Cô đội một chiếc mũ che nắng tầm thường, lúc cúi đầu, vành nón che khuất nửa khuôn mặt, tóc hai bên đầu rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô, chỉ còn lại cái cằm lộ ra bên ngoài.
Đến thị trấn, Quan Nguyệt quen thuộc đi đến phố nam, phố nam có một chỗ bán dược liệu, trước kia trên con phố này thường có người buôn thuốc và người hái thuốc tụ tập, hiện tại chỉ còn lại có một công ty dược liệu quốc doanh lẻ loi.
Quan Nguyệt không đi vào công ty dược liệu, cô quẹo vào hẻm nhỏ sau lưng, trèo tường vào một nhà.
Cái sân luôn được dọn dẹp tử tế thì nay lại loạn cào cào.
Quan Nguyệt nhíu mày, thả dược liệu trên lưng xuống, đứng một lát thì nghe trong hậu viện có động tĩnh mới bước vào.
“Chú Thái.
” Tay phải Thái Quốc Phúc chống vào tường, ho dữ dội.
Ông thấy Quan Nguyệt tới, hít sâu một hơi: "Con tới rồi à?”
Quan Nguyệt đỡ ông ấy ngồi xuống: "Chuyện gì xảy ra, có kẻ thù đánh tới cửa?"
Thái Quốc Phúc khoát tay: "Đều là đám nhóc lưu mạnh, hiện tại bên ngoài rối loạn một chút, chỉ muốn thừa cơ kiếm lợi.
”
Tổ tiên Thái Quốc Phúc là thương nhân dược phẩm, sau khi lập quốc, liền đem gia nghiệp của tổ tiên quyên góp, chỉ còn lại gian viện này cho một nhà sáu bảy người ở.
Quốc gia cũng không để cho ông rảnh rỗi, trực tiếp tuyển ông vào công ty dược liệu, quản lý công tác thu mua dược liệu bên này.
Sư phụ của Quan Nguyệt là Từ Hoa An và Thái Quốc Phúc khi còn trẻ kết duyên qua dược liệu, quen biết mấy chục năm.
Sư phụ Quan Nguyệt ở thôn Thanh Khê, cũng thường xuyên đến chỗ Thái Quốc Phúc bán dược liệu, hoặc là nhờ ông ấy tìm một ít dược liệu tốt.
Quan Nguyệt đi theo sư phụ tới nhiều lần, dần dần liền quen thuộc.
Cổ họng Thái Quốc Phúc ngứa ngáy, muốn đè cũng không đè được, mãnh liệt bộc phát ho khan kịch liệt.
Vợ của Thái Quốc Phúc, Quan Nguyệt gọi là thím Thái, từ phòng bếp bưng ra một chén canh thuốc: "Ông già, thuốc hết nóng rồi, uống đi.
”
Thái Quốc Phúc uống thuốc xong, Quan Nguyệt bảo ông vào nhà nằm sấp xuống, cô xoa xoa tay, tự tay mát xa cho ông.
Có chút dị năng xuyên thấu qua đầu ngón tay mát xa huyệt vị trên đầu, Thái Quốc Phúc thoải mái thở dài một hơi.