4.
Tôi đã đẩy anh ta ra trong lúc giằng co nhau: “ Đủ rồi Cố Nguyên”. Mái tóc anh ấy che phủ đôi lông mày của mình, anh đứng đó cô đơn, “em đi đi”
Nhưng vừa quay người lại anh ấy đã ngất đi và ngã xuống đất.
“Cố Nguyên”, tôi vội chạy tới thì phát hiện môi anh ấy tái nhợt kinh khủng, trán lấm tấm mồ hôi.
Toàn thân anh ấy cuộn tròn, thỉnh thoảng lẩm bẩm: “ Mục Túc”
…..
Chảy máu dạ dày, vấn đề cũ – lời bác sĩ vang vọng bên tai tôi.
Trước đây khi tôi và Cố Nguyên ở cùng nhau, anh ấy luôn ăn đủ 3 bữa một ngày.
Tôi cũng cười nhạo anh ấy vì anh ấy trông giống một ông già bé nhỏ.
Chỉ trong vài năm anh ấy đã biến mình thành tình trạng khủng khiếp này. Anh ấy cũng khá tuyệt vời. Tâm cầm lấy hóa đơn và đi bộ đến phòng bệnh. Cánh cửa hé mở, giọng nói của Mộ Tần Dao vang lên:
“Anh đang tự hành hạ bản thân mình đấy à?”
“ Biết bạn thân mình bị đau bụng mà vẫn uống rượu và không ăn đúng giờ”.
“Bây giờ tới lượt anh nằm trên giường bệnh, hứ”
Giọng điệu của cô ấy vừa trách móc vừa trìu mến, cô ấy đã chăm sóc Cố Nguyên một cách khéo léo.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại và đứng ở cửa rất lâu. Mãi đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh tôi mới đưa biên lai cho họ.
Tôi bước đi trong sự tuyệt vọng
Khi gặp lại, không ngờ lại là ở nhà họ Phương.
Khi Phương Chính Nhiên nắm tay tôi đi vào phòng khách, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là Cố Nguyên đang ngồi ở ghế sofa.
“Chú! Chú về nước khi nào vậy?”
“Về được một thời gian rồi” – nụ cười thoáng qua trên mặt Cố Nguyên.
Nhưng ánh mắt anh lại rơi vào bàn tay mà toi và Phương Chính Nhiên đang nắm.
“Để con giới thiệu với chú, đây là bạn gái con Mục Túc”
Phương Chính Nhiên hiển nhiên rất cao hứng: “Mục Túc đây là chú anh”
“Bạn gái…?”
Trong giọng nói của Cố Nguyên có điều gì đó không thể giải thích được
“Chúng ta lại gặp nhau rồi Cô Mục”
“Hai người biết nhau” –Phương Chính Nhiên kinh ngạc: “ thật trùng hợp”
“Công ty chúng tôi có hợp tác kinh doanh với nhau”. Tôi nghĩ về điều đó và trả lời với sựu dè dặt.
“Xin chào anh Cố”. Phương Chính Nhiên không nhận thấy sự khác thường giữa hai chúng tôi và vòng tay qua người Cố Nguyên:
“ Chú ơi vì 2 người biết nhau nên chú phải nói tốt về cháu cho cô ấy đấy nhé”
“ Mục Túc đã rất lo lắng khi gặp mẹ cháu đấy”
Cố Nguyên đẩy hắn ra: “ Chú của con còn chưa kết hôn, con vội cái gì?”
Phương Chính Nhiên bĩu môi:“ Chả phải chú đã có Mộ Tần Dao rồi sao?”
“Chú …chú ganh tỵ khi thấy con sắp có vợ đúng không?”
Thấy Phương Chính Nhiên càng ngày càng khoa trương, tôi nhanh chóng ngăn cản hắn: “Phương Chính Nhiên”
“hehe, Mục Túc của chúng ta xấu hổ rồi”- Chính Nhiên đứng dậy ôm tôm rời đi và nói nhỏ:
“Không sao đâu, chú và anh lớn lên cùng nhau, chú ấy rất quý anh”.
Cố Nguyên chỉ dựa vào ghế sofa nhìn chúng tôi.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nếu Phương Chính Nhiên nói thêm nữa anh ấy sẽ bị đánh.
May mắn thay, mẹ Phương đã xuất hiện.
Sau một hồi trò chuyện, tôi vào nhà vệ sinh. Cánh cửa chưa kịp đóng lại đã bị Cố Nguyên chặn lại.
Tim tôi lỡ nhịp và tôi nhìn ra ngoài.
“ Anh điên à?”
Anh ấy chen vào sau đó khóa trái cửa lại.
“Ai điên”
“ Mục Túc, không thể ngờ em lại có năng lực này”
“Bạn trai hiện tại là cháu trai của người yêu cũ. Em thật giỏi trong việc chọn người”
Cố Nguyên mỗi lần nói một chữ lại gần một bước.
“Tôi không biết anh ấy có họ hàng với anh”
“Chú cháu 2 người cách nhau hai tuổi, nếu biết sớm hơn tôi đã không hẹn hò với A Nhiên”
“A Nhiên”- Cố Nguyên hung hồn nói: “ Thật thân mật”
“Em nói, nếu họ biết chúng ta đang hẹn hò…”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy chúng ta cùng ở trong căn nhà vệ sinh này hửm…”
Tôi thực sự nghẹt thở
“Cố Nguyên, anh đừng phát điên ở đây”
Anh ấy nắm lấy tay tôi và ấn chúng lên đầu tôi, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi
“ Không phải em mới là người phạm lỗi sao?”
“Em vẫn đeo chiếc vòng cổ do bạn trai cũ tặng khi gặp bố mẹ người yêu mới. Em thực sự nổi bật”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT