sẽ giảm hoa hồng cho cô xem như nhận lỗi, đồng thời tôi cũng sẽ chi trả thuế và phí chuyển nhượng. Nếu cô thực sự không muốn, tôi sẽ tìm cách khác… ”

“Cứ lấy căn này.” Diệp Tuyền khẳng định nói.

“Tiểu Diệp?!” Lý Hồng Vân sửng sốt, lo lắng thì thầm: “Cháu còn nhỏ không tin cũng là chuyện bình thường, nhưng có một số chuyện không phải dì nói bừa đâu! Ông chủ ở nơi này hoặc là tự nhiên mắc bệnh hoặc là làm ầm ĩ cả đêm đó…Mọi người đều tránh xa nơi này!”

Bà muốn dọa cô đi nhưng vẻ mặt Diệp Tuyền vẫn bình tĩnh nói: “Không sao đâu, chuyện này cháu không sợ.”

Kẹt——

Gió thổi vào đại sảnh đã lâu không có người, bàn ghế xếp chồng lên nhau được phủ vải chống bụi, tích tụ một lớp bụi bặm tựa như bóng ma quỷ dị.

Càng nhìn vào bên trong sẽ càng cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.

Người môi giới mở cửa lùi lại hai bước: “Điện nước đã cúp, có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến gặp tôi, tôi sẽ đi ngay!”

Người môi giới quăng chìa khóa cho Diệp Tuyền, sợ cô sẽ hối hận mà nhanh chóng bỏ đi.

Bà Ngưu nhìn Diệp Tuyền đi vào cửa, nhếch môi nói: “Làm phép xong không bao lâu thì nửa đêm vẫn còn có tiếng động. Lúc trước không ít người tới đây nói đây là chữ Đinh (丁) là Lộ xung sát cực kỵ đấy thôi…Một con nhóc thôi thì làm được cái gì. Bây giờ không tin thì sau này có mà tiền mất tật mang.”

*Lộ xung sát: hay “Thương sát” là hình thái thế phạm Dương trạch gặp phải khi một con đường, dòng sông hay hành lang thẳng và dài xung trực với cửa chính căn nhà, tựa như một mũi tên đâm thẳng vào nhà.

Lý Hồng Vân cũng thở dài.

Diệp Tuyền nhìn về phía góc đại sảnh, đóng cửa lại, cánh cửa đã lâu không dùng phát ra âm thanh trầm đục.

Rầm——

Ngọn đèn vừa mới bật lên bỗng nhiên chập chờn, trong chốc lát, một tia sáng lờ mờ từ cửa sổ bị mở toang ở sau bếp chiếu vào, chiếu sáng các dãy bàn ghế một cách quỷ dị.

“A a a có quỷ, cứu mạng!!!” Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play