Xuyên Thành Pháo Hôi "Dễ Mang Thai" Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

***
Đường Trừng vốn chuẩn bị xử lý nha đầu San Hô độc ác lòng toàn ý xấu khuyến khích nguyên chủ đánh rớt đứa nhỏ này, giờ lại thấy nàng ta đùa nghịch tâm cơ trước mặt, khuôn mặt tinh xảo của nàng bỗng trầm mặt tức giận.

"San Hô, ngươi ngậm miệng cho ta, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!"

"Trân Châu, ngươi đi lấy thuốc."

Đường Trừng nhớ đến hình ảnh nguyên chủ bị nha đầu San Hô này dỗ đến không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc trong trí nhớ, thậm chí vì không cho Hầu gia cha hạ thủ với San Hô mà lấy cái chết bức bách, la hét nếu không có San Hô thì nàng không sống nổi, Đường Trừng quả thực mở rộng tầm mắt, không còn lời nào để nói.

Cùng là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, đầu óc của nguyên chủ kém nàng quá xa, không biết sao nguyên chủ có thể sống đến giờ.

May mắn San Hô không biết chuyện não tàn nguyên chủ làm vì nàng ta, nếu không nha đầu này lại càng thêm không biết sợ hãi. Đường Trừng thấy mấy hành vi của San Hô vẫn chưa đến độ quá quắt, chắc hẳn có công Hầu gia cha cảnh cáo phía sau.

Hôm nay bị tiểu thư giận giữ mắng liên tiếp, San Hô kinh ngạc, không dám tin, trong lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, không dám lên tiếng. Trong mắt nàng ta, tiểu thư từ trước đến nay đều không phải người coi trọng tình cảm, một khi không vừa ý liền vứt đi như giày rách.

San Hô nghĩ đến lời hứa của người thần bí, còn chưa đạt được mục đích cuối cùng, nàng không thể bị tiểu thư chán ghét vứt bỏ được, bèn cắn răng nhẫn nhục chịu đựng, trong tâm tràn đầy cảm giác không cam lòng, tủi hận. Từ  khi nàng được tiểu thư mua về chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, đồ tiểu thư chó má, nói gì mà chỉ tín nhiệm một mình nàng quả nhiên chỉ là gạt người, đợi đến khi phá hỏng cái thai của nàng ta thì...

Lúc này San Hô vẫn chưa biết bao cỏ tiểu thư đã đổi tâm, vẫn còn tiếp tục mơ mộng đẹp.

Trân Châu thấy tiểu thư giận dữ mắng mỏ San Hô liền nhè nhẹ thở ra, may mắn... may mắn tiểu thư không bị tên tiểu nhân San Hô này mê hoặc tiếp.

Lần này Trân Châu không dám khuyên nữa, thừa dịp tiểu thư chưa bị San Hô dỗ đến xoay vòng, nàng liền nhanh chóng cầm đơn thuốc dời đi.

Vẫn là tạm theo ý tiểu thư trước, đợi một chút Hầu gia trở về thì nàng lại đi bẩm báo sau vậy, tin chắc rằng Hầu gia sẽ không để cho tiểu thư làm loạn.

Hai vị ma ma liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, vị Đường Tứ tiểu thư này thật sự là tùy ý làm bậy khiến người khác đau đầu, hai người cũng chỉ là hạ nhân, lại còn không phải hạ nhân của Nam Dương Hầu phủ, nói nhiều thì vị vài cũng không nghe lọt, nói không chừng còn sẽ bị nàng đuổi khỏi đây.

Không thấy nha hoàn San Hô mà Đường Tứ tiểu thư thích nhất cũng bị quát lớn sao?

Trong phòng an tĩnh lại, Đường Trừng đối với việc này rất hài lòng, thản nhiên ngồi trên giường quý phi ăn điểm tâm.

Về phần San HÔ lóe lên tia oán hận trong mắt ở bên kia, nàng căn bản không để trong lòng.

...

Gần chạng vạng tối, Nam Dương Hầu Đường Thời Tấn trở về, trùng hợp gặp Trân Châu mua dược liệu trở về.

"Nô tỳ tham kiến Hầu gia." Trân Châu nhìn thấy Hầu gia liền vội vàng hành lễ.

"Trừng nhi hôm nay còn náo loạn không?"

