Xuyên Thành Pháo Hôi "Dễ Mang Thai" Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

***

Việc quan trọng nhắc lại lần hai: Tại Nam Dương Hầu phủ, tin tức từ Mẫu Đơn Viên trước đến nay vẫn luôn truyền ra nhanh nhất.

Việc Đường Trừng giữ lại hai vị ma ma Trấn Quốc Công phu nhân đưa đến rất nhanh liền truyền ra khắp nơi. Mọi người trong Nam Dương Hầu phủ bàn tán xôn xao, xem ra Tứ tiểu thư muốn giữ lại đứa bé của Ôn thế tử. Mấy người vụng trộm muốn nhìn Đường Trừng tiếp tục tìm đường chết dồn dập thất vọng.

Chỉ thiếu chút nữa thôi... Một xíu xíu nữa thì...

Nha đầu San Hô này cũng thật vô dụng

Ở chính viện, Nam Dương Hầu phu nhân - Trương thị nghe Trần ma ma bẩm báo tin tức của Mẫu Đơn Viện, đối với việc Đường Trừng không xin phép đương gia chủ mẫu là nàng mag tự ý lưu lại hai vị ma ma thì sắc mặt như thường. Nếu là trước đây, Trương thị sẽ phẫn nộ, không cam lòng, về sau thì nàng liền nghĩ thông suốt, một tiểu nha đầu không còn mẹ ruột, lại còn mang thân phận con thứ, sớm muộn gì cũng sẽ gả đi, cần gì phải để ý, Hầu gia muốn sủng thì sủng đi vậy. 

Bởi vậy, ngoài việc không đồng ý với Hầu gia đem Đường Trừng ghi xuống tên nàng để nâng nha đầu kia lên đích nữ, còn lại đều mắt nhắm mắt mở với nàng ta. Hành động này của nàng khiến Hầu gia rất hài lòng nên hai đứa con gái của nàng cũng được coi trọng hơn. Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Trương thị là người thông minh, từ đó nàng càng thuận theo ý của Hầu gia, càng thêm không quản Đường Trừng, nàng ta muốn gì cũng không làm khó dễ, đến hạ nhân của Mẫu Đơn Viện cũng cho Đường Trừng tự mình chọn.

Vậy nên mọi cừu hận trong Hầu phủ đều tập trung lên người Đường Trừng, thậm chí còn giúp nàng cản không ít ám toán. Đường Trừng vinh quang trở thành một bia ngắm lóa mắt.

Khi tham gia hội trà cùng các phu nhân khác, Trương thị còn thập phần bất đắc dĩ mà "Tố khổ", đường đường là phu nhân Hầu gia lại không thể quản giáo một thứ nữ, tất cả mọi người đều đồng tình cho Nam Dương Hầu phủ phu nhân.

Hiện tại bách tính khắp kinh thành ai chẳng biết Nam Dương Hầu đem một thứ nữ ngang ngược tùy hứng sủng lên trời?

Một bên Đường Hâm nghe tâm phúc ma ma của mẫu thân nói, một bên suy nghĩ miên man về tình tiết trong sách. Tứ muội đây là bị nữ chính trùng sinh biến thành pháo hôi bi thảm

Rõ ràng có một bộ bài tốt, có một phụ thân Hầu gia sủng nàng ta tận trời lạ cứ thích tìm đường chết, cả hai đời đều không có kết cục tốt. Một đời này nữ chính trùng sinh, kết cục lại càng thê thảm hơn.

Không nói đến Tứ muội , thân thể này của nàng về sau cũng sẽ trở thành trở ngại của nữ chính. Trượng phu sau này của nàng là một nam phụ si tình ái mộ nữ chính trùng sinh, vì nữ chính mà tra tấn nàng, kết cục của nàng cũng không khá hơn Tứ muội chút nào.

May mắn thời điểm nàng xuyên đến còn cứu được, nữ chính trùng sinh và tên nam phụ si tình kia còn chưa gặp nhau.

Nàng muốn điệu thấp rồi từ từ dung nhập cổ đại nhưng không muốn vì điệu thấp mà phải gả cho tên trượng phu ngoại trừ gia thế không có gì kia như nguyên chủ.

Đường Hâm mấp máy môi.

Lúc trước thời điểm đọc truyện báo thù của nữ chính trùng sinh này, nàng vô cùng thích Ôn thế tử.

Trong sách, Tứ muội dưới lời châm ngòi của nha hoàn San Hô kia liền phá bỏ đứa bé của Ôn thế tử. Đây cũng là lúc vận mệnh bi kịch của nàng bắt đầu. Nếu như nàng xuyên qua Tứ muội thì tốt rồi, Ôn thế tử chính là một nam thần siêu cấp ôn nhu.

Thật không biết tác giả nghĩ như nào nữa, chỉ vì để độc giả có cùng một mối thù liền cố ý an bài loại tình tiết này, lúc trước ngồi đọc sách, nàng hận không để cho nữ chính trùng sinh chơi chết Đường Trừng sớm một chút.

Nghĩ như vậy, Đường Hâm lập tức muốn đi gặp vị Tứ muội này. Nói đến, nàng xuyên đến đây đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa gặp vị Tứ muội ham mộ hư vinh, ngang ngược bá đạo này đâu.

"Nương, con đến Mẫu Đơn Viện xem qua Tứ muội."

Nói đến lý do đặt tên là Mẫu Đơn Viện, Đường Hâm giật giật khóe mắt, trong sách có đề cập rằng, danh tự này là Tứ muội tự mình đặt, bởi Mẫu Đơn là biểu tượng của sự quý phái, giàu sang, Tứ muội liền thích Mẫu Đơn, còn học đòi văn vẻ cho người trồng Mẫu Đơn, nhưng hết lần này đến lần khác đều trồng một chậu chết một chậu, bị người ta lấy ra làm trò cười không ít.

Trương thị nghe vậy nhịn không được nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc ngăn cản: "Hâm nhi, con cùng Tứ nha đầu từ trước đến nay không hợp, lúc này không phải lúc con thể hiện tỷ muội tình thâm, đừng dây vào chuyện này, miễn cho nha đầu Đường Trừng kia xảy ra chuyện gì, mấy chậu nước bẩn lại hắt lên người con."

Đường Trừng mang thai đích tôn của Trấn Quốc Công, trừ phi vụng trộm kín đáo khuyên nàng ta đi tìm đường chết, còn mình thì tốt nhất đừng ra tay, nếu không đến lúc đó điều tra ra, chẳng những phải đối mặt với lửa giận của Hầu gia mà còn bị Trấn Quốc Công trả thù. Được không bù nổi mất, không đáng.

"Phu nhân nói rất đúng, tiểu thư người nhìn những chủ tử khác trong phủ, có ai đến Mẫu Đơn Viện nhìn Tứ tiểu thư đâu chứ, tránh đi còn không kịp nữa." Trần ma ma cũng phụ họa theo Trương thị.

Hiện tại, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chú ý vào Mẫu Đơn Viện, động tác nhỏ không ngừng, nhất là mấy đường huynh đệ cùng chi của Ôn thế tử đã nhìn chằm chằm tước vị Trấn Quốc Công từ lâu, hận không thể để Ôn thế tử cả đời không con không cháu rồi nhận con của bọn họ làm con thừa tự, nếu không Trấn Quốc Công cần gì đưa hai vị ma ma đến che chở đứa bé của Tứ tiểu thư.

Một thứ nữ Hầu phủ chưa thành gia lập thất đã mang thai, tiếng xấu đầy mình, phẩm tính thì không ai dám lấy lòng, nếu không có khối thịt kia trong bụng thì ai mà thèm nhớ thương nàng ta chứ.

Trương thị đem quan hệ lợi hại bên trong đều nói ra, Trần ma ma cũng đứng một bên bổ sung.

Đường Hâm cũng không phải kẻ ngốc, nghe mẫu thân cùng Trần ma ma giải thích kém chút bị dọa cho lạnh người, nàng quả nhiên vẫn suy nghĩ nông cạn, cầm kịch bản trong tay mà chỉ nghĩ rằng Tứ muội lưu luyến si mê Tứ hoàng tử, còn tìm đường chết đánh rớt đứa nhỏ của Ôn thé tử lại không nghĩ đến còn có nhiều hắc thủ sau màn* thúc đẩy chuyện này như vậy.

* Hắc thủ sau màn: người đứng sau làm chuyện xấu không lộ mặt

Cho nên dù cho Tứ muội quyết định lưu lại đứa bé thì vẫn là nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần không cẩn thận một chút thì con của muội ấy sẽ không chào đời được.

Đường Hâm nghĩ đến đây liền có chút đồng tình với Tứ muội, vứt bỏ tâm tư đi xem Tứ muội, nàng nghe theo lời Trương thị, ở viện tử của mình trồng hoa chăm cỏ.

Viện tử của nàng một mảng sinh cơ bừng bừng, trăm hoa khoe sắc. Đây cũng là nhờ vào bàn tay vàng của Đường Hâm nàng - dị năng mộc hệ.

"Tiểu thư, sáng nay Tứ tiểu thư phái người đến nói rằng muốn Mẫu Đơn tam sắc mà ngài vừa bồi dưỡng được."

