“Ta không đi đâu. Đèn nhà ai nấy sáng, vợ chồng cãi nhau thì tự hòa.”

Blow quay người lại, ông muốn chạy vào trong phòng để trốn tránh Wind. Nhưng trước khi làm được điều đó ông đã bị đứa con trai của mình tinh mắt tóm lại.

“Cha không được đi. Nếu không giúp phu nhân Candy Thi thì con sẽ từ cha, để cha sống một mình cô độc suốt đời như một con sói già.”]

“Thằng con trời đánh. Mày vì gái mà xém chút nữa khiến cha mà sống trong ngục tối rồi. Về nhà tao sẽ treo mày lên cây để trút giận. Chờ đó con trai!”

Blow hầm hầm sát khí bước đi.

Còn Bon Mars trong phòng lúc này còn thảm hơn. Anh vò đầu bứt tóc, một luồng sát khí bao vây lấy người anh. Cảm giác tội lỗi và sợ hãi không ngừng đeo bám.

“Chết rồi, lúc đó mình rối quá nên lấy cô ấy ra làm bia đỡ đạn. Cô ấy mà biết được chắc chắn sẽ không tha cho mình đâu.”

Trong đầu anh vô thức nghĩ đến viễn cảnh sau khi cô biết được sự thật.

Sắc mặt tối sầm lại, Candy Thi bộc phát cơn thịnh nộ của bản thân. Cô cầm thanh kiếm trên tay, ánh mắt tàn độc nhìn anh.

“Bon! Ngày này năm sau chính là ngày chết của anh.”

“Khoonggggg…”

Tiếng hét từ hư vô đến thực tại làm Bon Mars toát hết mồ hôi hột. Tim anh đập loạn xạ, đi qua đi lại trong sự rối bời.

“Vợ ơi, em đừng đối xử với anh như vậy mà.”

Buổi tối ở cung điện Bon Mars.

Anh đứng trước cửa phòng nhưng lại không dám mở cửa vào trong. Sợ khi bước vào đối mặt với cô, anh lại không biết phải nói thế nào để cô không tức giận. Vì vậy, Bon Mars cứ đi qua đi lại trước cửa suy ngẫm.

“Không được. Sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi, nhưng để cô ấy nghe được từ miệng người khác mình mới thật sự thảm.”

Sau khi đắng đo suy nghĩ, cuối cùng anh cũng quyết định đi vào bên trong. Bon Mars nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ra. Nhưng có một sự thật khiến anh phải ngây người.

Căn phòng tối om không có một chút ánh đèn, Bon Mars giơ tay lên gạt công tắc bên cạnh. Nhìn thấy chăn, gối trên giường vẫn gọn gàng ngăn nắp như lúc anh rời đi. Nhiêu đây thôi anh đã biết cô bây giờ đang ở đâu.

Cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, Bon Mars nắm chặt tay mình bày ra một mặt không vui.

“Cô ấy muốn qua đêm ở đó chắc.”

Bon Mars bực mình chống nạnh, châu mày.

“Candy Thi, em còn không về thì tôi sẽ đến lôi em về. Hừm!”

…...

Lúc này, Candy Thi đang bào chế thuốc trong phòng dược liệu nằm ở trong rừng. Căn phòng này ngăn cách với vương quốc bằng một con sông. Cô đang mải mê bào chế thuốc trong phòng mà không hay biết bên ngoài đang có người đi đến.

Cộp cộp!

Tiếng bước chân của người đó cũng không ảnh hưởng đến sự tập trung của cô, cho đến khi bàn tay ấm áp ấy đặt lên vai. Candy Thi giật mình quay người lại.

“Là anh!”

“Là tôi đây. Xin lỗi vì đã làm phiền phu nhân vào lúc này.”

Wind cười ngại ngùng.

“Không sao. Tôi đang điều chế thuốc nên cũng không bị ảnh hưởng gì cả. Anh đến tìm tôi là muốn xin thuốc hay vết thương có vấn đề.”

“Không phải, tôi đến đây là vì nghĩ đến phu nhân.”