Nhắc đến nữ nhi bảo bối Đường Trừng, Nam Dương Hầu nhớ đến việc nàng tìm đường chết muốn bỏ đứa nhỏ, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, hi vọng Trừng nhi có thể hiểu cho khổ tâm của hắn.

Theo Nam Dương Hầu thì so với Tứ hoàng tử mà nữ nhi bảo bối một lòng muốn gả, kỳ thật Ôn thế tử phủ Trấn Quốc Công càng thích hợp với nàng hơn.

Nhất là khi Trừng nhi đang mang đứa nhỏ của Ôn thế tử, đây chính là chỗ dựa của nàng, mặc dù việc chưa cưới gả đã có mang đem lại thanh danh không tốt nhưng Nam Dương Hầu vẫn nhất quyết ủng hộ tuyệt đối nữ nhi bảo bối, hết sức che chở nàng.

"Bẩm Hầu gia, tiểu thư đã thay đổi quyết định, sẽ giữ lại đứa nhỏ của Ôn thế tử, còn đem hai vị ma ma của Trấn Quốc Công phu nhân lưu lại." Trân Châu vội vàng trả lời.

Nam Dương Hầu nghe vật nhẹ nhàng thở ra.

"Chỉ là tiểu thư đột nhiên nói thân thể quá yếu, muốn luyện chế một loại cường thể dược tề gì đó, viết một tờ đơn thốc để nô tỳ đi mua dược liệu."

Nói đoạn, Trân Châu giơ bao thuốc trên tay lên.

"Đây là dược liệu tiểu thư bảo nô tỳ đi mua."

"Tề Hòa đại phu nói dược liệu tiểu thư muốn mặc dù kỳ quái nhưng không có dược liệu nào có độc cả."

Đây là Trân Châu cẩn thận hỏi thăm qua.

Ánh mắt Nam Dương Hầu rơi xuống bao thuốc đang lộ một cục xương.

...

"Xương cốt cũng là dược liệu?"

"Hầu gia, đây là xương hổ, tốn không ít bạc." Trân Châu một mặt thịt đau trả lời.

Nam Dương Hầu gật gật đầu, thản nhiên nói: "Hóa ra là xương hổ, lại đi mua thêm mấy khúc về ngân rượu cho Trừng Nhi bồi bổ cơ thể.

Trân Châu: "..."

Điểm chú ý của Hầu gia có phải là không đúng lắm không? Chẳng lẽ Hầu gia không có ý định ngăn cản việc tiểu thư luyện chế dược tề hay sao?

Trân Châu trợn tròn mắt.

Từ trước đến nay Nam Dương Hầu sủng nữ nhi, cũng biết tính tình của nàng nên cũng không để việc nàng luyện chế dược tề gì đó ở trong lòng. Hắn nghĩ nàng luyện chế dược tề cũng giống như nấu thuốc vậy, động chút miệng sai khiến đám hạ nhân làm việc, nói không chừng qua mấy ngày liền hết hứng thú, không có gì phải lo lắng cả.

Bất quá Nam Dương Hầu vẫn chuẩn bị tìm một đại phu đáng tin cậy đưa đến Mẫu Đơn Viên để phòng ngừa vạn nhất.

Nam Dương Hầu vừa nghĩ vừa di chuyển đến Mẫu Đơn Viên, Trân Châu và gã sai vặt đi theo sau.

Mấy người tin tức linh hoạt trong phủ đều biết Hầu gia vừa hồi phủ liền vội vàng đi đến Mẫu Đơn Viên nhưng cũng tập mãi thành quen.

Đường Hâm mấp máy môi, trong lòng nổi lên một tia ghen tỵ, nàng xuyên đến đây hơn nửa tháng, phí không ít tâm tư lấy lòng phụ thân Hầu gia nhưng không có chút hiệu quả nào. Trong mắt phụ thân e là chỉ có mình Tứ muội Đường Trừng không đầu óc kia là nữ nhi thôi, đến cuối cùng lại vì báo thù cho nàng ta mà đối đầu với nữ chính, Nam Dương Hầu phủ cứ thế mà sụp đổ.

Đường Hâm muốn cứu vớt Hầu phủ, nhưng hiện tại xem ra muốn hàn gắn tình cảm với Hầu gia không khả thi cho lắm.

