KẺ BẠO HÀNH KHÔNG NHỚ TÔI

Chương 2


8 tháng


5.

Tôi sẽ luôn nhớ buổi chiều hôm đó.

Chạy bộ xong tiết thể dục, giáo viên bảo chúng tôi tự do hoạt động.

Tôi đi vệ sinh xong đi ra, thấy có một đám người vây quanh cửa phòng học ồn ào.

Năm người đỡ một nam sinh, trong đó ba người nâng nửa người trên của cậu ấy, còn lại hai người, một người cầm chân trái, một người khác cầm chân phải, đồng thời đem hai chân kéo ra.

Bọn họ liền dùng tư thế kỳ lạ như vậy, đem nam sinh kia đụng vào cửa sắt phòng học.

“ Một, hai, ba, đi đi!”

Bọn họ ngoài miệng hô khẩu hiệu, cứ như vậy tới tới lui lui nhiều lần.

Những người khác vây quanh xem náo nhiệt, như là đang chơi một trò chơi thú vị.

Nhưng tôi nhìn thấy nam sinh kia đau đến mặt vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng đây không phải là một trò chơi, đây là bắt nạt cậu ấy.

Thế là tôi tiến lên ngăn lại:

"Các cậu dừng tay, cậu ấy rất đau kia mà.”

Họ dừng lại.

Tiếng ồn ào cũng dừng lại.

Tôi làm một chuyện tốt, chạy tới đỡ nam sinh kia dậy, hỏi cậu ấy có chuyện gì không.

Nhưng giây tiếp theo, đám người kia lập tức nhấc tôi lên, dùng tư thế tương tự đem tôi đụng vào cửa.

Tiếng ồn ào lại vang lên.

Tôi lại cái gì cũng không nghe thấy, chỉ cảm giác xương cốt đều muốn nát.

Một chỗ đau rát khó có thể nói thành lời kia, đau đến mức tôi lập tức kêu ra tiếng, nhưng rất nhanh bao phủ trong tiếng ồn ào chung quanh.

Tôi muốn giãy dụa, chỉ là bọn họ gắt gao kéo tôi làm cho tôi không thể động đậy.

Họ đẩy tôi vào cánh cửa mạnh hơn và mạnh hơn.

“Đùng...... "

Tiếng cửa sắt cùng với đau đớn thấu tim truyền đến.

Ý thức của tôi dần dần rời rạc, xấu hổ và đau đớn khiến tôi không thể chịu đựng được.

Cuộc tra tấn kết thúc khi giáo viên lớp bên cạnh bước ra để ngăn chặn nó.

"Các cô cậu nháo cái gì, không thấy tôi còn đang ở trong lớp sao?"

Bọn họ miễn cưỡng để tôi đi.

Tôi bất ngờ ngã xuống đất, phải rất lâu tôi mới di chuyển được vào nhà vệ sinh với đôi chân run rẩy.

Tay run rẩy cởi quần ra kiểm tra, nơi đó sưng đỏ một mảng lớn, còn chảy máu......

Tôi chưa từng trải qua chuyện này, tôi không biết mình bị sao, tôi cực kỳ sợ hãi.

Vội vã mặc vào quần, tôi lập tức muốn cầu cứu thầy.

Nhưng cuộc tra tấn vẫn chưa kết thúc, một vài cô gái bước vào và đẩy tôi xuống đất.

“ Ơ, Tô Hân, còn học mỹ nhân cứu anh hùng trên TV sao? Thật đúng là coi mình là mấy cọng hành?”

Người nói chuyện là Trần Ngữ, ủy viên thể dục của lớp chúng tôi, cô ta có rất nhiều bạn bè, nam sinh nữ sinh đều có rất nhiều, chính xác mà nói, cô ta là lão đại của những người đó.

Trần Ngữ vừa nói xong, ba nữ sinh khác đỡ tôi dậy, bảo tôi quỳ trên mặt đất.

Khi hai chân giãy dụa, tôi không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức tôi khóc lên.

“ Ây dô, khóc sao, vừa rồi không phải rất nghĩa khí sao?”

Cô ta cúi xuống, véo cằm tôi nhìn một chút, sau đó tát tôi một cái.

Cơn đau đớn lan rộng khắp nửa khuôn mặt.

Tôi cảm thấy xấu hổ.

Tôi chưa từng bị người ta đánh, lúc bà nội nói chuyện luôn ôn nhu nhỏ nhẹ, bà ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với tôi, huống chi đánh tôi.

"A! Tôi muốn nói với thầy, tôi muốn nói với thầy!"

Tôi liều mạng giãy dụa.

"Các cậu làm cái gì vậy, đem nó đè xuống!"

Có một vài người trong số họ, nhưng tôi không thể chống cự, và họ giẫm lên mặt tôi bằng một chân.

Phía bên trái bị ép xuống đất, sàn nhà vệ sinh ẩm ướt bốc mùi hôi thối.

Tôi đau khổ và tuyệt vọng.

6.

“Phát điên cái gì?”

“Không phải chỉ là tát mày một cái sao? Tao lại không có dùng sức, nhẹ nhàng chạm vào mày một cái thì sao?”

“Đánh mày? Tao còn ngại tay mình bẩn.”

“ Không biết tự lượng sức mình.”

Trần Ngữ lại tát một cái:

"Nhìn cái gì? Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đáng ghét đó, ai bảo mày xen vào việc của người khác?"

" Còn nhìn?"

Cô ta hung ác vươn tay tới, bóp chặt mí mắt tôi.

“ Rengggggggggggggggggggg”

Lúc này tiếng chuông tan học bên ngoài vang lên, trong lòng tôi nhất thời dấy lên hy vọng, lập tức tan học các lớp khác, sẽ có người tới cứu tôi!

Như nhìn trúng suy nghĩ của tôi, Trần Ngữ tiện tay dặn dò một người.

"Cậu ra cửa ngăn lại, không cho ai vào.”

Hy vọng trong nháy mắt bị dập tắt, tôi tuyệt vọng tê liệt trên mặt đất, tức giận lại bất lực.

Cô ta buông lỏng mí mắt của tôi, vỗ vỗ mặt của tôi:

"Tô Hân, cậu của tao là xã hội đen đấy, mày nếu dám nói cho thầy giáo biết, mày có tin hay không tao liền sai người chơi chết mày!"

Tôi muốn đứng lên, tôi không tin, chủ nhiệm lớp chúng tôi là một người cao lớn, vừa cường tráng vừa hung dữ, làm người chính khí, thầy ấy nhất định sẽ bảo vệ tôi.

"Trong nhà mày cũng chỉ có một bà nội thôi, nếu lúc làm việc không cẩn thận ngã sấp xuống, gãy một chân, rất bình thường phải không?"

Câu nói ngắn ngủi này lại khiến tôi chạm đáy, một cảm giác ớn lạnh từ trong lòng lan ra khắp cơ thể.

Tôi đang run rẩy vì lạnh.

Bà nội là người thân duy nhất của tôi.

Lần trước nghỉ lễ về thăm, luôn thấy bà đấm chân, bà nói đó là bệnh thấp khớp, là bệnh cũ, bảo tôi không cần lo lắng.

Tôi lấy nước nóng mỗi ngày đắp cho bà, liên tục đắp thật lâu mới không đau nữa.

Hai chân bà nội rất gầy, một chút thịt dư thừa cũng không có, chỉ còn lại da bọc xương, nó yếu ớt như vậy.

Nếu đôi chân đó gãy, gãy rồi.

Tôi ngừng đấu tranh ngay lập tức.

Bà nội còn chưa theo tôi trải qua cuộc sống tốt đẹp, lại còn bị tôi liên lụy.

Tôi không ngừng dập đầu với cô ta, khóc lóc cầu xin tha thứ:

“ Đừng làm vậy, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin cậu đừng làm vậy.”

“ Được, buông nó ra đi, sắp vào học rồi, những người khác còn chờ đi WC mà.”

“ Tô Hân, cậu so với tên câm kia chơi vui hơn nhiều.”

"Hẹn gặp lại lần sau nhé~"

Cô ta vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên tay rồi rời đi cùng những người đó.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay ôm đầu gối, co ro đứng dậy, tìm kiếm sự giúp đỡ của các bạn cùng lớp vào nhà vệ sinh.

Nhưng tất cả họ đều tránh mặt tôi.

Tôi tuyệt vọng nghĩ, Trần Vũ sẽ không bao giờ để tôi đi, tôi phải làm sao đây?

Không ai sẽ giúp tôi.

Câm?

Người câm mà cô ta nói đến chính là bạn nam cùng lớp vừa rồi, Lý Chính Viễn.

Đúng, giả câm.

Từ bây giờ tôi cũng sẽ học cách giả câm, liệu họ có để tôi đi ngay khi thấy chán không?

7.

Sau sự việc này, tôi thậm chí còn ít nói hơn.

Trước đây, trong giờ học, tôi chủ động giơ tay trả lời các câu hỏi.

Hiện tại tôi hận không thể núp ở trong góc, để cho bất luận người nào cũng không chú ý tới tôi.

Tôi dùng kéo cắt cho mình một cái tóc mái dày, chặn mắt tôi lại.

Để không ai có thể nhìn thấy tôi.

Nhưng đó chỉ là sự tự an ủi của tôi.

Hôm nay tan học.

Tôi lặng lẽ đợi đến khi người cuối cùng đi hết, mới đứng lên đi căn tin mua cơm.

Trong hành lang, tôi nhìn thấy cách đó không xa Trần Ngữ và một đống người đứng ở đầu cầu thang.

Tôi theo bản năng xoay người chạy trở về.

“ Ngăn nó lại!”

Tôi chạy hoảng loạn, vụng về ngã một cái, tôi bị bọn họ bắt được.

Họ lại một lần nữa đè tôi xuống đất.

“Chạy cái gì? Tao đáng sợ như vậy sao?”

Tôi cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy.

Trần Ngữ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hai tay cầm một tờ giấy vệ sinh, trên giấy có một con côn trùng bát giác.

“ Tô Hân, mày xem ta bắt được cái gì tốt này, mày cũng tới cảm thụ một chút đi, Bát Giác Trùng đó nha.”

Tôi nhìn con sâu kia, xanh mơn mởn, trên người mang theo đốm đen nhỏ, toàn thân mọc đầy lông.

Nó đang uốn éo trên tờ giấy đó, muốn bò về phía tôi.

Buồn nôn và sợ hãi tràn ngập toàn bộ dây thần kinh của tôi.

Tôi theo phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, trong lòng không ngừng la hét:

“Tránh xa tôi một chút, tránh xa tôi một chút.”

“ Tô Hân, mày sờ nó đi, nó đáng yêu như vậy, sờ nó đi.”

Trần Ngữ cầm con sâu kia vươn về phía tôi.

Tay cô ta càng ngày càng gần tôi...

Lúc sắp đụng phải tôi, tôi rốt cục sụp đổ khóc lớn:

"Tôi không muốn, lấy đi đi, lấy đi, làm ơn.”

Khuôn mặt tươi cười của Trần Ngữ lập tức trở nên ác độc, cô ta "Phi" một tiếng mắng tôi:

"Không biết điều.”

"Kéo quần áo của nó ra!"

“A a a a a!!”

Bất chấp sự đấu tranh của tôi, họ ném con bọ vào người của tôi.

Mỗi lần côn trùng lăn xuống một chỗ, đều mang đến đau đớn như thiêu đốt.

Điều đáng sợ nhất là tôi không biết nó sẽ bò đến đâu tiếp theo.

Tôi điên cuồng đẩy bọn họ ra, giũ quần áo và nhảy dựng lên tại chỗ.

Rốt cục con sâu bị tôi quăng ra, rơi xuống đất.

Tôi lập tức duỗi chân đi qua, một cước giẫm chết nó.

Vẫn chưa đủ, tôi còn giẫm lên nó rất nhiều lần.

Sự căm ghét mãnh liệt lúc này gần như khiến tôi không còn cảm giác được vết thương trên lưng.

Tôi biết con sâu này, độc tính của nó rất lớn, chỉ cần đụng vào một cọng lông của nó đều nổi đầy mụn đỏ.

Chưa kể đến khi tôi lắc quần áo, không biết nó đã rụng bao nhiêu sợi lông trên cơ thể tôi, hoặc là trong quần áo của tôi.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Hận thù khiến tôi tạm thời mất đi lý trí và ý thức.

Tôi xoay người gắt gao nhìn chằm chằm Trần Ngữ, nếu như hiện tại trên tay tôi có một con dao, tôi nhất định sẽ không chút lưu tình đâm về phía cô ta!

Cô ta không quan tâm đến sự tức giận của tôi.

Nhún vai, cười rạng rỡ:

"Tao chỉ muốn bảo mày sờ nó, ai bảo mày không nghe lời chứ?"

"Trần Ngữ!"

Tôi trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt nắm đấm.

“ Ai da, đi WC tắm rửa đi, nếu không lát nữa bọn họ ăn cơm trở về, mày muốn trần truồng sao? Ha ha ha.”

“ Đi thôi, đi ăn cơm thôi!”

8.

Tôi sợ hãi khi đi bộ trên đường mỗi ngày.

Sợ Trần Ngữ bọn họ không biết sẽ từ nơi nào đi ra, đem tôi kéo đến trong góc tiếp tục tra tấn tôi.

Vào ban ngày, tinh thần của tôi rất căng thẳng và sợ hãi.

Buổi tối, tôi lại gặp ác mộng.

Cả đêm gặp ác mộng, một cơn ác mộng nối tiếp một cơn ác mộng.

Trong mỗi cơn ác mộng đều có khuôn mặt tươi cười của Trần Ngữ.

Ngay khi tôi sắp chịu không nổi, trường học cuối cùng cũng được nghỉ.

Cuối cùng tôi đã trốn thoát khỏi đây được một thời gian ngắn, và thoát khỏi nơi khiến tôi nghẹt thở này.

Về nhà.

Bà nội nhìn vết sẹo trên lưng tôi, đau lòng đến rơi lệ.

Đây đã là kết quả tôi khống chế không đi gãi nó.

Tôi đã nhìn thấy nó trong gương, những vết sẹo màu đen nhạt lan rộng khắp lưng.

“ Bà nội, không sao đâu, qua một thời gian nữa sẽ hết.”

“ Sao con lại không cẩn thận như vậy, bà nội chỉ lo lắng cho con thôi, bà nội nhìn mà đau lòng.”

Ngày hôm đó, tôi ôm bà nội khóc thật lâu.

Tôi muốn nói với bà mọi thứ về tôi ở trường. Tôi muốn nói với bà rằng tôi không muốn đi học nữa.

Tôi rất muốn nói cho bà biết, tôi chỉ muốn ở bên cạnh bà, không cần đi đâu cả.

Nhưng tôi không dám nói.

Còn nhớ khi còn bé, tôi và một nam sinh ở thôn bên cạnh nổi lên xung đột.

Cậu ta nói tôi không có bố mẹ, nói tôi là cô nhi, tôi và cậu ta cãi nhau ầm ĩ.

Cuối cùng cậu ta tức giận cầm gậy đánh vào cánh tay tôi.

Chỗ bị đánh nhất thời xanh tím một mảnh.

Ngày đó, bà nội tôi làm việc trở về, sau khi biết chuyện này, liền cầm gậy gộc chạy tới nhà cậu ta náo loạn.

Cuối cùng buộc cậu ta phải xin lỗi tôi, hơn nữa uy hiếp cậu ta không bao giờ được bắt nạt tôi nữa.

Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn biết, bà nội coi trọng tôi hơn cả chính bà.

Nếu để cho bà biết cháu gái duy nhất của bà bị người khi dễ, bà cho dù liều mạng già cũng sẽ đòi lại công đạo cho tôi.

Nhưng chính vì thế mà tôi sợ.

Bà nội gầy yếu như vậy, làm sao đối phó được với đám Trần Ngữ.

Tôi sợ bà bị thương, sợ bà gặp chuyện không may.

Tôi sợ mình thật sự mồ côi.

Tôi không ngừng tự an ủi mình, còn có một năm, chờ tôi thi đậu đại học là tốt rồi.

Không sao đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play