Nha hoàn của Đường Hâm - Cẩm Thư chần chừ nửa ngày, cẩn thận từng ly từng tí tiến lên truyền lời.

Đường Hâm trầm mặt xuống.

Một câu nói nhẹ nhàng của Tứ muội liền muốn Mẫu Đơn tam sắc mà nàng hao tâm tổn lực dùng dị năng mộc hệ bồi dưỡng nửa tháng mới trồng ra, khẩu vị cũng thật lớn, nàng mới không quen lấy lòng mà đưa cho nàng ta.

"Tin tức ta bồi dưỡng ra Mẫu Đơn tam sắc là ai truyền đi?"

"Nô tỳ không rõ."

"Đi tra rõ ràng!" Đường Hâm trợn tròn mắt, việc nàng bồi dưỡng ra Mẫu Đơn tam sắc vốn bí mật, ai biết dĩ nhiên bị truyền ra, nói không chừng nữ chính trùng sinh cũng biết rồi. 

Hi vọng không khiến Liễu Cẩm Đồng kia hoài nghi.

Đường Hâm một chút cũng không muốn đối đầu cùng nữ chính, toàn bộ Nam Dương Hầu phủ này chỉ có mỗi Đường Trừng là có thù với nữ chính, nàng không muốn bị cuốn vào.

"Vâng, tiểu thư."

Cẩm Thư vâng lời rời đi.

Đường Hâm lúc này không có tâm tư dùng Mộc hệ dị năng bồi dưỡng hoa cỏ quý báu trong viện, nàng quyết định đem Mẫu Đơn tam sắc giấu đi rồi lấy đại cớ đuổi Đường Trừng, miễn để phụ thân Hầu gia bất công có tiếng đến cửa đòi.

...

Đường Trừng vừa đổi tim toàn tâm toàn ý đặt vào đứa nhỏ trong bụng, sớm đã quên chút việc lặt vặt buổi sáng nguyên chủ làm, khiến cho Đường Hâm như lâm đại địch.

Lúc này Đường Trừng một bên ăn hoa quả vui vẻ, một bên yên lặng quy hoạch tương lai của mình. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Đường Trừng đều là một tiểu thư được nuông chiều mà lớn, sống trương dương, tùy ý.

Bất quá trương dương, tùy ý cũng phải có vốn liếng mới được, Đường Trừng híp híp mắt, quyết định sinh bé con xong sẽ luyện lại thể thuật.

Không có sức mạnh phòng thân quá không có cảm giác an toàn đi.

Thiên phú thể thuật của thân thể này không tồi, so với thiên phú của nàng trước đây cũng coi như tương xứng, Đường Trừng hết sức hài lòng.

Thật không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, rõ ràng đọc được trí nhớ của nàng, có thể tu luyện thể thuật, lại bị văn minh khoa học kỹ thuật của đế quốc làm mờ hai con mắt, vứt bỏ Hầu gia cha và bé con trong bụng mà hớn hở đi đầu thai.

Đường Trừng không thể lý giải nổi.

Bất quá phải tu luyện thể thuật trước để tăng cường thể chất.

Đường Trừng nghĩ đến liền làm, ăn xong trái cây lập tức lên tiếng để Trân Châu đi lấy giấy bút. Trân Châu nghe vậy sửng sốt một chút, bất quá cũng không nói gì mà trực tiếp đem đồ vật nàng muốn bày trước mặt.

"Tiểu thư, ngài là muốn luyện chữ sao?"

Trân Châu hiếu kỳ hỏi.

Nói đến cũng ngượng ngùng, tiểu thư cùng nữ phu tử học nhiều năm như vậy, trừ việc nhận biết mặt chữ còn việc viết chữ thì đến hài tử sáu tuổi cũng không bằng chứ đừng nói đến các tài nghệ khác.

Bên ngoài ai chẳng biết Tứ tiểu thư phủ Nam Dương Hầu bất tài vô dụng, là một bao cỏ mỹ nhân ngang ngược tùy hứng.

Tiểu thư ngày thường vô cùng chán ghét học tập giờ lại muốn giấy bút, Trân Châu nhịn không được suy nghĩ bay xa, có phải tiểu thư thức tỉnh rồi, muốn tiến tới không nhỉ?

"Không phải, ta đột nhiên nghĩ tới một đơn thuốc vô cùng huyền diệu, đợi chút nữa ta viết ra, người đi tiệm bốc thuốc để ta làm thành dược tề."

Đường Trừng thuận miệng trả lời một câu, cầm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên dược liệu. Nàng có chút không quen thân thể yếu đuối này, mẫu thân thân thể quá kém cũng ảnh hưởng đến tư chất của bé con.

