“Đó..đó là những gì mà ta đã nhìn thấy trước khi vào đây nên muốn nói cho thủ lĩnh biết để tìm người dọn dẹp lại một chút, còn chuyện mà ta sắp nói với ngài là một chuyện khác.”
“Chuyện khác? Ông còn muốn nói chuyện gì nữa?”
Bon Mars lại bắt đầu lo lắng ra mặt. Gương mặt căng đến mức toét ra ngoài. Vừa rồi cứ nghĩ đã thả lỏng được bản thân nhưng Blow lại muốn chơi đánh tâm lý với anh đây mà. Còn lòng vòng chưa vào vấn đề chính không giống với tác phong hằng ngày của ông ta chút nào.
Ông già này, hôm nay lại lắm chuyện thế không biết?
“Chuyện ta muốn nói với ngài chính là sau khi chiến tranh kết thúc lương thực dự trữ của chúng ta cũng cạn kiệt. Con người tàn phá tự nhiên khiến cho việc săn mồi của người sói cũng trở nên khó khăn. Tuy chúng ta có thể nhịn ăn thịt trong một tháng nhưng trong một tháng đó thỏ, nai, hươu…cũng không kịp lớn để chúng ta bắt. Vì vậy mà ngài cần phải có biện pháp khắc phục chuyện này, nếu không tộc người sói sẽ chết đói và trở thành thức ăn của đám diều hâu.”
“Thì ra đây không phải là một tin xấu.”
Nhưng Bon Mars chưa vội vui mừng, anh cần phải xác nhận lại một lần nữa để chắc chắn rằng ông ta sẽ không nói thêm vấn đề nào khác. Chỉ có như vậy, anh mới thấy an lòng.
“Ngươi đã chắc chắn đây là chuyện mà ngươi cần nói chưa? Không có thêm vấn đề nào phát sinh nữa chứ?”
“Vâng, ta đến đây chính là mục đích này.”
“Ta hiểu rồi.”
Lúc này, Bon Mars mới dám thở phào nhẹ nhõm nhưng thật kín đáo để Blow không nhìn thấy. Sắc mặt cũng không còn u ám, các cơ trên mặt thư giãn nhưng vẫn trong trạng thái đề phòng khi có điều bất ngờ khác xuất hiện. Anh hắng giọng, uy nghiêm nói:
“Về chuyện này ta đã nghĩ qua và có một dự tính cho mọi người. Con người đã chiếm hết tiện nghi của chúng ta vậy chúng ta cũng sẽ làm giống như họ.”
Blow bàng hoàng nhìn Bon Mars.
“Ý của ngài muốn nói là…”
“Ông hiểu ý ta đang muốn nói là gì mà, học cách sản xuất lương thực dự trữ giống với con người đó là điều mà chúng ta cần phải biết.”
“Nhưng con người sao có thể đến đây được. Dù có đến đi chăng nữa họ cũng không bằng lòng dạy cho chúng ta một cách nhiệt tình. Bởi vì từ trước đến giờ họ luôn xem chúng ta là quái vật và muốn tiêu diệt tộc người sói. Sở dĩ họ không làm phiền đến ta nữa là vì hôn nhân của ngài và phu nhân Candy Thi. Giả sử không có phu nhân ở đây con người sẽ lại xâm chiếm hết lãnh thổ của chúng ta cũng giống như bọn sói hoang ở phía bắc cực vì không có nơi nào để đi nên mới chấp nhận ở một nơi lạnh lẽo như thế.”
“Ta biết điều ông đang lo lắng nhưng mà Blow, ông đã quên mất rằng vợ ta chính là một con người sao. Cô ấy sẽ là người dạy các ngươi cách sản xuất lương thực mà không cần đến con người nào đến đây cả.”
Blow không còn đường để tranh cãi với anh, ông ta cúi người cung kính.
“Ngài suy nghĩ thật là thấu đáo. Vậy ta xin phép được ra về trước.”
“Được, khi nào có việc cần ta sẽ đến tìm ông, Blow.”
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Blow đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vừa rồi ông không nhanh trí nói đến việc này thì e rằng nửa đời sau đã sống trong bóng tối. Nói đến việc này ông lại càng tức giận.
[Sau khi Wind từ chỗ phu nhân Candy Thi trở về nhà, gương mặt hốt hoảng không còn giọt máu gọi lớn.
“Cha! Cha ơi, cứu con!”
Blow đang lau chùi lại thanh kiếm của mình ở trong phòng nghe thấy tiếng con trai liền ném chiếc khăn sang một bên, chạy ra ngoài. Nhìn con trai đứng trước mặt mình, Blow lo lắng quan sát từ trên người anh ta xuống.
“Không có thêm vết thương nào cả. Wind, không bị làm sao thì la hét cái gì.”
Blow làm ra vẻ người cha nghiêm khắc nói với anh ta.
“Con không nói mình mà là phu nhân Candy Thi.”
Wind gấp gáp nói.
“Phu nhân Candy Thi thì liên quan gì đến con.”
Ông mắt to mắt nhỏ nhìn con trai không hiểu.
“Thủ lĩnh Bon Mars đã nhìn thấy bọn con bên nhau ngài ấy rất tức giận và kéo phu nhân đi. Con nghĩ ngài ấy đã hiểu lầm con với phu nhân và sẽ trừng phạt phu nhân. Vì vậy cha hãy giúp con ngăn ngài ấy lại, đừng để ngài ấy làm hại đến phu nhân.”
“Con bị điên à! Ta..ta sao có thể ngăn thủ lĩnh Bon Mars trừng phạt vợ của ngài ấy được.”
Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng của ông rồi. Đâu phải ông chưa nghe về truyền thuyết con trai của thủ lĩnh Hon Mars, người sói Bon Mars. Vừa sinh ra không được bao lâu, Bon Mars đã giết chết một con hổ trưởng thành mà trong độ tuổi đó là đều không thể. Điều khiến mọi người khiếp sợ nhất chính là thân phận sát thủ của con hổ kia. Ngoài chuyện đó ra, Bon Mars còn nổi tiếng là người khó gần đến đáng sợ và không bao giờ nghe lời của bất kỳ ai. Chỉ cần những thứ đó thôi đã đủ khiến ông ngạt thở. Huống hồ, kêu ông đến đó để ngăn cản thủ lĩnh lại là điều càng không thể xảy ra.
“Ta không đi đâu. Đèn nhà ai nấy sáng, vợ chồng cãi nhau thì tự hòa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT