KẺ BẠO HÀNH KHÔNG NHỚ TÔI

Chương 3


8 tháng


9.

Một ngày trước khi đến trường.

Tôi đã tự nhủ vô số lần: chỉ còn một năm nữa thôi. Tô Hân, chống đỡ một chút, cắn răng cũng phải chống đỡ một năm này.

Tôi không nghĩ tới, ngày đầu tiên khai giảng Trần Ngữ lại tới gây phiền toái cho tôi.

Họ hắt một xô máu gà vào tôi.

Mùi tanh hôi trải khắp toàn thân, tôi nhìn máu tươi trên người, sợ tới mức cả người phát run.

Sợ hãi và bất lực sắp bị lãng quên, trong nháy mắt vọt ra.

“ Ây da, không cẩn thận hắt trúng cậu, thật sự là ngại quá.”

“ Thời tiết nóng, cho cậu mát mẻ chút ý mà.”

Tôi cắn chặt răng, đứng tại chỗ không lên tiếng.

Bọn họ càng ngày càng lớn mật, còn ở trong phòng học đối xử với tôi như vậy, sau này tôi nên làm cái gì bây giờ?

“ Trần Ngữ! Đây là máu gà? Sao cậu có thể khi dễ bạn học Tô như vậy?”

Giọng nói như thần thánh kéo tôi trở lại.

Tôi ngẩng đầu lên, có người bước ra, có người bước ra giúp tôi!

Người lớn tiếng nói chuyện này chính là lớp trưởng lớp chúng tôi, cậu ấy rất cao, đứng trước mặt tôi giống như một chiếc ô bảo vệ, hoàn toàn bao phủ lấy tôi.

“ Đúng vậy, các cậu cũng quá đáng rồi.”

"Nó bay khắp nơi và thậm chí còn bắn tung tóe lên bàn của tôi."

“ Trần Ngữ, cậu quá đáng rồi.”

"Bây giờ chúng ta đang học năm cuối cấp ba, chúng ta phải tập trung vào việc học, đoàn kết như một, không được bắt nạt các bạn cùng lớp."

Có lớp trưởng ra mặt, còn có một số người cũng đều đứng ra giúp tôi nói chuyện.

Giống như nhìn thấy đấng cứu thế, trong lòng tôi lại dấy lên hy vọng.

Bởi vì đây không phải là một người ra mặt, mà là vài người!

Trần Ngữ sẽ không trả thù bọn họ, đúng, đoàn kết nhất trí.

Cho dù đàn em dưới tay cô ta rất nhiều, nhưng chỉ cần chúng tôi xoay thành một đoàn, sẽ không sợ.

Tôi vui mừng đến mức gần như bật khóc.

Cuối cùng cũng có người giúp tôi.

Cuối cùng cũng có người giúp tôi!

“ Các cô cậu làm cái gì vậy? Ngày đầu tiên khai giảng đã biến thành như vậy?! Lớp trưởng lớp các cô cậu đâu?”

Một nữ giáo viên bước vào, nhìn thấy tôi người đầy máu, cô ấy sợ hãi đến mức hét lên:

"Bạn, bạn, bạn, bạn cùng lớp này bị sao vậy?"

Tôi đang muốn nói chuyện, Trần Ngữ đoạt mở miệng trước mặt tôi:

"Cô ơi, đây là máu gà. Chúng em mới vào học vui vẻ náo nhiệt một chút nhưng kết quả lại không chú ý tới bạn học này, không cẩn thận hắt vào bạn ấy.”

“ Quậy phá! Các em đây là quậy phá!”

Cô giáo đỡ eo lớn tiếng quát lớn, tôi mới chú ý tới cô giáo đang mang thai.

Tôi há miệng, không nói gì và đứng cách xa cô ấy hơn.

“ Vâng vâng vâng, chúng em biết sai rồi, chúng em hiện tại liền thu dọn sạch sẽ.”

Cô giáo lấy tay quạt quạt, tức giận không nhẹ:

"Thầy chủ nhiệm lớp các em bị bệnh, gần đây xin nghỉ vài ngày, cô tạm thời tới trông coi các em.”

“ Các em nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, tiết này tự học cho tốt.”

“ Vị bạn học này, em đi thay quần áo trước rồi quay lại đây. "

Tôi khẩn trương nắm vạt áo.

" Em... cô...”

Đây là lần duy nhất Trần Ngữ để lộ nhược điểm trước mặt giáo viên, nhưng lại bị một câu nhẹ nhàng không cẩn thận của cô ta mà bỏ qua.

Điều này thực sự không chứng minh được gì.

Cô giáo một tay ôm eo, không giấu được sự mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn tôi chờ đợi sự theo dõi của tôi.

"Cô ơi, cô mang rất vất vả, cô nhanh ngồi lên ghế đi, chúng em sẽ dọn dẹp ngay."

Trần Ngữ đi ra, cung kính đỡ giáo viên, lại ở nơi giáo viên không nhìn thấy hung tợn uy hiếp tôi.

Tôi lập tức không có dũng khí.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi tự an ủi mình: Không sao, trong lớp có người đứng ra giúp tôi, cho dù không thể trị tội cho cô ta, thì cô ta cũng sẽ thu liễm một chút.

Lần đầu tiên chuyện này kết thúc tốt đẹp.

Mấy ngày sau Trần Ngữ quả nhiên không tới gây phiền toái cho tôi.

Sau một thời gian dài trong bóng tối, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một tia sáng.

Tôi nghĩ mọi thứ đã ổn.

Chỉ là không ngờ tới.

Trần Ngữ căn bản sẽ không dễ dàng buông tha tôi như vậy.

10.

Hôm đó là giờ học thể dục.

Lớp trưởng muốn dùng tiền quỹ lớp để mua một số dụng cụ thể thao cho chúng tôi nhưng không ngờ số tiền đó đã bị lấy trộm.

Thời điểm nghe được tin tức này, trong lòng tôi không hiểu sao bắt đầu hoảng loạn.

Ánh mắt Trần Ngữ nhìn về phía tôi có chút ý vị thâm trường:

"Tất cả mọi người đã tìm, còn chưa tìm cặp sách của Tô Hân."

Tôi cả kinh, đột nhiên hiểu được, Trần Ngữ nhất định là muốn oan uổng tôi!

Tôi lo lắng chạy đến chỗ ngồi, gắt gao ôm cặp sách của tôi.

Giống như là để chứng minh bản thân, tôi lớn tiếng hô:

"Tôi không có trộm tiền.”

Hoảng loạn thì loạn, tôi mất khống chế ngược lại giống như có tật giật mình.

Trần Ngữ cướp cặp sách của tôi, mở ra nhìn, bên trong quả nhiên có một xấp tiền.

Có người đi ra đếm một chút, vừa vặn là số tiền quỹ lớp.

Lớp trưởng cầm tiền chất vấn tôi:

"Tô Hân, cậu muốn giải thích thế nào?”

“ Còn có thể giải thích thế nào, nhân chứng vật chứng xác thực, cái này còn không rõ sao?”

Trần Ngữ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, tôi ngay cả một từ giải thích cũng không nói nên lời.

Sẽ thật tuyệt nếu có sự giám sát như bây giờ vào thời điểm đó.

Tôi hết đường chối cãi, không ai giúp tôi làm chứng.

“ Chính là Tô Hân, chính là cậu ta trộm tiền, thật không ngờ Tô Hân lại là người như vậy.”

Chung quanh truyền đến tiếng chất vấn cùng quở trách liên tiếp.

Tôi thấy được sự khinh thường trong mắt Trần Ngữ.

Thấy được sự thất vọng trong mắt lớp trưởng, còn có sự chán ghét trong mắt các bạn học khác.

...... Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng hết thảy đều sắp tốt lên, tại sao lại muốn cho tôi một lần nữa rơi xuống vực sâu.

Tan học, tôi bị đám Trần Ngữ kéo vào nhà vệ sinh.

"Mày là trộm, ai còn có thể giúp một tên trộm đây?"

“ Thật là si tâm vọng tưởng.”

Sự chống cự điên cuồng của tôi khiến tôi bị đánh đập thậm chí còn nặng nề hơn.

……

A!

Tôi đột nhiên tỉnh lại.

Ánh mặt trời buổi sáng từ khe hở rèm cửa sổ truyền vào, Nhạc Nhạc nằm ở trong lòng tôi ngủ say.

Tôi lau nước trên mặt, có mồ hôi lạnh, cũng có nước mắt.

Lại gặp ác mộng, lại mơ tới trước kia.

Tô Hân, đã qua rồi, mày đã vượt qua rồi.

Bây giờ bản thân đã trưởng thành, không còn ai bắt nạt mày nữa.

...... Nhưng vì sao Trần Ngữ vẫn âm hồn bất tán?

Sao lại là cô ta?

Tại sao cô ta lại là giáo viên dạy toán cho con gái tôi?

Nhạc Nhạc là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể để con bé bị tổn thương dù chỉ một chút.

Cô bé nên vui vẻ lớn lên, giống như tên của con bé: Tô Nhạc Nhạc.

Vui vẻ trưởng thành.

Tôi tuyệt đối không thể để con bé lặp lại sai lầm của mình!

11.

Tôi xin phép cho Nhạc Nhạc nghỉ phép và đưa con bé đến nhà một đồng nghiệp trước khi ra ngoài.

Cô ấy đang mang thai và trong thời gian cô ấy dưỡng thai ở nhà, Nhạc Nhạc có thể nói chuyện với cô ấy.

Tôi đến trường một mình với ý định kiểm tra thái độ của phụ huynh các bạn cùng lớp trước.

Nhạc Nhạc bây giờ mới học năm nhất tiểu học.

Tôi không tin rằng một đứa trẻ ở độ tuổi này có một trái tim độc ác.

Nhưng tôi cũng muốn làm rõ ràng, bọn họ rốt cuộc là vô tư chơi đùa, hay là cố ý khi dễ Nhạc Nhạc.

Trong chuyện này, tôi không dám ôm bất kỳ một tia may mắn nào.

Đi ngang qua sân chơi, tôi thấy có mấy cậu bé xô đẩy một cậu bé.

Tôi nhíu mày, đến gần nhìn, cậu bé kia bị người ta đẩy xuống đất.

Thấy thế, tôi phản ứng lại, đây là một sự bắt nạt.

Tôi muốn đi tới ngăn cản, tôi là người lớn, có uy tín nhất định trước mặt bọn chúng, ngăn cản thì dễ dàng.

Nhưng lòng bàn chân lại nặng ngàn cân, làm cho tôi một bước cũng không nhấc lên nổi.

Tôi dùng sức giãy dụa, chỉ là cơ thể hoàn toàn không nghe sai khiến của tôi.

Tôi đang bế tắc.

Những âm thanh sống động xung quanh tôi dần dần biến mất, chúng ngày càng rời xa tôi và tôi chợt quay về quá khứ.

Tôi bị một đám nam sinh ấn ngã vào nhà vệ sinh nam, không giống với mấy nữ sinh bên cạnh Trần Ngữ trước kia, tay mấy nam sinh này rất mạnh.

Tôi hoàn toàn không thể động đậy, và sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ gần như khiến tôi tuyệt vọng.

“ Ây dô, không nghĩ tới cậu nhìn nhỏ gầy, nhưng lại phát triển cũng không tệ lắm nga."

“ Thế nào, Trần Ngữ tôi đủ nghĩa khí đi, có thứ tốt đều sẽ nghĩ đến các cậu.”

“Ha ha ha, còn thất thần làm gì, động thủ đi.”

Một mùi mồ hôi bốc lên khắp cơ thể bọn họ, và tôi bị đẩy xuống đất.

Vô số bàn tay bẩn thỉu và hôi thối vươn về phía tôi.

Tôi gào thét, giống như một con thú bị nhốt lớn tiếng gầm rú.

"Dừng lại đi!"

"Tôi sẽ giết cậu!"

"Tôi sẽ giết cậu!"

Dần dần nó trở thành:

"Các người thả tôi ra."

"Làm ơn, hãy để tôi đi."

" Tôi sai rồi, tôi sai rồi."

"Trần Ngữ, tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu."

Vô luận là hận ý chửi rủa, hay là bất lực cầu xin tha thứ, bọn họ đều thờ ơ.

Quần áo của tôi bị họ xé rách, quần của tôi bị họ cởi ra.

Trần Ngữ ở trước mặt nhìn tôi chật vật cười đến đường hoàng.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi đột nhiên có được sức mạnh, đẩy mạnh bọn họ ra, vọt về phía Trần Ngữ.

Tôi nhào vào cô ta, nhưng tôi biết rất nhanh những nam sinh kia sẽ phản ứng lại, tiếp tục kéo tôi đi.

Tôi liều lĩnh bóp cổ Trần Ngữ, quát cô ta:

"Trần Ngữ, cậu để bọn họ đi, để bọn họ cút ngay! Trần Ngữ, cậu đừng ép tôi! Nếu tôi chết, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”

"Tôi muốn đem cậu kéo vào mười tám tầng địa ngục, mỗi đêm đều tới tìm cậu! đòi mạng của cậu.”

Có lẽ cô ta chưa bao giờ thấy tôi trông điên rồ như vậy.

Bọn họ buông tay.

Bọn họ đã tha cho tôi.

Tôi ngã xuống đất và khóc trong im lặng.

Tôi cảm thấy mình dơ bẩn, toàn thân đều dơ bẩn.

……

Mà trong đám nam sinh tham gia áp bức tôi lần này có Lý Chính Viễn.

Nam sinh mà tôi đã cứu lúc trước, Lý Chính Viễn.

Tên câm Trần Ngữ kia nói không vui bằng tôi!

Bởi vì cứu cậu ta, tôi trở thành đối tượng bắt nạt của Trần Ngữ Tân.

Bởi vì cứu cậu ta, tôi mỗi ngày sống không bằng chết.

Bởi vì cứu cậu ta, tôi bị đủ các loại bắt nạt, thành tích của tôi xuống dốc không phanh!

Nhưng cậu ta lại ngược lại, trở thành một đàn em của Trần Ngữ.

Ở đây, cùng với họ để làm nhục tôi.

Thật mỉa mai.

12.

"Oa...a…a"

Tiếng khóc kéo tôi về thực tại.

Có một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi cảm thấy mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tôi đã tỉnh táo lại.

Cậu bé bị bắt nạt ngồi dưới đất, ôm mặt khóc.

Một số đứa trẻ khác nhìn và cười.

Tôi đột nhiên nghĩ tới Nhạc Nhạc, nếu có một ngày con bé bị người khác bắt nạt, mà người bên cạnh đã thấy được, cũng không giúp con bé.

Con bé sẽ tuyệt vọng đến mức nào đây? Giống như chính tôi năm đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, vứt bỏ ám ảnh của quá khứ đối với mình, sải bước đi tới, nâng cậu bé dậy.

“ Các con đang làm gì? Vì sao lại bắt nạt bạn học!”

Mấy cậu bé thấy tôi nổi giận có chút sợ hãi, bọn họ đứng thành một đoàn, không dám nói chuyện.

Tôi nắm tay cậu bé, tiếp tục ép hỏi:

"Giáo viên của các con đâu?”

Đây là hành vi bắt nạt, được thực hiện có chủ ý ngay trước mắt tôi.

Một cậu bé run rẩy đứng ra nói:

"Thầy, thầy đi thu bài tập.”

“ Vậy tại sao con lại đẩy bạn ấy? Đây là hành vi không tốt!”

Cậu bé ấp úng nửa ngày, đỏ mặt mở miệng:

"Cậu ấy không nói lời nào, chúng con chủ động tìm cậu ấy chơi, cậu ấy còn không chịu, cô Trần nói là cậu ấy không cho tụi con mặt mũi.”

Tôi không thể khống chế lui về phía sau hai bước, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình:

"Cô Trần?... Trần Ngữ?"

“ Vâng, cô dạy toán của chúng con tên là Trần Ngữ, cô Trần rất xinh đẹp nha.”

“ Rengggggg...... "

Tiếng chuông vào học vang lên bọn chúng cùng nhau chạy về lớp mà không thèm để ý đến tôi.

Mặt trời hôm nay đặc biệt chói mắt, lắc lư đến tôi thiếu chút nữa té xỉu.

Trần Ngữ, Trần Ngữ.

Là một giáo viên, cô ta không giải quyết tốt mâu thuẫn giữa bọn nhỏ, lại làm một người xúi giục.

Trái tim tôi rất lạnh.

Cô ta làm sao xứng?

Loại người như cô ta làm sao xứng làm gương cho người khác chứ?
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play