Dương Quốc Trụ cũng đau lòng vì thuốc trong tay, thứ tốt như vậy, cho những tên ngốc này ăn quả thực quá lãng phí.
Chu Bảo Hòa nhận thấy Dương Quốc Trụ không tình nguyện: "Cho hai viên, không phải anh nói bị rắn cắn một lần phải ăn hai viên sao?"
Tên học sinh chỉ được đút một viên thuốc kia, lôi kéo tay Dương Quốc Trụ: "Chú, nhà tôi chỉ có tôi là con trai, ba đời đơn truyền, chú không thể hại tôi!"
Dương Quốc Trụ hừ lạnh một tiếng: "Biết thuốc này từ đâu tới không, là lão trung y trên núi cho, các cậu còn muốn hại người ta, cho các cậu uống thật là lãng phí.
”
“Chú ơi, chúng tôi cũng bị lừa, có người tố cáo nơi này chứa chấp phần tử phản động, chúng ta mới tới.
”
Người bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, bằng không chúng tôi làm sao biết thôn Thanh Khê nằm trong hóc hẻm này?”"Ai báo cáo?"
Một đám nhìn trái nhìn phải, bọn họ cũng không biết ai tố cáo.
“Chú, chú chữa khỏi cho chúng tôi, trở về chúng tôi giúp chú điều tra, khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
”
"Đúng vậy, chú ơi, nếu không cho tôi ba viên thuốc đi, tôi hơi mập, trong thân thể còn nhiều nọc rắn, uống hai viên chưa chắc đủ.
”
“Cút!”
Trò khôi hài này náo loạn lớn, còn có nhiều người bị rắn cắn như vậy, bí thư công xã đều chạy tới.
Bên ngoài là tình thế gì công xã bí thư cũng rõ ràng, thôn trong núi bị đập núi thần miếu, tông từ đều không ít, nhưng cục diện hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy.
Có phải thật sự có thần núi không? Đám học sinh gây chuyện này cũng sợ bọn họ bỏ mạng tại thôn, nhao nhao đồng ý xuất tiền xuất lực sửa chữa lại miếu Sơn Thần.
Dù sao đây là nơi xa xôi, bọn họ không nói, cũng không ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì.
Ở đây ai cũng đều bị dọa vỡ mật, không dám nói gì khác, chuyện hôm nay cứ như vậy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Quan Nguyệt đứng trên vách núi một lát, cô phải vào thị trấn xem tình hình.
Sơn thần có phải hiển linh hay không không biết, thuốc giải độc của thôn Thanh Khê thật sự tốt.
Bí thư công xã quanh co lòng vòng muốn thuốc giải độc, Dương Quốc Trụ giả ngu, sửng sốt không đáp ứng.