Cường thể dược tề là dược tề duy nhất mà Đường Trừng biết luyện chế. Ở Tinh Tế đế quốc, đây là loại dược tề được hoan nghênh nhất, cũng là một loại dược tề thiết yếu cho phụ nữ mang thai.

Đường Trừng may mắn lúc trước nhất thời hiếu kỳ nên học xong cách luyện chế cường thể dược tề.

Hiện tại có đất dụng võ.

Trân Châu nghe thấy tiểu thư lại muốn giày vò, cầm phương thuốc kỳ quái không biết từ nơi nào ra để uống, kém chút bị dọa cho gần chết, gương mặt trắng bệch cả ra.

Sắc mặt của Tào ma ma và Cao ma ma cũng thay đổi, trước khi đến đây, hai người mười phần hiểu rõ tính tình của Đường Trừng, thật vấn vả vị này mới quyết định lưu lại đứa bé, hai người chưa kịp thở phào thì tâm tư lại lo lắng lên tận họng.

Quả nhiên không thể ôm hi vọng quá lớn.

"Tứ tiểu thư, phương thuốc bên ngoài không đáng tin, nếu người muốn học chế dược thì có thể tìm một đại phu y thuật cao minh để học tập."

Hai vị ma ma không dám khuyên vị chủ nhân Đường Trừng này an tâm dưỡng thai, sợ nàng đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì làm tội tiểu chủ tử trong bụng nàng.

"Hai người yên tâm, đây là dược liệu cần thiết để luyện chế cường thể dược tề, thân thể của ta bây giờ quá yếu, dược tề này rất tốt đối với thân thể ta."

Đường Trừng thổi khô mực trên giấy, tràn đầy tự tin nói, không nhìn mấy chữ xiêu vẹo trên giấy. Nàng không viết bút lông bao giờ, chữ viết của nguyên chủ cũng xấu cay con mắt, Đường Trừng cũng không cảm thấy mất mặt. 

Cao ma ma cùng Tào ma ma liền gấp.

"Tứ tiểu thư ..."

Cường thể dược tề cái quỷ gì, hai người chưa nghe qua bao giờ, chẳng nhẽ là thủ đoạn gạt người của Du phương đạo nhân nào đó?

Lấy tính tình của Đường Tứ thì bị lừa cũng không kỳ lạ.

Chỉ sợ là Đường tứ bị lừa nhưng không biết, lại lưu tâm để trong lòng, không chỉ muốn tự mình luyện chế dược tề còn muốn uống vào bụng.

Đây không phải là đang tìm đường chết sao?

Liền không thể yên tĩnh một chút sao?

Nếu không phải là mang thai đứa nhỏ của thế tử gia thì ai thèm quản nàng ta tìm đường chết.

Còn thuận lợi sinh ra đứa bé? Chỉ sợ đứa nhỏ bị nàng ta giày vò đến không còn.

"Không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết, Trân Châu, giờ không còn sớm nữa, ngươi nhanh đi bốc thuốc đi."

Đường Trừng cất tiếng thúc giục ngắt lời hai vị ma ma.

Nàng cơ bản cũng là một người chuyên quyền, độc đoán, bá đạo, thất thường như vậy, so với tính tình của nguyên chủ cũng sai biệt lắm.

Trân Châu vừa tức vừa gấp, nhận thì không được mà không nhận cũng không xong.

San Hô đang đứng một bên yên tĩnh như gà vội vàng tiến lên phía trước: "Tiểu thư, để nô tỳ đi bốc thuốc cho người."

"San Hô, ngươi... Ngươi biết mình đang làm gì sao?"

Trân Châu thấy San Hô nhúng tay liền trợn mắt nói.

San Hô nhìn thoáng qua thấy tiểu thư mặt không đổi sắc liền mừng thầm trong lòng, vụng trộm bôi đen chèn ép Trân Châu: "Trân Châu, có phải ngươi quên mất bổn phận rồi không? Chúng ta chỉ là nô tỳ của tiểu thư, lời của tiểu thư ngươi cũng dám không nghe, đến cùng thì ai mới là chủ tử."

Đây chính là thời cơ tốt để loại bỏ đối thủ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Từ sự hiểu rõ của mình với tiểu thư, vừa nghe San Hô nàng nói như vậy, coi như không thể chiếm được tín nhiệm của tiểu thư một lần nữa thì cũng sẽ khiến tiểu thư chán ghét Trân Châu kia.

San Hô không có ý tốt nhìn Trân Châu mặt trắng bệch, ung dung đợi tiểu thư chán ghét nàng ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp