3.

Bắt gặp đôi mắt đỏ hoe vid giận giữ của anh ấy, tôi mở miệng.

“Tôi…” Tôi chưa kịp nói hết câu thì Mộ Tần Dao đi tới

“Cố nguyên”

Khoảnh khắc Cố Nguyên quay sang một bên, ánh mắt của tôi chạm vào ánh mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy rơi vào bài tay Cố Nguyên đang nắm lấy tay tôi. Tôi giằng tay ra

“Mục Túc”

Mộ Tần Dao đứng bên cạnh Cố Nguyên đưa tay về phía tôi:

“ Đã lâu không gặp, mấy năm nay cô đi đâu vậy? Cố Nguyên trước đây một mực tìm ngươi, nhưng không thấy ngươi”. Tôi bắt tay cô ấy nhưng nhanh chóng buông ra. Lòng bàn tay cô ấy mềm mại, không giống như lòng bàn tay tôi toàn vết chai

“Tôi đến một thành phố khác” – trả lời một cách lấy lệ

“Bây giờ cô định quay về à, có cần chúng tôi tiễn cô không?”

Những lời nói quen thuộc quá. Từ lâu tôi đã biết Mộ Tần Dao thích Cố Nguyên. Dù không phải là bạn thời thơ ấu nhưng họ biết nhau nhiều năm. Khi Cố Nguyên còn ở Hải Thành, Mộ Tần Dao thỉnh thoảng đến thăm anh. Tôi chính là người đứng bên cạnh Cố Nguyên, chính tôi nói điều này.

Tôi gượng cười: “ không, tôi sẽ bắt taxi về”

“Vậy cô đi đường an toàn nhé.”

Mộ Tần Dao cũng không ép buộc tôi, tự nhiên đặt tay lên cánh tay Cố Nguyên.

“Chúng tôi sắp tổ chức lễ đính hôn, lúc đó cô nhớ tới nhé”

Tôi ngớ ngác nhìn họ và phải mất một lúc lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình; “ Thật trùng hợp, tôi cũng vậy”

Ngày thứ hai bận rộn.

Khi tôi đang hoàn thành công việc trước mắt, xếp đã gọi tôi đến văn phòng: “Hợp đồng hợp tác với tập đoàn Cố thị vừa mới được kí, cô có thể qua để bàn bạc việc hợp tác kinh doanh”. Một yêu cầu công việc không thể cưỡng lại. Tôi đã nói với quầy lễ tân người tôi đang tìm. Cô ta hỏi: “ Xin lỗi, cô có phải cô Mục Túc không?”

“Đúng”- tôi trả lời

“Mời cô đi thẳng lên tầng 36”

Tôi tưởng người tôi nhìn thấy là người đang lắp ghép. Chờ hồi lâu người kia quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy Cố Nguyên. Thư kí từ từ đóng cửa phía sau lưng lại. Tôi đưa hợp đồng cho anh ấy: “Anh Cố, đây là hợp đồng hợp tác lầ này. Anh vui lòng xem lại.”

Cố Nguyên không trả lời, lạnh lùng nói: “ Em không có gì muốn nói với tôi sao?”

Nó giống hệt như vẻ mặt của mẹ Cố khi tới gặp tôi. Tôi nhắm mắt lại và đặt hợp đồng lên bàn.

“ Thời gian của anh Cố rất quý giá.Tôi đặt hợp đồng ở đây trước, nếu có gì thắc mắc xin vui lòng liên hệ với tôi”

Sự trốn tránh của tôi khiến anh ấy bùng nổ sự tức giận

“ Mục Túc, em rốt cuộc có ý gì?”

“ Em có biết anh đã tìm em bao lâu không?”

“ Ai đã cho em dung khí để biến mất vậy?”

“Chia tay đi”- đầu ngón tay tôi run rẩy, cảm thấy có chút mất tự tin: “ Anh đã đồng ý”

“Đồng ý” – Cố Nguyên tức giận cười. Anh quay lại đá bay cái thùng rác.

Ngày cá tháng tư chia tay, Mục Túc em thực sự rất được”

Một giây tiếp theo, Cố Uyên ôm mặt tôi, hôn thật mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play