“...!!”

Cô vừa sững sốt vừa sượng khi nghe Wind nói thế. Giữa bọn cô chỉ là quan hệ thầy thuốc và người bệnh. Ngoài ra, cô không có những suy nghĩ đến anh ta, một mình Bon Mars đối với cô đã đủ phiền phức lắm rồi.

Candy Thi lắp bắp nói:

“Anh đang nói đùa với tôi sao.”

“Tôi không nói đùa, tôi..”

Wind tiến về phía trước một bước muốn bày tỏ nỗi lòng của mình nhưng anh ta lại phát hiện sự ngượng ngùng trên gương mặt của Candy Thi thì vội lùi về sau mấy bước. Cảm thấy bản thân vừa rồi đã vô lễ với cô, Wind ngại ngùng xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi có hơi lỗ mãng với phu nhân. Nhưng mà phu nhân cũng đừng hiểu lầm ý vừa rồi của tôi. Thấy thủ lĩnh tức giận tôi lo cho phu nhân sẽ bị trừng phạt nên tối muộn như vậy mà đến tìm phu nhân.”

“Anh đến đây vì chuyện này?”

Cô bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cảm thấy bản thân vừa rồi hình như đã hiểu lầm ý tốt của Wind, cô xấu hổ vội nhìn sang hướng khác.

“Chuyện này anh không cần phải lo đâu, thủ lĩnh của anh không làm gì tôi cả. Thật đấy.”

Đúng vậy. Làm sao tên Bon Mars kia dám làm gì được cô.

Bon Mars ngoài nhõng nhẽo, nói chuyện linh tinh ra trước giờ đều không làm tổn thương cô dù chỉ là một sợi tóc mỏng manh. Nhưng mà lời đồn đoán lại cứ thích gieo cho anh sự độc ác, tàn nhẫn.

“Nếu thật sự là vậy thì may quá.”

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, Wind cảm thấy nhẹ cả lòng. Thật may mắn vì cô không bị làm sao cả.

Cả hai dần nói chuyện tự nhiên trở lại.

Trong lúc đó, Bon Mars lại đang đi đến. Anh còn định xông vào bên trong để lôi cô về. Nhưng khi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của cô và người khác bên trong, mặt anh tối sầm lại. Anh đi đến bên khung cửa sổ của căn phòng, thông qua cánh cửa nhìn vào bên trong.

Khi biết người trong chính là Wind, Bon Mars sững sốt. Chẳng phải lúc sáng anh ta đã đến tìm cô rồi sao? Tối như vậy mà vẫn mò đến tận đây để tìm là có ý gì?

Dù không muốn suy nghĩ xấu nhưng anh không thể làm được vì khi thấy hai người cười nói vui vẻ với nhau đã khiến anh tức điên người.

“Đáng ghét! Thằng khốn đó, mình phải cắt chức nó rồi đem nó đến bắc cực…không, ở đó thì quá hời cho nó rồi. Mình sẽ đưa nó đến sa mạc để cái nóng biến nó trở thành một con sói khét! Chưa hết, sau khi cơ thể đã biến thành than mình liền dùng số than đó ép thành tờ giấy trực tiếp viết chết nó trên ngòi bút của mình. Hừm!!”

Có thể thấy rõ bên trong con ngươi của anh chính là ngọn lửa của sự tức giận. Chỉ cần có một cây củi khô xuất hiện liền đốt cả một khu rừng.

“Mình phải đi vào trong giải quyết đôi cẩu…không đúng, chỉ giải quyết một mình tên Wind thôi, thằng khốn đó mới là kẻ dụ dỗ vợ mình. Dám quyến rũ cả vợ ta hả, ngươi chết chắc rồi Wind!”

Bon Mars xoăn tay áo lên hùng hổ chuẩn bị bước vào thì Wind đột ngột quay người trở ra. Thấy anh ta rời đi, Bon Mars vội vàng đứng ép vào trong để không bị anh ta phát hiện. Đợi anh ta đi khá xa anh mới dám bước ra.

“Phù! May quá không bị phát hiện.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play