Rắn bị cô đuổi xuống núi tất tất tác tác lướt qua trên cỏ, đủ mọi màu sắc, vừa nhìn đã biết là rắn độc, dọa cho đám người kia cùng thôn dân Thanh Khê nhao nhao chạy ra bên ngoài.
Người thôn Thanh Khê phát hiện động tĩnh, Lý Đào lôi kéo cha mẹ chạy, những người khác cũng chạy.
Vương Lộ, Phương Khiết, Lý Khải và Lâm Hải m bốn người, vừa tới nên chạy không kịp.
Chạy chậm bị rắn phía sau vọt tới, dọa người đến mức trái tim muốn ngừng đập.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sơn cốc tiếng khóc la nổi lên bốn phía, giống như địa ngục nhân gian!
Năm phút sau, con rắn chạy tứ tán vào bụi cỏ, cũng không tìm thấy tung tích.
Những người từng bị rắn cắn, nhìn thấy tiếng gió thổi qua cây, cũng sợ tới mức điên cuồng giãy dụa.
Bị dọa vỡ mật!
Không biết bị ai đẩy một cái, Vương Lộ ngã sấp xuống đất từ từ đứng lên, trên mặt đều là tro bụi và mồ hôi.
“Có chuyện gì vậy? Thế còn con rắn?”
Vương Lộ kiểm tra thân thể của mình, không bị rắn cắn? Rõ ràng cô cảm thấy có hai con rắn lướt qua người cô.
Bây giờ chỉ là hồi tưởng lại, da gà của cô đều nổi lên.
Dương Quốc Trụ phục hồi tinh thần lại, chạy về nhà lấy giải độc dược, kiểm tra một lần, người trong thôn không bị cắn, bị cắn đều là đám người từ bên ngoài đến.
Trương Thúy Hoa kích động, lảo đảo chạy đến trước cửa miếu Sơn Thần quỳ xuống, thành kính dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm, cám ơn bà thần núi hiển linh.
“Bà thần núi hiển linh!”
Người của Thanh Khê thôn đều xôn xao, già trẻ, chỉnh tề quỳ gối trước cửa miếu Sơn Thần dập đầu!
Lý Đạt và Cố Tùy từ Tiểu Thanh Sơn chạy xuống, thì nhìn thấy cảnh này.
Cố Tùy chú ý tới mấy người quỳ rạp trên mặt đất sắc mặt phát xanh miệng sùi bọt mép, vội vàng kêu một tiếng chú Dương.
“Thuốc đâu? Không thể để người ta chết ở chỗ này!”
Dương Quốc Trụ còn đang dập đầu, vội vàng đứng lên, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc.
Trương Thúy Hoa bọn họ nhìn đến đau lòng, những kẻ này đập phá nhà họ, giờ còn phải cho chúng uống thuốc, quá hời cho họ rồi.
Lý Đào đứng ở phía sau mẹ: "Đừng đau lòng, sau này bọn họ khẳng định không dám đến chỗ chúng ta quấy rối nữa.
”