“Tay nghề con, cao minh hơn sư phụ con nhiều.
”
Quan Nguyệt cười cười, không nói gì.
Quan Nguyệt tiếp tục mát xa cho ông, lại ấn hơn mười phút, Thái Quốc Phúc khoát tay, Quan Nguyệt mới dừng tay.
Thím Thái bưng tới chậu nước: "Con gái, vất vả cho con rồi, mau tới rửa tay.
”
“Dạ, các anh đâu ạ?”
Thím Thái thở dài: "Gần đây không yên ổn, dì sợ làm mấy đứa nhỏ hoảng.
Không phải vừa vặn nghỉ hè sao, dì bảo anh trai đưa chị dâu con về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
Buổi tối anh trai con sẽ về.
”
Quan Nguyệt gật gật đầu, đúng lúc này, rầm một tiếng, cửa lớn bên ngoài bị sức mạnh đạp tung.
Thím Thái giậm chân: "Trời ạ, lại tới nữa rồi!”
Quan Nguyệt theo ra ngoài, thím Thái không cho: "Con về phòng trốn đi.
”
Quan Nguyệt ôn nhu lại kiên định đẩy thím Thái tới: "Con đi xem.
”
"Ơ, lão Thái này, nhà ông còn có cô con gái xinh đẹp vậy sao?” Lôi Phú Quý là tên côn đồ hoành hành ngang ngược, nhìn thấy Quan Nguyệt, mắt chuột lập tức sáng lên.
Quan Nguyệt không có tâm tình cùng hắn tán gẫu chuyện phiếm, cũng không cần cầm vũ khí, trực tiếp tiến lên, một quyền quật ngã Lôi Phú Quý.
Một quyền này vừa nặng vừa mạnh, Lôi Phú Quý giãy dụa trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng lên được.
Thấy một màn như vậy, mấy người hầu của Lôi Phú Quý cũng không dám coi đạp một tên, không cần dùng chiêu thức gì cao sang.
Cửa sân nhà họ Thái mở ra, nghe được trong sân có tiếng đánh nhau, người to gan đều đang len lén vây xem.
Vốn nghĩ Lôi Phú Quý quá đáng bọn họ liền đi giúp một tay, không nghĩ tới là kết cục như vậy.
Lôi Phú Quý và tay sai của hắn ngã sấp thành đống.
Người vây xem siết chặt nắm đấm, làm tốt lắm!
Quan Nguyệt vặn vẹo cổ một cái, đi tới chỗ Lôi Phú Quý, mặt Lôi Phú Quý đỏ bừng, giãy dụa muốn lui về phía sau.
Quan Nguyệt không cho hắn cơ hội, một cước giẫm lên vai, tách một tiếng, Lôi Phú Quý đau đớn kêu, cánh tay không nhúc nhích được.
“Gãy rồi, tay của tôi gãy rồi!”
Lại rắc một tiếng, tay kia cũng gãy.
Quan Nguyệt mặt không chút thay đổi đạp gãy hai tay Lôi Phú Quý, cô thản nhiên nói: "Kế tiếp là chân trái hay chân phải?"