Về phần cải tạo Đường Trừng thì Đường Hâm không hề nghĩ đến, nữ chính là trùng sinh trở về, vốn dĩ đã có thù cùng Đường Trừng, căn bản không thể tránh thoát vận mệnh đối đầu cùng nữ chính, nàng không muốn dính vào.

"Vẫn chỉ có thể dực vào chính mình."

Đường Hâm thì thầm tự nhủ.

...

Mẫu Đơn Viên.

Đường Trừng rốt cục cũng gặp được Hầu gia cha sủng nguyên chủ tận trời, khi nhìn thấy Nam Dương Hầu mi tâm nàng nhảy một cái. Thật giống, Nam Dương Hầu cùng cha nàng kiếp trước dĩ nhiên lại giống nhau đến bảy tám phần!

Nói đến nàng còn chưa nhìn dung mạo của nguyên chủ, nghĩ đến đây, Đường Trừng lấy ra một cái mỹ nhân kính để nhìn dung mạo nguyên chủ.

Vừa liếc một cái, Đường Trừng đã giật nảy mình.

Trong gương là một gương mặt có chút quen thuộc, khuôn mặt tinh xảo, mắt hạnh xinh đẹp cùng hai đầu lông mày cong cong ngạo nghễ.

Tất cả đều rất quen thuộc.

Dung mạo của nàng cùng nguyên chủ dĩ nhiên có chín phần tương tự.

Đường Trừng: "..."

Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?

Nam Dương Hầu: "..."

Hắn ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của nữ nhi bảo bối về: "Trừng Nhi, đêm nay cha ở chỗ con dùng cơm."

Đường Trừng lấy lại tinh thần, điềm nhiên như không có gì thu hồi mỹ nhân kính, cong môi cười xán lạn, vui vẻ kéo tay Nam Dương Hầu.

"Vậng, con cũng muốn ăn cơm cùng cha."

Đối với Hầu gia cha có tướng mạo giống hệt cha nàng này, Đường Trừng tiếp nhận rất nhanh.

Nam Dương Hầu đối với việc nữ nhi bảo bối thân cận lộ ra nụ cười cao hứng.

Trân Châu bị lãng quên nhìn bao thuốc trong tay yên lặng chờ đợi.

San Hô im như thóc, không dám thở mạnh.

Hầu gia vừa mới quăng cho nàng một ánh mắt rét lạnh làm nàng hãi hùng khiếp vía.

Mỗi lần Hầu gia đến thăm tiểu thư, San Hô đều nơm nớp lo sợ, có cảm giác như đang đi trên băng mỏng, sơ sẩy một chút liền chết ngay tức khắc.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà San Hô được Đường Trừng tín nhiệm nhưng vẫn quyết định phản bội nàng.

"Cha, con đã chuẩn bị một chỗ thật tốt để chuẩn bị luyện chế một loại cường thể dược tề, luyện thành thì cha cũng ngâm tắm một lúc để cường thân kiện thể nha." Đường Trừng nhớ đến, thời đại này, tuổi thọ con người có chút ngắn liền quyết định cho núi dựa lớn Hầu gia cha của nàng sống lâu chút.

"Không phải uống?" Nam Dương Hầu kinh ngạc hỏi, trong lòng thư thái, không phải uống là tốt.

Không phải chỉ là ngâm mình vào cái gọi là cường thể dược tề thôi sao, Trân Châu cũng nói rằng không có độc tính, đoán chừng không có tác dụng gì, coi như tắm rửa vậy.

Dù sao nữ nhi bảo bối cũng không có tính nhẫn nại  mấy.

Trân Châu một mặt tuyệt vọng.

Phản ứng của Hầu gia không đúng lắm.

Hai vị ma ma: "..."

 "Có thể uống, cũng có thể dùng làm thuốc tắm." Đường Trừng bị phản ứng của Hầu gia cha chọc cười.

"Cường thể dược tề dược tính có chút mạnh, trước dùng để ngâm tắm, chờ thân thể thích ứng rồi lạ uống."

"Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm loạn, con còn muốn thuận thuận lợi lợi sinh đứa nhỏ ra đâu."

Câu này Đường Tứ tiểu thư nói rất trôi chảy, hai vị ma ma khóe miệng giật một cái.

Nam Dương Hầu có chút yên tâm không nổi, không nghĩ tới loại dược tề này cũng có thể uống.

"Trừng Nhi, đơn thuốc con là lấy từ đâu?"

Đường Trừng mắt cũng không nháy trả lời: " Là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt đưa cho con, thời gian cũng lâu rồi nên con không nhớ nổi, bất quá cũng chỉ là người râu ria cha không cần để ý, chỉ cần đơn thuốc hữu dụng là được rồi."

Nam Dương Hầu mi tâm nhảy một cái: "..."

Không nhớ rõ là ai đưa mà lại nhớ rõ được đơn thuốc sao?

Nam Dương Hầu cả người đều không khỏe.

"Trừng Nhi, bây giờ con đang mang thai, mấy cái thuốc thang này nhất định phải cẩn trọng, hai vị ma ma có kinh nghiệm phong phú, con nên nghe nhiều đề nghị từ 2 người bọn họ."

Cao ma ma và Tào ma ma gật đầu liên tục.

An phận dưỡng thai không tốt sao, cứ nhất định phải dày vò mấy thứ loạn thất bát tao.

Đường Trừng cũng không tức giận việc Hầu gia cha không tin mình, nàng biết cha là đang quan tâm nàng.

"Cha, người yên tâm, nếu ngâm tắm không có tác dụng gì, con chắc chắn sẽ không uống thuốc."

"Luyện dược tề để làm thuốc tắm thì có thể, nhưng mà phải để đại phu kiểm tra trước mới được."

Nam Dương Hầu nghĩ đến tính tình nữ nhi lại đau đầu, nhưng mà không lỡ quở trách. Thôi thôi, không phải chỉ là ngâm thuốc tắm thôi sao, có đại phu kiểm tra trước hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Nếu giờ hắn mà cản trở, ai mà biết nàng có vụng trộm làm không chứ, không bằng làm trực tiếp dưới mí mắt hắn.

Được Hầu gia cha ủng hộ, Đường Trừng rất cao hứng. 

"Cha, cha phái người đi thu thập bí tịch võ công, con rất hứng thú với võ công, sau khi sinh đứa nhỏ xong, con muốn luyện võ."

Đường Trừng đây là đang phòng ngừa chu đáo, thể thuật có thể dùng võ công để che giấu.

Nữ nhi nô - Nam Dương Hầu lông mày đều không nháy.

"Được."

Đường Trừng vừa lòng thỏa ý.

Trân Châu một mặt buồn bã, ỉu xìu.

Nàng liền biết sẽ như vậy mà.

San Hô âm thầm cao hứng, cứ giày vò đi, tốt nhất đem đứa nhỏ giày vò đến không còn!

Nói chuyện một lúc thì sắc trời cũng tối, trong phòng bắt đầu đốt nến.

Quản sự phòng bếp mang một đám nha hoàn nối đuôi nhau vào, theo bước chân bọn họ, mùi thức ăn thi nhau chui vào chóp mũi.

Khay ngọc trơn mịn, hương thơm tứ phía, màu sắc món ăn thì càng mê người.

Đường Trừng ngồi lên bàn cùng Nam Dương Hầu hưởng thụ bữa tối thơm ngon.

Sau bữa ăn, Đường Trừng cho hạ nhân lui xuống, nói với Nam Dương Hầu việc xử lí San Hô.

Nam Dương Hầu trong lòng kinh hỉ, hắn không yên lòng xác nhận lần nữa, miễn cho nữ nhi bảo bối hối hận rồi lại làm ầm ĩ lên.

"Trừng Nhi, con thật sự muốn để cha xử lí San Hô sao?"

Đường Trừng buông tay, một mặt vô tội nói: "Đúng vậy cha, nha đầu San Hô này càng ngày càng khiến người ta chán ghét, lại còn thích khoa tay múa chân, không thích hợp làm tâm phúc bên cạnh con nữa."

Nam Dương Hầu cười ha ha: "Trừng Nhi nói rất đúng, nên là như vậy, ngày mai cha cho người mang tám mười nha đầu đến cho con lựa chọn."

Nữ nhi bảo bối cuối cùng cũng chán ghét vứt bỏ San Hô.

Nam Dương Hầu cao hứng liền quyết định xử lí San Hô ngay đêm nay, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Về phần xử lý như nào, đương nhiên là làm cho nàng biết mất.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp