KẺ BẠO HÀNH KHÔNG NHỚ TÔI

Chương 4


8 tháng


13.

Tôi chạy ra khỏi trường.

Tôi không biết phải đi đâu, tôi chỉ chạy khắp nơi, đập loạn xạ như một con ruồi không đầu.

Thế giới của tôi sụp đổ.

Một người không có giới hạn đạo đức, làm hết chuyện xấu đến chuyện xấu khác, hủy hoại cuộc đời tôi.

Sao không bị phạt? Tại sao không gặp báo ứng?

Tại sao cô ta không bị sét đánh chết?

Tại sao tôi ngay cả một con gà cũng không dám giết , tại sao tôi rõ ràng còn làm chuyện tốt, giúp đỡ bạn học, hết lần này tới lần khác lại phải chịu những chuyện này?



Nếu như không gặp được Trần Ngữ, nếu như không gặp qua những chuyện này.

Với nỗ lực của tôi, tôi chắc chắn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, thay vì là học ở một trường cao đẳng.

Nếu không phải vì khoản học phí kếch xù, bà nội sẽ không lén để lại tiền khám bệnh cho tôi đi học.

Nếu không có những thứ này, bà tôi sẽ không chết!

Rõ ràng là tôi có thể.

Cuộc sống của tôi vốn có thể bình thản và hạnh phúc.

Nhưng tất cả đều bị Trần Ngữ phá hủy!

Bà nội đi rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình tôi sống lẻ loi.

Tôi thậm chí còn muốn đi cùng bà, như vậy liền hoàn toàn giải thoát.

Nhưng bà nội nhất định sẽ thất vọng, cả đời này bà chỉ trông cậy vào tôi chăm chỉ học hành, thi đậu đại học, dựa vào chính mình đi ra khỏi nông thôn, trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Vì vậy, tôi đã sống sót, tôi sống sót với hy vọng của bà tôi.

Tôi cố gắng học tập chăm chỉ, thi đậu vào trường đại học tốt nhất tỉnh chúng tôi.

Nhưng mà, có chút thương tổn đã không trở về được.

Tôi không dám kết giao bạn bè, bởi vì tôi không có cách nào cùng bọn họ mở lòng, không có cách nào tùy ý sinh hoạt, cười to đùa giỡn giống như bọn họ.

Tôi không dám yêu đương, tôi thậm chí không dám tiếp xúc với đàn ông, chỉ cần bọn họ không cẩn thận đụng phải tôi một chút, tôi đều sợ tới mức cả người phát run.

Tôi thường nhìn một chỗ trống rỗng.

Tôi trở nên cực kỳ hoảng loạn và thường xuyên cảm thấy khó chịu.

Bóng ma trước kia không lúc nào là không bao phủ tôi, tôi bị ép đến không thở nổi.

Cho đến khi tôi đến viện phúc lợi nhận nuôi Nhạc Nhạc.

Sự xuất hiện của con bé, khiến tôi một lần nữa cảm nhận được tình thân và tình yêu.

Để tôi "sống" lại.

Tôi nghĩ cuộc đời mình cuối cùng đã đi đúng hướng.

Tại sao tôi còn phải gặp lại Trần Ngữ?

Thật buồn cười khi nói rằng phản ứng đầu tiên của tôi khi gặp Trần Ngữ là tôi muốn đưa Nhạc Nhạc rời khỏi thành phố này và đi thật xa.

Nhưng tại sao?

Cuối cùng tôi đã tìm được một công việc ổn định và lương cao ở thành phố này, vậy tại sao tôi lại phải là người ra đi?

Cô ta nên là người ra đi.

14.

“ Người đẹp ăn cơm à?”

Giọng nói thô kệch và khàn khàn vang lên trước mặt tôi.

Tôi ngẩn người, mới phát hiện xung quanh mình là một con phố ăn vặt.

Hóa ra tôi đã chạy xa đến thế mà không hề hay biết.

“ Chỗ chúng tôi có rau xào, mì, bún, người đẹp vào xem một chút không?”

Tôi lấy lại tinh thần, khuôn mặt này vừa xa lạ lại có chút quen thuộc.

Liêu Chính Viễn?

Khuôn mặt của anh ta bây giờ trông đã quá già, để rau quai nón, trên trán mọc đầy mụn trứng cá, khác hẳn với ngoại hình trước đây.

Nhưng đem ký ức quá khứ chậm rãi trùng hợp lại, vẫn tìm được chỗ tương tự.

Ngũ quan của anh ta không thay đổi, anh ta chính là Liêu Chính Viễn!

Anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm không nói lời nào, lại hỏi:

"Mỹ nữ, cô nói chuyện đi chứ."

"Liêu Chính Viễn!”

Ông chủ trong phòng lớn tiếng gọi hắn.

Lần này tôi xác định mình không nhận lầm người.

“ Đây, tôi tới đây."

Liêu Chính Viễn lên tiếng, không nhìn tôi nữa, trực tiếp chạy vào trong tiệm.

Tôi đứng ở bên ngoài mờ mịt nhìn bọn họ.

Ông chủ là một ông chú trung niên, vẻ mặt phúc hậu, tiện tay cầm khăn lau vỗ đầu Liêu Chính Viễn.

“ Sau này hành động nhanh lên một chút, đợi những người đi làm văn phòng ra ngoài ăn cơm. Cậu còn lề mề ở đó, còn muốn làm nữa không?”

Liêu Chính Viễn một chút cũng không tức giận, gãi gáy cười ha hả giải thích:

"Ơ, vừa rồi có một mỹ nữ, tôi đang hỏi cô ấy có ăn cơm không.”

Ông chủ cúi người nhìn tôi một cái.

"Người đẹp, nhìn người đẹp là không thể đi được nữa à? Cô ấy nhìn chứ cô ấy sẽ không ăn, nếu cô ấy muốn ăn thì cô ấy sẽ vào."

“ Được rồi, tôi biết rồi, biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”

"Đúng rồi, sau này hành động lưu loát một chút, còn muốn kiếm tiền cưới vợ không?"

“Với bộ dạng nghèo nàn như bây giờ, người phụ nữ nào nguyện ý đi theo cậu chứ? Muốn làm lão độc thân cả đời sao?”

“Được rồi ông chủ, tôi đi làm đây.”

Tôi nhìn từ xa, toàn bộ quá trình Liêu Chính Viễn đều cúi đầu khom lưng, cười lấy lòng, cực kỳ giống bộ dáng trước kia của hắn.

Trong lòng không biết tư vị gì.

Vài ngày trước kỳ thi đại học.

Trần Ngữ muốn hoàn toàn hủy hoại tôi, không cho tôi đi thi đại học.

Biện pháp của bọn họ rất đơn giản, chính là thừa dịp tôi không chú ý đẩy ta xuống cầu thang.

Buổi tối hôm đó tan học, tôi ôm cặp sách đi tới cầu thang, Trần Ngữ mang theo một đống người đứng ở chỗ cầu thang chặn tôi lại.

Tôi nghĩ họ sẽ tát tôi và đấm tôi như trước đây.

Nhưng không nghĩ tới lần này bọn họ ác hơn.

“ Liêu Chính Viễn, không phải cậu muốn đi theo chúng tôi sao? Cho cậu một cơ hội biểu hiện, lát nữa anh đẩy Tô Hân xuống.”

Nghe đến đó, tôi ý thức được tính nghiêm trọng, sợ tới mức tôi lập tức ôm cặp sách chạy về.

Tôi chạy đến phòng học trốn đi, dùng bàn học gắt gao chống cửa, trái tim sắp nhảy ra ngoài.

“Phải làm gì? Phải làm gì?”

Tôi hoảng hốt không biết làm sao, gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.

Nhưng không ngờ, cửa sổ phòng học kế bên hành lang không khóa, bọn họ từ trong cửa sổ nhảy vào, bắt tôi ra ngoài, ấn đến đầu cầu thang.

Một đám người vây quanh tôi xem náo nhiệt, chờ Liêu Chính Viễn xuống tay.

Tôi run rẩy thân thể cầu xin, cầu xin anh ta buông tha tôi.

“ Tô Hân, cũng chỉ có mười một bậc thang, nhắm mắt lại liền đi qua, không chết được người.”

Tôi bất lực khóc rống, không ngừng lắc đầu.

“Tô Hân, là bọn họ ép tôi, cậu đừng trách tôi."

Liêu Chính Viễn run rẩy đi về phía tôi.

Một giây sau, tôi bị Liêu Chính Viễn đẩy xuống cầu thang.

Tôi cho rằng tôi sẽ chết, nhưng không nghĩ tới ông trời lần này chiếu cố tôi một lần.

Thầy giáo lớp bên cạnh quên lấy chìa khóa, nên vội quay lại thì gặp tôi đang ngã ở cầu thang.

Ông ấy nhìn thấy máu trên chân tôi, cũng nhìn thấy một đống người ở đầu cầu thang phía trước.

Vội vàng cõng tôi đến bệnh xá.

May mắn thay, tôi không bị gãy xương nào, chỉ bị một vết xước ở đùi do mảnh thủy tinh va chạm lúc ngã xuống đất và chảy máu.

Thầy giáo hỏi tôi có chuyện gì.

Có thể là vết thương quá đau, có thể là tôi sắp bị ép điên rồi.

Lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để nói sự thật.

Nếu thầy ấy không tin tôi, nếu vẫn không ai có thể giúp tôi, tôi sẽ chạy về nhà, về nhà với bà nội, đi đến đâu cũng được, miễn là không có Trần Ngữ đều tốt.

Tôi gần như được ăn cả ngã về không, tôi quỳ xuống trước mặt thầy, cầu xin thầy cứu tôi.

Thầy giáo lớp bên cạnh nghe xong nổi giận.

Ngày hôm sau, mấy thầy cô cùng chủ nhiệm lớp tụ cùng một chỗ, tìm đến tất cả đương sự, muốn nghiêm trị chuyện này.

Nhưng Trần Ngữ quá thông minh, người xuống tay là Liêu Chính Viễn, cô ta đẩy Liêu Chính Viễn ra một mình.

Liêu Chính Viễn trở thành thủ phạm chính.

Cô ta đóng vai chính mình như một khán giả không kịp ngăn cản.

Cô ta khóc rất thương tâm, luôn miệng nói, không ngờ Liêu Chính Viễn lại đột nhiên đẩy tôi, cô ta không biết Liêu Chính Viễn lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Tôi nói không lại cô ta, tôi không ngờ cô ta lại biết diễn xuất tốt như vậy.

Tôi cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta là chủ mưu, huống hồ Liêu Chính Viễn tự mình thừa nhận, những người khác cũng nhao nhao đứng ra làm chứng chống lại anh ta.

Và đó là kết quả của việc này.

Kẻ cầm đầu thật sự vẫn còn nguyên vẹn.

Sau đó, giáo viên đã nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên không muốn ai gâyra bất kỳ rắc rối nào nữa.

Trần Ngữ và những người khác không tấn công tôi nữa, cô ta rất thất vọng và cho phép tôi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng điều cô ta không biết là do bị áp bức về tinh thần và thể chất trong thời gian dài, điểm số của tôi đã tụt dốc.

Ngay cả khi tôi đậu kỳ thi tuyển sinh đại học thành công, tôi vẫn không vào được đại học.

Cô ta vẫn thành công.

Nghĩ đến đây, sự căm ghét ngày càng lớn dần trong lòng tôi như muốn nuốt chửng tôi.

15.

Trên đường trở lại trường, số cuộc gọi nhỡ ngày càng nhiều.

Ngày hôm qua chủ nhiệm lớp nói sẽ mời phụ huynh mấy bạn học kia đến trường học.

Bây giờ họ đã mệt mỏi vì chờ đợi.

Tôi đã xin lỗi rất nhiều khi tôi đến.

“Không có việc gì, không có việc gì, có thể trên đường mẹ Nhạc Nhạc gặp chút chuyện.”

Chủ nhiệm lớp lên tiếng giải thích nguyên nhân đến muộn cho tôi.

Những người nhà khác cũng không quá so đo, nhao nhao mở miệng tiến vào chính đề.

"Mẹ của Nhạc Nhạc, xin cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói, cô đang làm ầm ĩ lên. Trẻ con đánh nhau và vấp ngã là chuyện bình thường."

"Các con tôi rất ngoan và không cố ý bắt nạt các bạn nữ cùng lớp."

"Tôi cũng thường dạy con trai tôi không được bắt nạt người khác ở trường chứ đừng nói đến các bạn gái."

"Con gái tôi nói rằng ccon bé không biết chuyện đó. Khi con bé phản ứng lại, Nhạc Nhạc đã bị thương rồi. Chuyện đó không liên quan gì đến con bé."

Tôi nhìn họ, các bậc cha mẹ đều ăn mặc đơn giản, giọng nói nhẹ nhàng, không giống như là sẽ dạy ra một đứa bé ác độc.

Tôi yêu cầu giáo viên chủ nhiệm xem lại video giám sát, bao gồm cả khoảng thời gian tôi nhìn thấy sáng nay.

Từ camera nhìn thấy, Nhạc Nhạc cùng mấy bạn học nữ ở nơi đó chơi đùa, sau đó đột nhiên có một cậu bé đi tới, từ sau lưng đẩy ngã con bé, Nhạc Nhạc không chú ý, trán đập trên mặt đất.

Một màn này khiến lòng tôi căng thẳng.

Đây rõ ràng là cố ý mà làm.

Tôi siết chặt túi xách, giọng nói có chút run rẩy:

"Thầy Trương, xin thầy xử lý chuyện này.”

“ Còn có camera giám sát sáng sớm hôm nay, trước khi tôi đi ngăn cản, rõ ràng có thể thấy được mấy cậu bé kia cố ý gây sự.”

Chủ nhiệm lớp lạnh mặt, gọi đương sự tới.

Cậu bé khi dễ Nhạc Nhạc tên là Trương Vũ, sau khi đến ấp úng nửa ngày:

" Con, con bảo Tô Nhạc Nhạc chờ con nộp bài tập, nhưng cậu ấy trực tiếp đưa cho giáo viên.”

Tôi không nhịn được nổi giận với cậu bé:

"Vậy con liền đẩy bạn ấy?”

"Tiểu tử thối này, chính mình không đúng hạn nộp bài tập còn có lý do, chúng ta ai dạy con đi bắt nạt bạn học hả!"

Ba mẹ đứa bé cũng đang nổi giận.

“ Oa…oa…oa, là cô Trần bảo con tìm Tô Nhạc Nhạc, con rất tức giận, con...chỉ oa..oa.oa……”

“ Cậu ấy không nói lời nào, tụi con chủ động tìm cậu ấy chơi, cậu ấy còn không chịu, cô Trần nói cậu ấy chính không nể mặt tụi con.”

“ Tụi con không sai, cô Trần đều nói đúng.”

Cậu bé đẩy người buổi sáng cũng cứng cổ, một chút cũng không biết mình đã làm sai.

……

Chủ nhiệm lớp sau khi biết ngọn nguồn sắc mặt khó coi, chỉ huy một bạn học nói:

"Lý Khiêm, con gọi cô Trần tới đây.”

Có một sự hỗn loạn trong văn phòng này.

Có phụ huynh chỉ trích tiếng mắng của con, còn có tiếng khóc của con, cùng với tiếng khuyên bảo của chủ nhiệm lớp.

Tôi đứng trước bàn, hai tay nắm chặt mặt bàn mới không đến mức làm cho cảm xúc của mình mất khống chế.

Tôi không nghĩ tới thì ra chuyện của Nhạc Nhạc cũng có Trần Ngữ ở bên trong quấy nhiễu.

Rốt cuộc cô ta đã nói gì, hoặc dùng giọng điệu gì sẽ khiến Trương Vũ cảm thấy tức giận, cảm thấy đó là lỗi của Nhạc Nhạc?

Không lâu sau, Trần Ngữ đi vào.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc tùy ý buộc ở phía sau, thoạt nhìn rất vô hại, cũng là một bộ hình tượng tiên nữ dịu dàng.

Tôi nhìn cũng có chút hoảng hốt.

Ai có thể từ trong gương mặt này, nhìn ra trái tim cực kỳ ác độc của cô ta?

“ Làm sao vậy? Tôi còn đang có tiết mà.”

Chủ nhiệm lớp nhẫn nại nói sơ qua một chút, để Trần Ngữ giải thích một chút.

Trần Ngữ nghe được nhíu mày, ngữ khí khó chịu:

"Thầy Trương, thầy cảm thấy là tôi sai khiến bọn trẻ sao?”

“Cô Trần, tôi không có ý này, chỉ là phụ huynh đều ở đây, chúng ta nói rõ ràng là được.”

Trần Ngữ bĩu môi, bất đắc dĩ nhún vai.

"Được rồi, tôi chỉ là kêu Trương Vũ đi tìm Tô Nhạc Nhạc, Tô Nhạc Nhạc là lớp trưởng lớp toán học, ý định ban đầu của tôi là để cậu bé giao bài tập cho Tô Nhạc Nhạc thay vì giao cho một mình tôi. Tôi có sai không?"

"Còn có Tiểu Viên, là chính cậu bé không thích nói chuyện, này về sau là muốn chịu thiệt, trẻ con thì nên tích cực hòa nhập với bạn bè, cậu bé luôn một mình ở đó chơi, cũng không kết giao bạn bè, như vậy vốn là không tốt."

Tránh nặng tìm nhẹ, giảo hoạt lạnh lùng, bộ dáng này thật sự là một chút cũng không thay đổi, làm cho người ta buồn nôn.

Tôi cũng học được cách thông minh rồi, chuyện của Nhạc Nhạc quá mơ hồ, khi tranh luận tôi hơn phân nửa nói không lại cô ta, tôi bắt được chuyện của Tiểu Viên đứng ra lớn tiếng chất vấn.

“ Cho nên cô liền nói với học sinh, là bởi vì cậu bé không nể mặt? Vì sao tôi lại nghe ra ý khiêu khích?”

“ Hôm nay vốn là muốn giải quyết chuyện của Nhạc Nhạc, phụ huynh Tiểu Viên cũng không có ở chỗ này. Nếu phụ huynh của Tiểu Viên biết con mình bị đối xử như vậy ở trường học, bọn họ sẽ phẫn nộ và thống khổ như thế nào?”

Các phụ huynh khác cũng nhao nhao phụ họa:

"Đúng vậy, làm gì có ai nói như vậy? Cô còn là giáo viên.”

“ Tôi không có ý này, cô đừng có đổ oan cho tôi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nào nghĩ tới bọn trẻ sẽ đi khi dễ người chứ.”

Thật đúng là biết úp cái nồi lên đầu người khác, mỗi lần đều là như vậy.

Tôi không tranh luận nữa, nhìn về phía chủ nhiệm lớp mở miệng:

"Thầy Trương, tôi muốn hỏi thầy, giữa bạn học xuất hiện mâu thuẫn, làm giáo viên không phải là tích cực hòa giải sao?”

“ Đúng vậy, mẹ Nhạc Nhạc, cô nói đúng."

Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm túc, nói xong lại xoay người nghiêm mặt nói với Trần Ngữ:

" Cô Trần, đúng là cô không có xử lý tốt, tạo thành học sinh hiểu lầm, đã xảy ra chuyện không tốt.”

“Không phải, tôi......”

Chủ nhiệm lớp cắt ngang lời giải thích của Trần Ngữ:

“Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ để hiệu trưởng quyết định lại, sau đó cô có thể nói với hiệu trưởng là được.”

"Các bà mẹ, con còn nhỏ, tốt hay xấu đều được quyết định bởi sự giáo dục của chúng tôi, giáo viên của chúng tôi cũng sẽ tích cực tự kiểm điểm lại bản thân.”

Tôi không hài lòng lắm với kết quả xử lý này, chỉ là trước mắt sự tình quá nhỏ, trường học lại có quy định của trường học, tôi cũng không can thiệp nhiều.

Ngày hôm sau có kết quả, Trần Ngữ xin lỗi các phụ huynh, viết một bức thư tay kiểm điểm.

Trong nhóm phụ huynh, các phụ huynh nhao nhao tỏ thái độ, hào phóng tha thứ, tỏ vẻ hiểu nhau.

Lại nhẹ nhàng trôi qua......

Tôi không nói gì, nhìn về phía Nhạc Nhạc đang yên tĩnh vẽ tranh bên cạnh, vết thương trên trán con bé đã chậm rãi kết vảy, một mảng lớn màu nâu đỏ, nhìn thấy tôi đau lòng một trận.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tôi cầm lấy điện thoại di động chuyển sang wechat, vào nhóm bạn bè của Trần Ngữ.

Chịu ủy khuất, cầu an ủi, hu hu hu......

Tôi nhắm chặt hai mắt, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Nhưng không sao, sắp rồi.

Trần Ngữ, nhanh thôi, cậu không đắc ý được bao lâu đâu.

16.

Vào cuối tuần, nhà trường thông báo với phụ huynh rằng cuộc họp phụ bắt đầu vào thứ Hai tuần sau.

Tổ chức họp khen thưởng học sinh giỏi, phát biểu thảo luận các vấn đề giáo dục của nhà trường và phụ huynh.

Đây là một cơ hội tốt.

Cuộc họp phụ huynh sắp kết thúc, Trần Ngữ là giáo viên toán mới tới, còn chưa chính thức gặp mặt tất cả phụ huynh.

Chủ nhiệm lớp nhân cơ hội này một mình để lại mười phút cho cô tự giới thiệu.

Tôi nhìn sơ yếu lý lịch xuất sắc mà cô ta đưa lên PPT.

Trong lòng không kiềm chế được rét run.

…………

“ Trần Ngữ chính là một con điếm độc ác!”

“ Lúc đi học, cô ta ỷ vào cậu của mình là xã hội đen, bắt nạt vô số học sinh không có bối cảnh trong nhà.”

“ Sau đó cậu cô ta bị đánh gãy chân, cô ta lại ỷ vào khuôn mặt của mình, đi quyến rũ những phú nhị đại kia, tiếp tục ức hiếp người khác.”

"Cô ta chính là loại phụ nữ độc ác, kẻ bắt nạt, người bị cô ta bắt nạt, ức hiếp nhiều không kể hết.”

“ Các người dám đem con của mình giao vào trong tay người như thế? Các người yên tâm sao?”

“ Còn có Trần Ngữ, con mẹ nó cô xứng sao?”

Trần Ngữ nói được một nửa, Liêu Chính Viễn vọt vào, chỉ vào Trần Ngữ trên bục giảng mắng to.

Trần Ngữ kịp phản ứng:

"Người điên này ở đâu ra? Bảo vệ đâu? Bảo vệ!”

Sau đó tất cả các bậc cha mẹ đều nhận ra và bàn tán với nhau về trò hề này.

Một số phụ huynh xem cuộc vui thậm chí còn lấy điện thoại di động ra quay video.

Tôi vội vàng đứng dậy đóng cửa lại, ngăn cách các học sinh bên ngoài đang bối rối không biết nói gì.

"Những gì anh ta nói là sự thật, có chữ ký và dấu tay của những người bị bắt nạt ở đây."

Tôi giơ tờ giấy trong tay lên và hét lên với các bậc phụ huynh.

Một trang A4 đầy chữ ký, bao gồm cả tên của tôi.

Liêu Chính Viễn tiến lên kéo Trần Ngữ ra, đổi PPT của cô ta thành các loại ảnh chụp và video.

Một số là những bức ảnh tự chụp sau khi người bị bắt nạt bị thương.

Một số là video giám sát cũ.

Còn có một số là đoạn ghi âm Trần Ngữ uy hiếp bọn họ.

“Cô gái gần đây còn bị liệt nửa người nằm trong bệnh viện!”

“ Trần Ngữ nói người ta cướp bạn trai cô ta, nhưng con mẹ nó Trần Ngữ hóa ra mới chính là tiểu tam!”

Không lâu sau, theo bảo vệ phá cửa mà vào, còn có mấy cảnh sát.

“ Trần Ngữ, có người báo cảnh sát cô nhiều lần liên quan đến bạo lực ức hiếp, xin phối hợp điều tra của chúng tôi.”

Một khắc cảnh sát tới, oán hận cùng không cam lòng tích lũy trong lòng hoàn toàn tuôn ra.

Tôi ngã trên mặt đất không ngừng rơi lệ, rốt cục có người trừng phạt Trần Ngữ.

Cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này...

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc lớn hơn.

Tôi nhìn Liêu Chính Viễn bên cạnh, hai tay anh ta nắm chặt thành quyền, thống khổ đập tay vào tường, nức nở hò hét:

"A a a a..."

Tôi nhắm mắt lại, oán hận đối với anh ta từ trước tới nay đột nhiên biến mất.

Chuyện này có phụ huynh quay video đăng lên mạng.

Sự kiện "Trần Ngữ" được truyền bá.

Tôi cũng là từ trong miệng Liêu Chính Viễn mới biết được, sau đó lúc Trần Ngữ học đại học, kết giao rất nhiều bạn trai phú nhị đại.

Cô ta mượn những phú nhị đại này làm bối cảnh cho mình, tiếp tục khi dễ người khác.

Cô ta rất thông minh, những người cô ta bắt nạt đều là người không có bối cảnh gia đình, tính cách tương đối yếu đuối, hơn nữa không có bạn bè.

Mà thủ đoạn của cô ta càng trở nên tinh vi hơn, với sự ra đời của điện thoại di động, cô ta đã học được cách chụp ảnh và đe dọa.

Có quá nhiều người giống như tôi năm đó nén giận, gian nan sống tạm bợ.

Cũng có rất nhiều người giống như tôi, cho dù qua nhiều năm, cho dù bản thân đã có cuộc sống mới, nhưng vẫn sẽ bị ác mộng đánh thức vào một buổi tối nào đó.

Những ký ức ẩn giấu ở chỗ sâu kia, vĩnh viễn cũng không thể xóa đi.

Mà kẻ bắt nạt năm đó lại còn không biết xấu hổ đi làm giáo viên, phẩm đức bại hoại tiếp tục gây họa cho đợt học sinh tiếp theo.

Sau khi vụ việc được phanh phui, nhiều người đã gửi thư bằng tên thật, lên tiếng cho bản thân hoặc bạn bè và giao nộp nhiều bằng chứng cho cảnh sát.

Vào một buổi trưa đầy nắng, chúng tôi chờ đợi kết quả phiên tòa.

- "Sự kiện Trần Ngữ" tình tiết nghiêm trọng, được Viện kiểm sát nhân dân tối cao phê chuẩn truy tố, phải chịu trách nhiệm hình sự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play